Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là sau đám cưới Trương Phượng Chi vẫn bám theo Hoắc Nham.
Lúc Cố Linh Linh về còn bảo cô cố gắng đừng ra ngoài, sợ bị mọi người nhổ nước bọt vào mặt cho đến chết.
Cố Thanh Thanh ôm bụng đói meo tới trưa, ra ngoài đi vệ sinh thì thấy Trương Phượng Chi đến nhà bố mẹ chồng ở phía đông.
Về phòng, Cố Thanh Thanh nghĩ mình không thể chờ chết được.
Cô chắc chắn rằng mình vừa chân ướt chân ráo ra khỏi nhà họ Hoắc thì Trương Phượng Chi sẽ xông vào nhà làm dâu ngay.
Cô muốn minh oan cho bản thân, dù không có ý nghĩa lớn lao gì, nhưng nếu không làm gì thì cũng chỉ có chết.
Nguyên nhân mọi chuyện xuất phát từ Lưu Duy, nếu không phải anh ta cố tình tiếp cận Cố Thanh Thanh thì sự việc đâu đến nông nỗi này.
Chiều tối, Hoắc Nham về, vẫn thái độ lạnh nhạt như thường lệ.
Hôm nay Cố Thanh Thanh không giặt chân cho anh, cũng không sắp xếp chỗ ngủ.
Hoắc Nham im lặng tự lo, sau khi xong xuôi đi ngủ.
Cố Thanh Thanh ôm đầu gối ngồi bên mép giường, ngón chân cắm cắm như muốn đào xuyên qua ba phòng một hiên.
"Anh Hoắc Nham, em có chuyện muốn nói với anh."
Hoắc Nham liếc nhìn: "Nói đi."
Cố Thanh Thanh thuật lại mọi chuyện, Hoắc Nham nghe xong vẫn im lặng.
Cô muốn chứng minh không phải mình cặp kè với Lưu Duy.
"Chứng minh xong rồi thì sao? Việc hai người ngủ với nhau không phải là sự thật à?"
Cố Thanh Thanh nín thở.
Hoắc Nham lẩm bẩm: "Biết trước hôm nay, năm xưa đâu đến nỗi như vậy?"
Cố Thanh Thanh mím môi, bị nói cho câm họng.
Một lúc lâu sau, cô nói: "Em biết lỗi rồi, nhưng lỗi lầm do hai người gây ra, sao chỉ mình em phải mang tiếng xấu?"
Hoắc Nham lạnh lùng: "Hôm đó chính cô tự nhận quyến rũ Lưu Duy, bây giờ lại ngoảnh mặt làm ngơ à, cô định làm gì? Ép anh ta cưới cô?"
Hoắc Nham đã chẳng còn quan tâm ai quyến rũ ai, dù sao sự việc đã vậy rồi, sống lưng của anh đã bị đâm một nhát.
Hoắc Nham nhắm mắt lại, khiến Cố Thanh Thanh hoảng hốt.
Cô thận trọng đến bên anh: "Em làm thế không chỉ vì bản thân, cũng vì anh nữa, mong anh cho em cơ hội..."
Thấy Hoắc Nham không nói gì, Cố Thanh Thanh lấy hết can đảm, nằm đè lên người anh.
"Cho em cơ hội đi, em van anh đấy."
Hoắc Nham đang suy nghĩ về lời cô.
Lợi dụng lúc Hoắc Nham sơ hở, Cố Thanh Thanh hôn lên môi anh.
Hôn rất nhẹ nhàng, Hoắc Nham giật mình mở bừng mắt ra.
Mắt nhìn mắt, Hoắc Nham định lấy tay ra khỏi chăn, Cố Thanh Thanh nhận ra ý định của anh, vẫn đưa môi ra hôn anh.
Cái lưỡi mềm mại run rẩy thò ra, anh ngậm chặt răng, đầu lắc qua lắc lại, Cố Thanh Thanh nóng ruột, không suy nghĩ đã níu lấy đầu anh.
Hoắc Nham rất tức giận, muốn bảo cô cút đi, vừa mở miệng, lưỡi Cố Thanh Thanh lại luồn vào trong.
Đầu lưỡi va chạm vào nhau, trong vài nhịp thở, Hoắc Nham đẩy mạnh cô ra.
Cố Thanh Thanh ngã xuống giường, cắn môi, mặt đỏ bừng.
"Vô liêm sỉ." Hoắc Nham lẩm bẩm.
Cố Thanh Thanh muốn giữ liêm sỉ, nhưng nếu giữ liêm sỉ có thể sẽ phải bỏ mạng, nên cô quyết định bỏ qua liêm sỉ.
Hoắc Nham vừa tức vừa giận, lau miệng, rồi úp mặt xuống.
Cố Thanh Thanh vẫn cứng đầu, lẻn vào trong chăn của Hoắc Nham.
Cô dùng ngực cọ vào lưng anh, tay chuẩn xác nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh.
Chỉ xoa nắn nhẹ nhàng vài cái, dươиɠ ѵậŧ đã có dấu hiệu phình to.