Chương 4: Hỗn chiến Chiêu Hồn Tử
Ngao Tử Thanh nằm trên mình ngựa, mãi đến khi không còn nghe tiếng vó câu nữa chàng mới thở dài một tiếng thảm não, xuống ngựa, mệt mỏi gieo mình xuống đất, bắt đầu vận công lấy lại sức lực.Độc trong người chàng phát tác mỗi lúc một nhanh, nó đang bò đi trong kỳ kinh bát mạch của chàng. Chàng biết rõ lắm, càng lúc chàng càng không thể khống chế lan rộng của nó trong nội thể của mình. Nhưng chàng không thể buông xuôi, chàng nhất định phải tranh đấu với tử thần đến hơi thở cuối cùng.
Ngay trong lúc chàng đang hành công điều tức...
Bỗng trên một tảng đá ngay cạnh chàng, xuất hiện một bóng người nhìn chẳng khác một u linh, nhìn đầu tóc rã rượi cùng gương mặt không chút huyết sắc của hắn, người ta nếu không nghĩ rằng đó là ma quỷ hiện hình thì cũng tưởng rằng đó là một cỗ tử thi vừa chui ra từ quan tại! Nói tóm lại trông hắn cực kỳ khủng khϊếp.
Ngao Tử Thanh đã phát hiện ra có người đến, nhưng hai tay chàng vẫn khoanh hờ trước bụng, mắt vẫn nhắm nghiền, toàn thân chàng mồ hôi nhơm nhớp, cành mũi không ngớt phập phồng.
Người có hình ảnh ma quỷ kia chậm rãi tiến tới, sắc diện hắn không biểu lộ một chút sắc thái nào, trông không có điểm nào giống “người” cả. Hắn lại xuất hiện trong một khung cảnh như thế này cũng làm tăng thêm vẻ khủng bố.
Ngao Tử Thanh lạnh người, chàng lo sợ đối phương bất thấn hạ thủ, nếu đúng như vậy thì chàng chỉ có chết, trong lúc này chàng không thể cử động được.
Người kia dừng lại, chú mục nhìn chàng một lúc lâu, cuối cùng cất giọng như từ cõi âm vọng về, nói :
- Ngươi là ai? Đến đây để chịu chết sao?
Ngao Tử Thanh từ từ mở mắt ra, Chàng hít thở liên tiếp mấy hơi dài, sắc diện chàng trông đã khá hơn, không còn tái nhợt như tử thi giống lúc nãy nữa.
Chàng mỉm cười lạnh nhạt hỏi lại :
- Đây là địa bàn của ngươi?
Người kia cất giọng âm âm đáp :
- Không phải! Nhưng chỗ nào có mặt Chiêu Hồn Tử thì không cho phép người sống xuất hiện!
Nghe ngoại hiệu của đối phương, Ngao Tử Thanh không khỏi giật mình nhưng chàng bình thản hỏi lại :
- Ngươi là Chiêu Hồn Tử Tào Luyện? Ngươi còn sống?
Chiêu Hồn Tử Tào Luyện không đáp, lão mặc nhận.
Ngao Tử Thanh chống tay đứng dậy di chuyển hai bước, chàng trầm tĩnh nói :
- Cái lệ của ngươi quá sức ngang ngược. Người ta làm sao biết được ngươi có mặt ở đâu để mà tránh ngươi? Nơi đây đã không là địa bàn của ngươi thì ngươi cũng không có quyền nói với tại hạ những lời vừa rồi!
Đôi mắt của Tào Luyện hơi mở ra, nhìn chăm chú vào Ngao Tử Thanh, giọng nhàn nhạt nói :
- Chờ đến khi ngươi chết rồi thì ngươi khắc biết ta có cái quyền đó hay không, báo tên họ!
Ngao Tử Thanh xoa xoa ngục mình như làm dịu bớt đi nộ khí đang tích tụ bên trong, mỉm cười nói :
- Thêm một kẻ địch không bằng thêm một bằng hữu. Chiêu Hồn Tử bỏ qua tranh chấp này kết thành bằng hữu ngươi thấy thế nào?
Chiêu Hồn Tử Tào Luyện cất tiếng cười cổ quái nói :
- Cả đời Chiêu Hồn Tử này không hề có bằng hữu, cũng chẳng có kẻ địch, trong mắt của ta chỉ có người chết!
Ngao Tử Thanh cười để lộ hàm răng trắng muốt, đều như hạt bắp, nói :
- Hay lắm! Tại hạ hành tẩu giang hồ cũng đã lâu, lần đầu tiên thấy có người cuồng ngạo hơn mình. Nhưng phàm việc gì cũng vậy, vừa đến thì đủ, vượt qua thì không kịp, ngươi có hiểu điều này không?
Chiêu Hồn Tử Tào Luyện trợn trừng mắt, gằn giọng :
- Thứ đồ không biết sống chết!
- Ngươi giảng đạo lý trước mặt ta đấy phỏng? Ngươi chán sống rồi! Lão tử lột da ngươi! Cho ngươi...
Ngay lúc đó...
Sau lưng Chiêu Hồn Tử Tào Luyện xuất hiện bốn người, nhẹ nhàng như bốn chiếc lá khô rơi trên tảng đá. Bốn người mình mặc trường bào màu lam, mặt mày lạnh lùng tàn khốc, như được thợ khéo đυ.c ra từ đá.
Ngao Tử Thanh liếc nhìn bốn người vừa tới, một người đứng trước, ba người đứng sau, gió nhẹ thoảng qua làm lay động tà áo, khiến cho cả bốn trông càng ngụy dị hơn.
Đi đầu là một lão nhân tuổi trạc lục tuần, đầu nhọ, tai giảo, gương mặt chằn chịt nếp nhăn không chút biểu cảm trông lão cũng đủ biết đây là một con người gian trá hiểm độc.
Ba người ở phía sau dáng gầy nhỏ, tuổi cũng cỡ lục tuần nhìn sơ qua ba người trông có nét giống nhau.
Chiêu Hồn Tử Tào Luyện quay lại, nhìn thấy bốn người, lạnh lùng buông một câu :
- Ngươi tới rồi.
Người kia nhìn lại Tào Luyện một cái cũng buông gọn :
- Ngươi cũng tới rồi!
Ba người đúng ở phía sau đồng loạt rút thanh dao hai lưỡi ra, ba thanh song nhẫn đao tỏa hào quang rờn rợn, trông sắc bén dị thường.
Người đứng phía trước ném cái nhìn về phía Ngao Tử Thanh nói :
- Tào lão đầu! Người này là trợ thủ của ngươi đó sao?
Tào Luyện trầm sắc mặt lại, lão giận ứ hơi, nhưng giọng nói thì băng lạnh, vô cảm :
- Ngươi có nghe nói Chiêu Hồn Tử tìm trợ thủ bao giờ? Đối phó với Ngân Tiên Quyển Lãng Tân Bình Tu lão phu cần gì phải có trợ thủ.
Ngao Tử Thanh hơi giật mình nghĩ thầm :
- “Thì ra người này chính là Ngân Tiên Quyển Lãng Tần Bình Tu, vậy ba người sau lưng lão là Khiếu Thiên tam ưng rồi! Phen này mình lại được xem náo nhiệt một phen đây. Nghe đâu Tào Luyện và Bình Tu không ưa nhau từ hồi trai trẻ, tranh chấp với nhau qua mấy chục năm, không ngờ đến nay vẫn chưa chịu bỏ qua”.
Trong lúc chàng đang suy nghĩ thì ở bên kia Khiếu Thiên tam ưng đã nhất tề huơ đao xông vào Tào Luyện.
Tào Luyện cười lên ha hả, thân hình lão nhanh như chớp lách sang trái, “vù!” một cái xoay tít đồng thời di chuyển sang phải, đối diện với hai người cầm đao.
Hữu thủ lão thơ lên, một trong hai người nọ đã văng ra xa hơn trượng.
Những người bên trong vòng chiến chỉ thất mắt hoa lên một cái thì hữu chưởng của lão đã kích trúng ngực người kia. Người này chưa kịp ngã xuống đất thì lão đã bồi thêm một cước. Người thứ hai rú lên một tiếng hãi hùng, miệng túa máu tươi, văng ra xa hơn trượng.
Động tác của Tào Luyện nhanh nhẹn thuần thục, tựa như hai động tác chỉ là một, và hai người kia tựa như đã nằm sẵn dưới đất tự bao giờ. Bóng người chớp lên một cái rồi dừng lại, như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Bằng vào danh tiếng của Khiếu Thiên tam ưng trong giang hồ mà lại bị hạ một cách dễ dàng như vậy, đủ thấy võ công của Chiêu Hồn Tử Tào Luyện quá sức cao siêu.
Ngân Tiên Quyển Lãng Tân Bình Tu vốn biết Khiếu Thiên tam ưng không phải là đối thủ của Tào Luyện. Nhưng sau bao năm không gặp, lão không biết võ công của đối phương thăng tiến đến mức độ nào, nên mới dùng Khiếu Thiên tam ưng để thử. Và lão thật sự bất ngờ, đối phương chỉ cần giơ tay một cái đã dễ dàng hạ hai người.
Tân Bình Tu trợn mắt quát lớn :
- Lui ra!
Tên duy nhất trong Khiếu Thiên tam ưng lập tức lùi lại đứng sau lưng Tân Bình Tu.
Tân Bình Tu quay nhìn Ngao Tử Thanh nở một nụ cười trông không giống cười chút nào nói :
- Tiểu huynh đệ! Ngươi trúng độc khí nặng có phải không?
Ngao Tử Thanh nhất thời không nắm bắt nối y của đối phương, chàng mỉm cười nói :
- Hiện thời điều ngươi quan tâm không phải là tại hạ mà nên là cuộc huyết chiến ở phía trước!
Tân Bình Tu chớp chớp mắt, giọng nhàn nhạt nói :
- Khắp trong thiên hạ, chỉ có một người có thể cứu sống nổi ngươi, ngươi có muốn sống không?
Gương mặt lạnh lùng vô cảm như hóa đá, giọng nói bình tĩnh nhợt nhạt như từ cõi âm vọng về, đặc biệt là đôi mắt như mắt rắn của lão, tất cả tạo nên một cảm giác rất khó chịu cho người đối diện. Nhưng Ngao Tử Thanh lại thấy có một cái gì đó rất lý thú.
Đôi mắt của Tân Bình Tu ngắm nhìn Ngao Tử Thanh tựa như người ta ngắm nhìn một món đồ cổ.
Ngao Tử Thanh cười cười nói :
- Xin các hạ cứ chỉ giáo!
Tần Bình Tu liếc nhìn Chiêu Hồn Tử Tào Luyện một cái, xong tiến đến gần Ngao Tử Thanh nói :
- Chỉ có ta mới có thể cứu sống ngươi, chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ giải độc cho ngươi. Thế nào? Coi như một cuộc trao đổi!
Ngao Tử Thanh vươn vai, ngáp dài nói :
- Ngươi có thể giải độc cho tại hạ? Y thuật của ngươi so với Độc Thánh Phòng Ngục thế nào?
Tân Bình Tu buông gọn :
- Không bằng!
Ngao Tử Thanh nhếch mép nói :
- Nếu đã không bằng thì tại sao ngươi có thể giải còn Độc Thánh Phòng Ngục thì không?
Tân Bình Tu cất tiếng cười cổ quái nói :
- Ta không nói láo không giải được độc cho ngươi, nhưng trong thiên hạ chỉ còn mỗi một mình ta có thể giải độc cho ngươi. Bởi vì lão đã không còn tại thế!
Ngao Tử Thanh chớp chớp mắt, trầm giọng nói :
- Thật vậy sao? Sao ngươi biết?
Tần Bình Tu cười nhẹ nói: :
- Ta gϊếŧ chết lão đương nhiên là ta phải biết, bây giờ ngươi giúp ta gϊếŧ chết Chiêu Hồn Tử Tào Luyện, đổi lại ta sẽ giải độc cho ngươi. Thế nào? Điều kiện trao đổi như vậy không thiệt cho ngươi chứ?
Ngao Tử Thanh hơi trầm ngâm một chút, nói :
- Tại hạ không cần biết vì lẽ gì ngươi gϊếŧ chết Độc Thánh Phòng Ngục, cũng chẳng hỏi vì sao ngươi muốn gϊếŧ Chiêu Hồn Tử Tào Luyện. Nhưng tại hạ muốn biết, giả như tại hạ gϊếŧ được Tào Luyện rồi, lấy gì bảo đảm ngươi sẽ thực hiện lời hứa? Đó là chưa kể ngươi chưa chắc đã giải được độc cho tại hạ.
Đôi mắt của Tân Bình Tu mở lớn ra rồi lập tức thu nhỏ lại, giọng lão vẫn đều đều vô cảm :
- Ngươi không tin hả? Ngươi bị trúng phải một loại độc dược không mùi không vị, gọi là Ngân Đường hoa. Lúc trúng độc ngươi chẳng có cảm giác gì cả, sau mới cảm thất tay chân tê dại, có đúng như vậy không tiểu bằng hữu?
Ngao Tử Thanh gật đầu cười nhẹ nói :
- Ngươi nói đúng lắm, nhưng chỉ một việc đó thôi cũng chưa đủ để chứng minh ngươi giải được nói, có phải không bằng hữu?
Tân Bình Tu gật đầu :
- Ngươi chịu được một khoảng thời gian lâu như vậy mà độc chưa phát tác quả là không phải dễ dàng. Thế chất của ngươi khác hơn của thiên hạ, đó là điểm để cho ta chấm ngươi. Nhưng ta bảo đảm ngươi không thể chịu đựng quá đêm nay, vì vậy ngươi phải nhận lời ta!
Ngao Tử Thanh lắc đầu nói :
- Để nắm được hi vọng mong manh cứu sống được mạng mình, lẽ ra ta nên nhận lời ngươi. Nhưng tính khí của ta lại không thích để cho người khác uy hϊếp.
Song mục Tân Bình Tu mở lớn ra rồi nhỏ lại, lão cất giọng bình bình hỏi :
- Ngươi không nhận lời?
Ngao Tử Thanh cười cười nói :
- Không phải không nhận lời mà tại hạ không chấp nhận bị uy hϊếp.
Ngân Tiên Quyền Lãng Tân Bình Tu chừng như không tin vào tai mình, lão chú mực nhìn Ngao Tử Thanh một lúc rồi gật gật đầu, nói :
- Hay lắm, tiểu bằng hữu! Có chí khí! Ta không uy hϊếp ngươi, coi như ta thỉnh cầu ngươi hiệp trợ như thế này được chưa?
Ngao Tử Thanh bật cười nói :
- Không dám, không dám! Bằng vào tình trạng của tại hạ hiện thời ngươi đã đánh giá tại hạ cao hơn thực lực của tại hạ rồi! Địch thủ của ngươi chẳng phải là hạng người tầm thường. Chỉ sợ tại hạ khó lòng đảm đương nổi trọng trách.
Lần đầu tiên thấy Tân Bình Tu thể hiện một nét cảm xúc, song mục lão hơi sáng lên một cái, giọng vẫn nhàn nhạt nói :
- Chỉ cần ngươi nhận lời, việc khác ngươi không cần phải lo!
Dứt lời lão cho tay vào ngực áo lấy ra một bình ngọc màu trắng, chậm rãi giở nút, trút ra hai dược hoàn trắng tinh đưa ra trước mặt Ngao Tử Thanh nói :
- Nếu ngươi tin được ta thì hãy nuốt vào đi!
Do dự một thoáng Ngao Tử Thanh gật đầu, đón lấy hai dược hoàn bỏ vào miệng nhai nát nuốt vào.
Vừa nuốt qua khỏi cổ, Ngao Tử Thanh lập tức, cảm thấy nội phủ đau như bị phá nát, mồ hôi vả ra như tắm một luồng nhiệt khí như điên cuồng chạy rần rật khắp châu thân.
Chàng nghiến chặt răng, nói :
- Thuốc này...
Tân Bình Tu giơ tay ngăn chàng lại nói :
- Dược lực đang lưu chuyển không nên nói chuyện. Nhưng cũng nói để ngươi biết. Thuốc này chỉ có tác dụng tạm thời áp chế độc khí, chờ ngươi làm xong việc ta sẽ giúp ngươi giải độc tận gốc.
Ngao Tử Thanh cảm thất nhiệt khí giảm dần rồi mất hẳn, cảm giác trong nội phủ thật dễ chịu, không đau đớn như lúc trước nữa. Chàng phấn chấn tình thần đứng thẳng người lên, vận công kiểm tra một vòng, tuy còn một vài chỗ cảm thấy không được như bình thường, nhưng nội lực chu chuyển không bị trở ngại.
Tân Bình Tu chủ mục nhìn thần thái của Ngao Tử Thanh. Sau khi kiểm tra xong, Ngao Tử Thanh nhìn lão gật đầu nói :
- Khá hơn nhiều rồi!
Tân Bình Tu chậm rãi nói :
- Dược tính chỉ có thể kéo dài trong nội một canh giờ, vì vậy ngươi không nên bỏ phí thời gian, mau động thủ đi, đối thủ của ngươi không là kẻ dễ đối phó!
Ngao Tử Thanh cười để lộ hàm răng như ngọc, gật đầu một cái rồi quay sang Chiêu Hồn Tử Tào Luyện nói :
- Bằng hữu, nãy giờ ngươi đã nghe hết thấy hết rồi đó. Ngao mỗ vì sinh mệnh của mình đành cam đắc tội!
Từ đầu đến giờ Tào Luyện đứng lặng quan sát. Lão chừng như không tỏ vẻ lo ngại đến việc Tân Bình Tu lợi dụng người khác đối phó lão. Lúc này lão lạnh lùng nói :
- Không cần phải phí lời, cả hai ngươi ngày hôm nay đều đáng chết, đừng hòng có kẻ nào toàn mạng mà đi khỏi đây, ai chết trước cũng giống nhau thôi.
Ngao Tử Thanh khẽ nhếch mép nói :
- Tại hạ với ngươi không oán không cừu, nhưng Ngao mỗ thường ngày không phải là kẻ nhân từ khi động thủ, ngươi không cần phải khách sáo, tại hạ sẽ không nương tay đâu!
Chiêu Hồn Tử Tào Luyện cười lạnh nói :
- Không cần nhiều lời, xưa nay Chiêu Hồn Tử muốn gϊếŧ ai thì người đó tất cả chết, chưa hề có biệt lệ!
Ngao Tử Thanh bật cười nói :
- Ngươi với Tân Bình Tu đấu với nhau mấy chục năm qua, nhưng lão vẫn cứ sống nhăn răng ra đó!
Chiêu Hồn Tử Tào Luyện hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên một cái, chiếc Chiêu Hồn bổng món binh khí thành danh mấy chục năm của lão đã nằm gọn trong tay.
Rồi nhanh như chớp, Chiêu Hồn bỗng nhằm ngay yết hầu Ngao Tử Thanh chĩa tới, chiêu thức nhanh nhẹn hiểm ác tuyệt luân.
Ngao Tử Thanh cười nhẹ một tiếng, tay phải chàng giơ lên, cũng lập tức có thêm một chiếc tiêu, nhanh như chớp gạt phăng chiếc Chiêu Hồn bổng đang kích tới.
Chiêu Hồn Tử Tào Luyện cất giọng âm âm nói :
- Ngươi là Quỷ Tiêu Ảnh Ngao Tử Thanh?
Ngao Tử Thanh cười nhẹ nói :
- Không dám, chính là tại hạ!
Chiêu Hồn Tử Tào Luyện dộng đậy đôi môi, biểu thị một nụ cười, cất giọng âm lạnh nói :
- Hay lắm! Ngày hôm nay ta thử coi Quỷ Tiêu Ảnh danh chấn giang hồ có được bao nhiêu bản lãnh!
Tiếng “Lãnh” vừa thốt ra, liên hoàn mười chín cước đã đồng thời phi ra, Chiêu Hồn bổng cũng liên tiếp nhằm đầu đối phương giáng xuống.
Ngao Tử Thanh quát lớn một tiếng, Quỷ tiêu đột ngột huơ lên, than hình chàng xoay tít, toàn bộ thế công của đối phương đều rơi vào khoảng không, thậm chí còn bị thế phản công của chàng bức lui.
Chiêu Hồn Tử Tào Luyện thoắt thoái thoắt tiến, Chiêu Hồn bổng tấn công liên tu bất tận, từng chiêu từng chiêu hiểm ác tuyệt luân cứ dồn dập như sóng Trường Giang lớp lớp cuốn tới.
Song mục vốn sáng như sao của Ngao Tử Thanh bỗng bắn ra những tia kim quang, chàng như hoàn toàn biến thành một người khác, hoàn toàn không còn dáng dấp mệt mỏi tiều tụy khi nãy. Trông chàng lúc này như một hung thần, uy vũ, hùng mạnh!
Hai bóng người như hai chiếc lá khô quay cuồng trong cơn lốc, kình phong cuốn bụi mù càng làm cho bóng hai người mờ ảo hơn, nhìn không rõ thân pháp lộ số, càng nhìn không rõ mặt mũi của hai người.
Ngân Tiêu Quyển Lãng Tân Bình Tu đứng xem mà không khỏi kinh hãi thầm, võ công của Chiêu Hồn Tử Tào Luyện thăng tiến đến một cảnh giới mà lão hoàn toàn không tưởng tượng nổi. Đầu tiên lão lợi dụng Ngao Tử Thanh với hy vọng làm giảm bớt phấn nào công lực của Tào Luyện. Nhưng đến giờ phút này, lão mới phát hiện ra thực lực của Ngao Tử Thanh cũng không thể xem nhẹ, Quỷ Tiêu Ảnh quả là danh bất hư truyền!
Chỉ trong một thoáng, song phương đã trao đổi hơn ba mươi hiệp, nhanh như ánh sao xẹt trên từng không.
Ngao Tử Thanh cất tiếng cười như cuồng dại, nơi đầu tiêu của chàng đột ngột xuất hiện một lưỡi đao hình cong cong. Lưỡi đao lướt đi còn để lại sao lưng một vệt ngân quang mờ mờ. Chỉ một nháy mắt sau khi lưỡi đao xuất hiện, nó đã bức Chiêu Hồn Tử Tào Luyện lui đến hơn ba trượng.
Chiêu Hồn Tử hơi ngẩn người nói :
- Quỷ tiêu của ngươi có chứa đựng huyền cơ?
Ngao Tử Thanh cười nhẹ, ôm quyền hướng về Chiêu Hồn Tử Tào Luyện nói :
- Thật lỗi quá! Tại hạ quên nói trước các hạ nên để ý chiếc tiêu của tại hạ, làm các hạ kinh hãi, may mà nói chưa làm thương tổn các hạ!
Song mục Chiêu Hồn Tử Tào Luyện trợn trừng trừng nhìn Ngao Tử Thanh, trong mục quang của lão hiện rõ những tia phẫn hận, lão kêu lên the thé :
- Ngươi đừng có khua môi múa mép trước mặt lão phu! Chiêu Hồn Tử Tào Luyện chẳng phải là kẻ để cho người khác nhục mạ, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho những lời nói ngông cuồng của ngươi!
Vị hiệp khách khinh đời ngạo thế, phiên dật thoát trần, Ngao Tử Thanh co co vai lại, toét miệng cười cười nói :
- Tại hạ thực tình chẳng muốn liều sống chết với ngươi, tại hạ đang suy tình coi có cách nào có thể hóa giải...
Ngân Tiêu Quyển Lãng Tân Bình Tu đứng bên ngoài kêu lên :
- Ngao Tử Thanh! Ngươi hối hận rồi sao? Người quân tử “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy”, ngươi mau động thủ gϊếŧ chết lão độc vật đi!
Ngao Tử Thanh bật cười khanh khách nói :
- Ngươi nóng nảy như vậy làm gì? Xưa nay Ngao mỗ đã hứa điều gì thì chẳng bao giờ không thực hiện được! Ngươi cứ đứng yên ở ngoài đó, chớ có la lối om sòm, ta biết phải làm thế nào!
Tân Bình Tu giọng phẫn nộ quát :
- Ngươi cả gan vô lễ với lão phu?
Ngao Tử Thanh cười nhẹ :
- Ngươi không cần phải nổi nóng với ta, chúng ta lợi dụng lẫn nhau trao đổi có điều kiện, hơn nữa ngươi còn thỉnh cầu ta trợ giúp! Tốt nhất ngươi đừng tự coi mình quá cao, giữa hai ta hoàn toàn bình đẳng với nhau trên mọi phương diện!
Tân Bình Tu “Hừ” một tiếng nặng nề, nhưng lão chưa kịp lên tiếng thì Chiêu Hồn Tử Tào Luyện đã lạnh lùng nói :
- Hai ngươi đừng có kêu khóc trước mặt ta. Nếu đã chán sống hết rồi thì cả hai cùng nhào vô cũng được!
Ngao Tử Thanh mỉm cười nói :
- Không cần thiết!
Dứt lời chàng đã xuất thủ tân công chiêu nối chiêu, thức tiếp thức, kinh phong cương khí tung hoành gào thét, đảo đi lộn lại. Trong không trung hình thành trăm ngàn đạo kình khí đan xen vào nhau, cực kỳ uy mãnh, cực kỳ hung hiểm.
Chiêu Hồn bổng trong tay Tào Luyện, thoắt phủ thoắt trầm, lúc trên lúc dưới, lúc thì điểm lúc thì gạt, như con đọc xà phi vũ xoay tít trong không trung không lúc nào ngừng nghỉ.
Nhanh cực kỳ nhanh! Chỉ trong một thoáng, song phương đã giao thủ năm mươi hiệp, chiêu thức mỗi lúc một nhanh hơn, thế công cũng chàng lúc càng hung hiểm hơn, tràn sang trái lách sang phải, nhảy tới trước lộn ra sau, thân ảnh xuyên qua làn tiểu ảnh trượng ảnh, nhanh không thể tưởng tượng được!
Chiêu thức của song phương càng lúc càng nhanh, nhanh đến nỗi kẻ bàng quan không còn nhận ra ai là ai nữa, Tân Bình Tu hồi hộp đến nghẹt thở.
Lại qua năm mươi chiêu nữa...
Ngao Tử Thanh kêu lên :
- Hay lắm! Đã lâu lắm rồi tại hạ chưa gặp được cao thủ nào khó chịu dường này! Ngày hôm nay tại hạ cùng ngươi đấu một trận cho đã thèm.
Cao thủ giao đấu với nhau phải cực kỳ cẩn trọng nhìn từng thay đổi nhỏ nhất của thân pháp, bộ pháp cũng như chiêu thức của đối phương, đâu còn thời gian dể mà nói chuyện. Nhưng Ngao Tử Thanh làm như vậy cũng là một chiến thuật giao đấu của chàng. Nó có thể làm phân tán sự chú ý của đối phương, là cũng để che đậy sự căng thẳng của chàng, làm cho địch thủ không nắm bắt được thực lực của chàng. Chiến thuật này võ đạo gọi là “Công tâm”, dùng nói để giành lấy tiên cơ!
Chiêu Hồn Tử Tào Luyện mặc kệ đối phương, muốn nói gì thì nói, lão lướt tới bên cạnh Ngao Tử Thanh, tả thu biến thành chưởng như đao đâm soạt về phía yết hầu, hữu thủ huơ Chiêu Hồn bổng về phía hai chân Ngao Tử Thanh. Thủ pháp của lão quá nhanh, nhanh đến nỗi người ta không tưởng tượng được đó lại có thể là hành động của con người.
Ngao Tử Thanh nghiên người, thân hình chàng đột ngột xoay mạnh, bốc lên cao, không thấy chàng giơ tay hay có bất kỳ cử động nào, nhưng chiếc Quỷ tiêu đã nhằm mặt Tào Luyện giáng xuống!
Chiêu Hồn Tử Tào Luyện tựa như một chiếc bóng, thân hình lão nhẹ như lông hồng, xoay tròn, trôi đi trong không khí, hai ống tay áo rộng thùng thình của lão giơ ra, động gió phành phạch tựa như mọc cánh vậy! Thân pháp đẹp mắt tốc độ đó nhanh nhẹn tuyệt luân.
Ngay một thoáng trong lúc Chiêu Hồn Tử Tào Luyện huy động hai ống tay áo, chiếc Chiêu Hồn bỗng vung lên sáng loáng như điện, thật chẳng biết đường nào mà đề phòng!
Đến lúc này thì Ngao Tử Thanh đã biết Chiêu Hồn Tử Tào Luyện chẳng phải chỉ có hư danh. Trước đây có một độ lão vắng bóng trên giang hồ, có người dồn rằng lão đã tạ thế, lần này tái xuất giang hồ, võ công của lão xem ra còn cao hơn trước rất nhiều. Ngao Tử Thanh muốn thắng được lão hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng.
Chiêu Hồn bổng của Tào Luyện được thi triển dưới công lực tình thâm của lão đã phát huy được uy lực mạnh nhất của một món binh khí có thể tạo ra được.
Không những nó có một sức lực có thể khai sơn phá thạch, phá nát binh khí đối phương, mà lực đạo có thể kích một cái khiến mười con tuấn mã xếp hàng phải văng đi xa hơn trượng, con nào con nấy đều biến thành một đống máu thịt bầy nhầy. Với chiêu biểu diễn này, tất cả kẻ thù đến tìm lão đều sợ đến vỡ mật, từ đó không còn ai dám tìm đến lão nữa, chỉ có một ngoại lệ duy nhất, đó là Ngân Tiên Quyển Lãng Tân Bình Tu!
Đối diện với một cao thủ có thể nói là cao cường bậc nhất trong thiên hạ như vậy, đương nhiên Ngao Tử Thanh không dám sơ xuất một mảy may. Tuy miệng của chàng không ngừng cao ngạo mỉa mai, nhưng chàng luôn dặn mình phải nhìn ra bất kỳ một thay đổi nhỏ nào từ cái động tay đến ánh mắt của đối phương.
Lưỡi đao trong Quỷ tiêu này thường rất ít khi chàng dùng đến vậy mà lúc này chàng cũng đã sử dụng. Chàng biết rõ lắm, cao thủ giao đấu chỉ cần một sơ xuất nhỏ nhất cũng sẽ tạo nên mối hận ngàn đời.
Chiếc tiêu, nếu ngày thường không khác gì bất kỳ một chiếc tiêu bình thường nào khác, nhưng lúc này bỗng dưng lại xuất hiện một lưỡi đao mang theo bàn quang rợn người. Người có thể nhìn thấy được lưỡi đao này rất ít, bởi phần lớn những người đó điều đã thành người chết. Người chết thì chẳng thể nói lại với người khác về uy lực của nói nữa!
Lưỡi đao bay bay theo sau đuôi tiêu tạo thành một làn hàn quang, người ngoài nhìn vào chỉ nhìn thấy vết hàn quang sau đôi nó tạo thành những vòng hồ quang tuyệt mỹ. Từng vòng từng vòng hồ quang tiếp nối, đan xen, chồng chéo lên nhau, tạo thành một làn ánh sáng mờ mờ mang theo hơi sương bao phủ lấy người Chiêu Hồn Tử Tào Luyện!
Tào Luyện cũng chẳng phải tay vừa, Chiêu Hồn bổng trong tay lão múa lên mỗi lúc một nhanh, cơ hồ chỉ còn thấy một màn lưới sắt đen nhàn nhạt bao quanh, không còn nhìn thấy thân hình của lão nữa.
Đột nhiên...
Hành động của Ngao Tử Thanh biến đổi, như một cơn gió êm như ru mà nhanh khôn tả. Cả thân hình chàng đột ngột bắn vọt lên không trung, từ giữa tầng không, đảo lộn mấy vòng rồi xoay tròn xoay tròn, hạ xuống.
Trong một thoáng, tất cả các thế công mang theo kình phong như vũ bão đều rơi vào khoảng không.
Ngao Tử Thanh bắt đầu phản công, chàng như con quái điểu từ trên trời cao phi xuống, bộ hắc y tung bay trong gió, ánh hàn quang trong tay chàng không ngừng chớp động, tiếng gió lọt qua các lỗ tiêu kêu lên... U! U!... nghe như tiếng quỷ khốc thần sầu.
Lưỡi đao trong Quỷ tiêu của chàng là một chiếc Miến đao đặc dị, to gần bằng bàn tay của người thường, mỏng dính, mềm nhũn, như một dải lụa, dài độ gần một thước.
Lưỡi Miến đao này là loại đao rất hiếm gặp trong các loại binh khí, tuy rất nhỏ gọn nhưng để chế tạo được nói chẳng phải là chuyện dễ. Sau đó lại đến lượt người sử dụng nó, nếu luyện không đến nới đến chốn, khi vung ra để tấn công, đối thủ, chẳng những không đả thương được đối thủ mà rất có thể tự hại chính mình.
Nhưng đương nhiên, khi luyện tới nơi tới chốn rồi thì nó lại là một món binh khí cực kỳ lợi hai!
Tào Luyện đứng bất động, miệng quát vang như sấm, hai tay lão nắm chặt Chiêu Hồn bổng múa tít, người ngoài chỉ thấy lão làm một đọng tác kỳ thực trong một nháy mắt đó lão đã đánh ra mười lăm côn! Mà mỗi một côn lại hàm chứa một uy lực kinh người. Có thể nói, đương kim võ lâm, người luyện được một nội công như lão ít như sao buổi sớm.
Thân hình cao gầy của Tào Luyện đột ngột di chuyển, lão di động theo một bộ pháp rất đặc dị, chỉ thấy ngân quang lướt qua người lão lúc ẩn lúc hiện chấp chới quanh người lão, khiến người đứng ngoài nhìn cũng phải cảm thấy lành lạnh.
Lại hơn bốn mươi chiêu nữa đi qua.
Bóng người trong đấu trường vẫn đang bay đang di động, đang quay cuồng, không còn nhìn rõ ai đang đuổi ai, ai đang bức ai nữa.
Không gian tĩnh mịch dị thường không phải nói là ngưng đọng lại thì đúng hơn! Trong cái tĩnh lặng có mùi máu lạnh, có tiếng kêu thê thảm tựa như con dã thú bị thương.
Hai bóng người lại xoắn cả vào nhau tạo thành hai cột khói mờ ảo, hai cột khói ấy lại nằm trọn một vùng không gian phủ đầy bụi mù, vì vậy trông càng mờ ảo hơn. Chỉ có hàn quang chớp động là nhìn thấy được tương đối rõ ràng, tiếng chưởng phong hùng hậu mang theo sấm sét là nghe được khá rõ ràng mà thôi.
Kẻ xưa nay trên gương mặt không bao giờ để lộ cảm xúc nào. Tân Bình Tu lúc nãy cũng tỏ vẻ kinh hãi, lão không ngớt rùng mình, miệng lẩm bẩm nói :
- Thật không ngờ! Thật không ngờ!
Lão mở mắt trừng trừng nhìn vào trường đấu, không chớp mắt, đến cả hơi thở cũng ngừng hẳn, lão run run giọng thì thầm tự hỏi :
- “Nếu không phải là Ngao Tử Thanh mà là mình, thì liệu rằng mình sẽ đương cự được bao lâu dưới những thế công uy mãnh hiểm ác của Tào lão đầu? Thật không ngờ võ công của tên tiểu tử Ngao Tử Thanh lại cao đến mức độ này!”
Một lát sau lại nghe Tân Bình Tu lẩm bẩm :
- Đã qua hai trăm chiêu rồi còn gì.
Bỗng...
Trong đấu trường vang lên tiếng sấm sét ầm ầm và gần như cùng lúc đó, hàng loạt tiếng binh khí bật gió nhọn hoắc vang lên. Hai thứ âm thanh hãi hùng này hòa quyện vào nhau làm người nghe cơ hồ bị thủng lá nhĩ, thần trí cũng theo đó mà phiêu phưởng ở tận đâu đâu.
Tân Bình Tu xám mặt, buột miệng kêu lên :
- Tào Luyện liều chết thật...
Thật ra thì hai người trong đấu trường ai chết thì cũng chẳng có liên quan gì đến lão, nếu phải cả hai đồng quy ư tận thì càng hay. Nhưng cục diện ác liệt trước mắt làm lão không khỏi điếng hồn.
Chiêu Hồn bổng của Tào Luyện như chiếc chày sắt múa lên vù vù mang theo tiếng sấm rền rề, từng đợt từng đợt hết lớp này đến lớp khác, liên tục kích tới.
Còn lưỡi Miến đao mềm nhũn như con rắn, tùng hoành trong không khí tạo nên những tiếng “Oẳng... Oẳng...” tạo thành những chiếc cầu vòng màu bạc lại còn tỏa ra hàn khí lạnh toát rờn rợn.
Không gian, trong một thoáng, bị hai thứ binh khí ấy cắt nát vụn ra.
Tào Luyện bỗng rú lên một tiếng hãi hùng, lão lộn vòng từ trong đấu trường ra ngoài, mỗi một vòng như vậy, từ thân thế lão lại tủa ra một vầng hồng quang, máu!
Khi nhìn kỹ lại, trước ngực, bụng, hai chân, cả mặt lão đều chằn chịt vết đao, máu cùng với thịt lộn hết ra ngoài.
Tình trạng thê thảm của Tào Luyện cộng với dáng vẻ cổ quái vốn có của lão tạo nên một tổng thể vô cùng khủng khϊếp khiến người ta nhìn một lần chẳng dám nhìn lần thứ hai.
Gần như cùng một lúc khi mà Tào Luyện lộn vòng ra sau thân hình Ngao Tử Thanh cũng song gập lại như con diều đứt dây bay bổng lên không trung, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, rồi mềm lại như một tấm vải rơi thẳng xuống đất.
Tân Bình Tu quát lên một tiếng phi thân lên giơ tay ra định đỡ lấy thân hình Ngao Tử Thanh. Nhưng thật là thần kỳ, thân hình chàng co lại một cái rồi duỗi ra thoát khỏi đôi tay Tân Bình Tu nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Tân Bình Tu chộp vào khoảng không, lão đáp xuống, không kịp nhìn xem thương thế Ngao Tử Thanh thế nào, đã cao giọng hỏi :
- Ngao Tử Thanh, ngươi có sống nổi không?
Ngao Tử Thanh đáp xuống đất còn loạng choạng bước đi mấy bước mới dừng vững được. Nghe hỏi, chàng khẽ lắc đầu nói :
- Hiện giờ thì tại hạ chưa chết được, nhưng qua một lát nữa thì chưa dám chắc, còn phải coi ngươi có giải được độc hay không!
Chiêu Hồn Tử Tào Luyện rõ ràng là đã tận dụng hết nội gia chân lực mà lão tu luyện được để duy trì mạng sống đang hấp hối của lão. Nhìn không rõ nét mặt của lão nhưng có thể nhận ra thần thái lão một thần thái kinh khủng vì thất vọng, phẫn hận vì thất bại.
Và trong tình cảnh này tình trạng của Tào Luyện xem ra nguy cấp, tệ hại hơn Ngao Tử Thanh.
Ngao Tử Thanh lúc khởi đấu với Tào Luyện đến khoảng ba trăm hiệp, chàng cảm thấy áp lực mỗi lúc một nặng nề, thế công của đối phương càng ngày càng uy mãnh, càng ác hiểm hơn, chiêu thức mỗi lúc một ngụy dị khó đoán định hơn.
Nhưng chàng cố hết sức duy trì và cuối cùng có thể nói đạt được thắng lợi.
Tân Bình Tu cười khành khạch, nhìn Tào Luyện nói :
- Thế nào, Tào lão đầu! Đứng dậy đi chứ! Lão phu còn muốn đấu với ngươi ba ngày ba đêm ngươi còn hứng thú không?
Tào Luyện thở hổn hển lão “Xì” một tiếng rõ dài cất giọng yếu ớt nói :
- Ngươi là lão tạp chủng vô sỉ!
- Ngươi đã không có gan đứng nấp sau lưng người khác mà còn giở giọng ra với lão phu!
Tân Bình Tu cười lạnh nói :
- Tuổi của ngươi đủ để làm ông nội Ngao Tử Thanh vậy mà đấu không lại người ta. Tào lão đầu ngươi đúng là quá tệ. Việc này nếu để truyền ra giang hồ, ngươi làm sao còn có đất đứng nữa?
Hai người, mỗi kẻ một câu bươi móc những điều xấu xa của nhau khai diễn một cuộc đấu khác đấu khẩu! Tào Luyện lâm vào thảm trạng như vậy nhưng lão cũng không chịu kém cố sức phản bác lại.
Hai người trên giang hồ vốn chẳng có tiếng tốt gì, nhưng đều giành được một chỗ đứng trong làng hắc đạo nay gặp mặt Ngao Tử Thanh mới hay Tân Bình Tu quả đúng là vô sỉ đến cùng cực. Ngược lại Chiêu Hồn Tử Tào luyện tính tình lạnh lùng, tàn khốc nhưng thì ra cũng còn cao thượng hơn đôi chút.
Tào Luyện cười lạnh nói :
- Tân Bình Tu, trận chiến giữa ta với ngươi hẹn đến ngày này năm sau chừng đó ta sẽ đến lấy đầu ngươi tên tiểu nhân gian trá!
Tân Bình Tu cười ha hả nói :
- Ngươi tưởng rằng ngươi còn có cơ hội đó sao? Đừng nói năm sau, ngày mai trên giang hồ sẽ không còn có Chiêu Hồn Tử Tào Luyện ngươi nữa!
Chiêu Hồn Tử Tào Luyện nổi giận quát :
- Cái gì? Ngươi định nhân cơ hội này gϊếŧ chết ta? Ngươi... đê tiện, hạ lưu, vô sỉ đến cùng cực!
Ngân Tiên Quyển Lãng Tân Bình Tu hừ lạnh nói :
- Muốn ta tha mạng cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải dập đầu lạy tạ ba lạy, cầu xin ta tha cho cái mạng chó của ngươi, đồng thời phát trọng thệ không bao giờ dám đối đầu với ta nữa!
Tào Luyện trừng mắt nhìn đối phương, song mục lão như tốc lửa hừ lạnh nói :
- Giỏi cho tên tiểu nhân vô sỉ! Ngươi mà cũng xứng đáng sao? Lão Tử Tào Luyện nào phải là phường ham sống sợ chết? Đừng hòng nằm mơ!
Tân Bình Tu thản nhiên nói :
- Tào lão đầu! Lòng nhẫn nại của ta chỉ có giới hạn thôi, nói để ngươi biết! Gϊếŧ chết ngươi, trong giang hồ chẳng có mà nào nhỏ lệ thương xót ngươi là lão ma đầu không đáng để tha mạng, ngươi là thứ họa hại cho giang hồ!
Tào Luyện cười lạng đáp :
- Tân Bình Tu, nên nhớ tai tiếng trên giang hồ, ta với ngươi chưa chắc ai xấu hơn ai. Ngươi muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ, không cần thiết phải mượn cớ này nọ khiến thiên hạ phải cười vỡ bụng mà chết!
Tân Bình Tu bước tới một bước, trầm giọng nói :
- Lão phu không tin ngươi thật không sợ chết. Lão phu muốn xem thử tấm xương già của ngươi cứng đến độ nào. Ta sẽ lăng trì ngươi, từng đao từng đao một, cho đến khi ngươi đau đớn đến chết, để coi ngươi còn nói cứng được nữa hay không?
Nỗi đau đớn vì vết thương của Tào Luyện mỗi lúc một lớn, lão nghiến chặt răng cố để không phát ra tiếng rêи ɾỉ, lạnh lùng quát :
- Tân Bình Tu! Tào Luyện này không sợ ngươi, ngươi chẳng qua là tên tiểu nhân vô sỉ đồ đê tiện...
Song mục Tân Bình Tu bắn ra những tia lửa, lão gằn giọng :
- Tào lão đầu! Ngươi đành chịu chết đi, đừng trách lão phu!
Ngao Tử Thanh không dằn được nộ hỏa bốc cao trong tâm khảm, nhưng chàng cất giọng bình thản nói :
- Tân bằng hữu, ngươi không cần phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt như vậy. Ngày khác hai ngươi gặp lại nhau sẽ dùng chân tại thực học ấn chứng võ công, thiết nghĩ đó cũng là một việc làm đẹp trong võ lâm. Xin nể mặt tại hạ bỏ qua cho!
Tân Bình Tu dừng chân, ngẩn người một thoáng, sau đó lão quay nhìn Ngao Tử Thanh trầm mặt xuống giọng âm lạnh nói :
- Ngao Tử Thanh! Ngươi đừng quên chúng ta đã ước hẹn, ngươi phải gϊếŧ chết Tào lão đầu. Nếu lão phu hạ thủ thì cũng chỉ làm thay ngươi mà thôi. Ngươi không cảm tạ lão phu thì chớ, sao lại còn ăn nói ngang tàng như vậy?
Ngao Tử Thanh không ngờ đối phương lại lão luyện đến mức đó, tựa hồ chẳng có lý lẽ nào bắt bí được lão.
Chàng mỉm cười, giọng hòa hoán nói :
- Lão huynh, nhị vị đã không có thâm cừu đại oán với nhau, hơn nữa, Tào lão đã bị trọng thương sau khi động thủ với tại hạ. Nếu ngươi thừa cơ hạ thủ, xét về đạo nghĩa giang hồ thì quả là... không đủ quang mình đại lượng...
Chàng chưa kịp dứt lời thì đôi mày rậm rì của Tân Bình Tu đã dựng đứng lên, song mục lão trợn tròn, sắc diện như được phủ bởi một lớp hàn sương, nói :
- Mạng của ngươi hiện còn ở trong tay lão phu, vậy mà ngươi còn dám bươi móc chuyện phải quấy của ta! Ngươi không muốn sống nữa rồi!
Ngao Tử Thanh ngầm than thầm trong dạ, nghĩ :
- “Quả đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó ăn hϊếp, tên này quả là ti tiện hết chỗ nói, không khéo thì mạng mình...”
Chàng liếʍ liếʍ môi, giọng bình thản :
- Tân bằng hữu, tại hạ đã từng nói trước, tại hạ không chấp nhận bị uy hϊếp trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Ngao Tử Thanh này lại có thể là người để cho thiên hạ khinh dể sao?
Tân Bình Tu cười lạnh nói :
- Ngươi đừng tưởng là lão phu sợ ngươi! Chỉ cần một chưởng là đã có thể lấy mạng ngươi rồi. Giang hồ làm sao biết được xảy ra hôm nay?
Ngao Tử Thanh khẽ nhích mép cười, nói :
- Không sai! Ngươi có thể không cần giải độc cho ta, có thể không kể gì đến lời nói của mình, nhưng nếu nói một chưởng có thể lấy được mạng của tại hạ thì chắc phải kiếp sau ngươi mới có dịp thử!
Song mục Tân Bình Tu bỗng bắn ra hai luồng điện, giọng cuồng nộ, quát :
- Ngao Tử Thanh! Ngươi ngông cuồng không đúng đối tượng rồi!
Ngao Tử Thanh ngẩn mặt lên trời cười ha hả nói :
- Võ công của ngươi so với Tào Lão đầu thế nào? Lão là tấm gương để ngươi noi theo đó!
Song mục Tân Bình Tu không ngừng bắn ra những tia lửa điện, lão nhìn Ngao Tử Thanh không chớp mắt, đôi môi lão run run, chứng tỏ lão phẫn hận đến cực điểm.
Trong lúc hai người đang đôi co với nhau thì Tào Luyện nhân cơ hội đó ngồi dậy vận công dưỡng thương, lão hy vọng rằng trong thời gian đó có thể lấy lại một ít tinh lực.
Ở gần đó, còn một người mà hầu như mọi người đã quên đi sự có mặt của gã, đó chính là kẻ duy nhất còn lại trong “Khiếu Thiên tam ưng”. Lúc này song mục gã đang trừng trừng nhìn vào Tào Luyện đang ngồi nhắm mắt hành công.
Ngao Tử Thanh trầm mặc một chút rồi nói :
- Việc ngươi nhờ ta làm ta đã làm xong, ngươi cũng mau thực hiện nghĩa vụ của mình, giải độc cho ta!
Tân Bình Tu lắc đầu, lạnh lùng nói :
- Ta cầu xin ngươi gϊếŧ chết Tào Luyện, ngươi đã đánh bại lão, ta có thể thừa nhận là ngươi hoàn thành nghĩa vụ, nhưng nếu muốn ta giải độc cho ngươi, thì ngươi cũng phải cầu xin ta mới được!
Ngao Tử Thanh nghe nộ khí đột ngột dâng cao đến tận óc, chàng hừ lạnh nói :
- Chúng ta dùng điều kiện trao đổi, tất cả đã được định xong từ trước. Ngươi nên nhớ Ngao Tử Thanh này không bao giờ chịu để phần thiệt về mình, càng không bao giờ để cho người khác lợi dụng không công sức của mình. Tốt nhất là ngươi đừng tự rước lấy phiền phức vào người!
Ngay lúc đó thì...
Bóng người chớp động, người còn lại trong “Khiếu Thiên tam ưng” tay cầm đao, tung người lên không nhằm Tào Luyện bổ xuống, khí thế cực kỳ hung hãn.
Gã cứ ngỡ Ngao Tử Thanh bận đôi co với Tân Bình Tu thì không có thời gian lưu ý tới gã. Còn Tào Luyện thì đang nhắm nghiền mắt hành công, càng không hay biết hoặc chống đỡ chiêu tập kích của gã. Nào ngờ gã đã lầm!
Tào Luyện vì thương thế trầm trọng, chẳng có sức lực để phản kháng hay tránh né. Nhưng Ngao Tử Thanh thì...
Gần như cùng lúc với thân hình gã chớp động, Ngao Tử Thanh quát lớn :
- Ngươi muốn chết!
Ống tiêu đưa nhanh lên miệng, thổi “Phụp!” một tiếng, hàn quang lóe lên, một ngọn ám khí xẹt ra cắm phập vào yết hầu của gã kia.
Gã chỉ kịp rú lên một tiếng ngắn ngủi rồi rơi phịch xuống đất như một bao gạo, nằm im bất động, chắc là đã đoạn khí rồi!
Sự việc chuyển biến quá mau lẹ. Tân Bình Tu kinh hãi há hốc mồm. Tào Luyện cũng kinh hãi trợn trừng mắt nhìn chiếc tiêu trong tay Ngao Tử Thanh không ai ngờ được trong chiếc Quỷ tiêu của chàng lại còn chứa đựng một thứ ám khí ghê gớm như vậy! Mà chàng phản ứng nhanh nhẹn, hạ thủ chuẩn xác hiểm độc đến không thể tưởng tượng được!
Gương mặt Ngao Tử Thanh thoáng hiện một nụ cười bình thản. Chàng vuốt ve chiếc tiêu của mình ra điều rất yêu quý nó.
Tân Bình Tu thật không dám tin vào những điều mình nhìn thấy. Lão đứng ngơ ngẩn như người mất hồn.
Tào Luyện sau một thoáng kinh ngạc, nổi giận quát lớn :
- Tân Bình Tu! Người theo ngươi cũng hạ lưu ti tiện giống như ngươi! Món nợ này lão phu khắc ghi trong lòng!
Tuy nói cứng như vậy, nhưng hơn ai hết, Tào Luyện biết rõ, với thương thế của lão hiện thời, mạng sống lão kéo dài được phút nào hay phút nấy, chưa chắc lão đã có thể phục nguyên được để trả mối nhục hôm nay. Nhưng thật tình lão không muốn chết dưới tay kẻ thù.
Tân Bình Tu hồi tỉnh, cuồng nộ quát :
- Tào lão đầu! Ngươi đừng giỏi nói cứng! Đừng tưởng Tân Bình Tu này không gϊếŧ được ngươi! Lão từ nào phải là hạng giá áo túi cơm!
Ngao Tử Thanh liếʍ liếʍ môi. Chàng hiểu rất rõ thực lực của mình, nếu lần này đến lượt kẻ xuất thủ là Tân Bình Tu thì... chàng không dám tưởng tượng hậu quả của nó.
Nhưng Tân Bình Tu tuy mở lời hung ác như vậy, nhưng lão lại do dự. Lão do dự không phải có nên giải độc cho Ngao Tử Thanh hay không, mà lão đang lo sợ sau khi giải độc cho chàng rồi, chàng có hạ độc thủ với lão không? Phàm kẻ tiểu nhân, khi cân nhắc hành vi của mình để đoán định.
Giờ thì tình hình đã đổi khác, lão không dám không giải độc cho Ngao Tử Thanh. Bằng vào một chiêu hạ sát tên thủ hạ của lão vừa rồi chứng tỏ thương thế của Ngao Tử Thanh không nặng như lão tưởng tượng khi nãy. E rằng trước khi độc chất phát tác, chàng vẫn có đủ thời gian để hạ sát lão! Người lòng dạ càng hung ác, hẹp hòi, càng tiểu nhân thì càng sợ chết.
Chỉ có Ngao Tử Thanh là hiểu rõ chàng đã phải vận hết sức bình sinh vào chiêu phóng ám khí vừa rồi với hy vọng lấy đó hù dọa Tân Bình Tu. Chàng biết rõ mình không còn đủ sức động thủ với một cao thủ như Tân Bình Tu nữa. Chàng chỉ mong sao Tân Bình Tu sớm giải độc cho chàng để kết liễu cục diện này!
Và cũng vì chàng diễn quá dài, quá thật cho nên ngoài chàng ra không ai nhìn thấy được chân tướng. Cả hai tay tuyệt đại ma đầu trước mặt cũng bị chàng gạt.
Ngao Tử Thanh cười nhẹ nói :
- Tân Bình Tu, tại hạ không dùng lời để cưỡng ép các hạ, có muốn thực hiện lời hứa hay không tùy vào hảo ý của các hạ. Có điều tại hạ không bao giờ để cho người khác chiếm phần hơn mình.
Tuy nói không dùng lời cưỡng ép nhưng những lời nói nhẹ nhàng của Ngao Tử Thanh có trọng lượng hơn bất kỳ lời đe dọa nào.
Tân Bình Tu nở một nụ cười gian xảo, nói :
- Lão phu đã nói lời nào tất phải nặng hơn cả Thái Sơn. Ngao lão đệ ngươi đừng quá xem thường Ngân Tiên Quyển Lãng này.
Ngao Tử Thanh hoàn toàn không ngạc nhiên trước thái độ biến đổi trái ngược của Tân Bình Tu. Chàng cười nhẹ gật đầu nói :
- Không dám! Có điều tại hạ có thói quen nói rõ ràng mọi việc trước, để tránh những hiểu lầm không cần thiết có thể xảy ra.
Tân Bình Tu trầm giọng nói :
- Giờ thì lão phu bắt đầu giải độc cho ngươi!
Ngao Tử Thanh bỗng nghe trong nội phủ mình đau quặn thắt như có ai đang vò nát chúng ra. Nhưng nét mặt chàng vẫn cực kỳ trầm tĩnh, nhẹ nhàng nói :
- Đa tạ các hạ trợ giúp!
Tân Bình Tu chậm rãi tiến về phía Ngao Tử Thanh. Lão bước đi mà toàn thân không chút cử động, tựa hồ lão như một chiếc bóng đang trôi đi trong không khí vậy.