Em Trai Của Pháo Hôi Ác Độc (Tinh Tế)

Chương 12.2

Nhã An đi ra từ cửa sau, thấy Nam tước phu nhân như vậy, từ tận đáy lòng cũng mừng cho cậu.

Lão quản gia đứng trước cửa phòng, vui mừng nói ra: "Tiên sinh, lão đi thông báo một tiếng."

Thời Hoài đột nhiên hơi lo lắng, cậu sửa soạn cổ áo của chính mình, lộ ra một chút da dẻ trắng đến phát sáng, nhếch miệng nở nụ cười thật lớn: "Được!"

Một ngày lại qua một ngày, vẫn là cái dạng như vậy.

Hồ ly nhỏ nằm nhoài trong ổ, híp mắt ngủ gật.

Đến chỗ này hơn nửa tháng, tên Thời Lam kia quả nhiên vẫn giống như vậy, đến một lần sau đó liền bám theo Giống đực khác chơi vui quên cả trời đất, đem hắn quên sạch sành sanh.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, sức mạnh hiện tại của hắn còn lâu lắm mới khôi phục, vốn là thấy Thời Lam liền muốn thẳng tay gϊếŧ chết hắn nào ngờ chỉ có thể gãi gãi mấy cái móng vuốt, đến lúc đó tiện nhân kia khẳng định lại giở trò.

Hồ ly nhỏ trở mình, vẫy cái duôi lông xù lớn sang một bên.

Lão Peter cắt xén phần ăn của mìnhvà cháu ngoại Á thú cũng phải cho hắn ăn no, lòng trung tâm này hắn biết đến, nhưng đáng tiếc hắn năng lực có hạn, cuối cùng không những bị tiện nhân kia đánh đuổi mà còn bị nhân tình của tên khốn đó hại chết. Hắn sẽ không lãng phí khẩu phần lương thực của bọn họ, chờ khôi phục lại một chút sẽ gϊếŧ chết đôi "Gian hùng da^ʍ thư"* kia, thời điểm đó, dinh thự Nam tước sẽ do bọn họ hoàn toàn quản lí.

*Gian phu da^ʍ phụ:)

Nghĩ như thế, hồ ly nhỏ liền trở mình, đem cái đuôi lông xù thuận tiện quăng trở về.

Sau một khắc, lỗ tai của hồ ly nhỏ lại dựng đứng.

Lão Peter lại tới? Không đúng, lão vừa đến liền đi, hình như còn nói qua gì đó? Hiện tại tới... Hương vị không đúng, là mùi của Á thư!

Chẳng lẽ là Thời Lam?!

Tên tiện nhân kia tới đây làm gì?

Ánh mắt hồ ly nhỏ lóe lên một tia lệ khí, cơ thể trong nháy mắt bày ra tư thế công kích, tuy nhiên hiện tại hắn vẫn không thể bại lộ, cũng chỉ đành căng chặt thân thể, ngẩng đầu lên.

Người trước mặt này, khuôn mặt này— quả nhiên là Thời Lam!

Kẻ thù ban đầu của hắn!

-------------

Thời Hoài có chút thấp thỏm đi vào cửa phòng.

Nỗ lực hơn nửa tháng, thật vất vả mới không xấu như cũ, cũng không biết hồ ly nhỏ sau khi nhìn thấy cậu hiện tại, có thể hay không... Ít nhất đừng có sợ cậu như vậy?

Cậu muốn vuốt lông nha.

Đặc biệt muốn.

Lông...

Lông trắng như vậy...

Thời Hoài đi từng bước một đến bên giường.

Cùng thời khắc đó, cậu phát hiện hồ ly nhỏ ngẩng đầu lên, cả người căng thẳng, giống như những dã thú cậu gặp ở đời trước dù muốn công kích nhưng bởi vì đối thủ quá mạnh mẽ mà tạm thời phải kiềm chế, đối với cậu tràn đầy đề phòng, tràn đầy...

Thời Hoài hít sâu.

Đây thực sự là... Làm! Người! Kinh sợ! Vui sướиɠ! Mà!

Nhóc con thú nhân đúng là khác biệt, hồ ly nhỏ không sợ cậu! Không sợ cậu! Không sợ cậu! Còn muốn công kích cậu!

Thật sự là khỏe mạnh lại tràn đầy sức sống!

Đơn giản! Thẳng thắn! Thật sự là rất đáng yêu!

Thời Hoài vẫn là không nhịn được, lập tức nhào tới, động tay liền ôm hồ ly nhỏ vào lòng.

Ngay sau đó, lông cả người hồ ly nhỏ đều dựng lên, nó nhanh chóng duỗi ra móng vuốt, hướng tới tay Thời Hoài cào xuống—

Nhưng mà chưa bắt được.

Thời Hoài nhanh chóng tránh đi, cùng lúc đó, một tay cậu chặt chẽ siết lấy cổ hồ ly nhỏ, một tay khác cực kì kiên quyết... Trong phút chốc đem nó vuốt từ đầu tới đuôi.

Hồ ly nhỏ: "..."

Tên tiện nhân Thời Lam này, sợ không phải là mắc bệnh chứ.

Nhóc hồ ly đối với việc bị Thời Lam ôm như vậy ghét cay ghét đắng, hắn không muốn cho Thời Lam cơ hội giả vờ giả vịt, không muốn bị ghê tởm liền ra sức chống cự. Đừng nhìn hắn hiện tại chưa khôi phục, có ý thức cùng không có ý thức rất khác nhau, so với trước đây, hắn bây giờ không còn yếu đuối như vậy nữa, không nói đến cái khác, né tránh một tên Á thư "Giả vờ thân thiện" vẫn là thừa sức.

Cho nên một giây sau, hồ ly nhỏ liền từ trong tay Thời Hoài tránh ra, nó nằm lì trên giường, làm ra tư thế công kích, trong cổ họng phát ra từng trận gầm gừ uy hϊếp.

Nhưng Thời Hoài càng nhìn nhóc hồ ly càng thích, quá hiếm thấy, chưa từng thấy động vật có lông nào không sợ cậu, mà nhóc con trước mắt chẳng những không sợ, còn xù lông với cậu, quả thực là thú cưng cậu tha thiết ước mơ!

Cậu cũng biết, động vật hoang dã trước giờ kiêu căng khó thuần, muốn làm cho nó ngoan ngoãn để cho chính mình vuốt lông, vậy thì nhất định phải cực kì cứng rắn!

Thời Hoài một chút cũng không do dự, bàn tay siết thành quả đấm.

Cậu không cần nội lực, bằng bản lĩnh của mình, cậu không tin không đánh lại một nhóc hồ ly!

Vì vậy...

Nắm đấm cùng lông lá tung bay, Á thư cùng vết cào bay múa...

Cả căn phòng đều náo nhiệt lên.

------------

Ở ngoài phòng ngủ phụ, lão quản gia cùng Nhã An lẳng lặng chờ đợi Nam tước đại nhân và Nam tước phu nhân lần đầu gặp mặt, vốn vẫn bình yên vô sự, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi Nam tước phu nhân đi vào không tới mấy giây, bên trong liền truyền ra một trận tiếng vang lách cách?

Đây, đây là xảy ra chuyện gì?

Hai người cực kì lo lắng, e sợ thực sự xảy ra chuyện, cuối cùng lão quản quản gia quyết tâm, giữ cửa nhẹ nhàng đẩy ra.

Ánh mắt Nhã An hướng về bên trong nhìn lại.

Sau đó, sau đó hai người bọn họ đều kinh hãi.

Mấy tên đang cùng nhau lăn qua lăn lại... Thật sự Nam tước phu nhân thường ngày thẳng thắn nhiệt tình, cùng Nam tước đại nhân không thích phản ứng người của bọn họ hay sao?

Nhã An nuốt một ngụm nước miếng: "Ông ngoại..."

Lão quản gia đang hoàn toàn hoài nghi nhân sinh.

Nhã An cười gượng: "Tiên sinh tính cách vẫn luôn rất, rất nhiệt tình... Ahaha..."