Xuyên Nhanh: Đại Lão Bệnh Kiều Ngoan Ngoãn Chui Vào Lòng Ta

Quyển 1 - Chương 50: Dấu vết ngọt ngào

Cảm giác tuyệt vọng ập đến, Thẩm Hoài Vi quỳ một chân ở trước vực, nhìn con sông bên dưới đang toả ra tà năng màu xanh lục.

Cô chết không quan trọng, nhưng Lam Bắc Ngôn không thể chết được.

Nếu như anh chết rồi thì toàn bộ Liên Minh Ngôi Sao đều sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tình hình hiện giờ…

Nhiều lần thử mở cửa truyền tống, lúc bình thường nó như chuyện vặt vãnh không tốn chút sức nào, nhưng bây giờ cô lại không thể làm được…

"Tôi không mở cửa truyền tống được, có thể chúng ta phải chết ở đây rồi."

Giọng Thẩm Hoài Vi bắt đầu nghẹn ngào, mắt cô đỏ hoe, quay đầu nhìn Lam Bắc Ngôn.

Lúc này Lam Bắc Ngôn cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt đó toàn là sự đau lòng yêu thương.

"Xin lỗi tư lệnh, tôi đã dẫn anh đi nhầm đường, nếu ban nãy chúng ta đi đường khác, có thể vẫn còn cơ hội…"

Đã đến nước này, Thẩm Hoài Vi cảm thấy có lẽ cũng nên tháo lớp mặt nạ bảo hộ xuống.

Nhưng lúc cô đang sắp xếp lại câu chữ, định nói thẳng với chồng mình thì Lam Bắc Ngôn lại bắt đầu cởi đồ ra trước mặt cô.

"Đừng hoảng, chúng ta không chết được đâu."

Lam Bắc Ngôn nói rồi ném áo khoác trong tay đi.

Nửa thân trên trần trụi, Lam Bắc Ngôn bước đến chỗ Thẩm Hoài Vi, lấy bọc kẹo ngôi sao anh bỏ trong túi quần ra nhét vào tay Thẩm Hoài Vi.

"Cầm giúp tôi một lúc, lát nữa trả cho tôi.”

"Hả?"

Thẩm Hoài Vi chớp mắt, không biết anh định làm gì.

Ngay sau đó, Lam Bắc Ngôn xoay người, bắt đầu cởi giày, thắt lưng.

Anh cởi cả món đồ cuối cùng ngay trước mặt Thẩm Hoài Vi, cũng chính là chiếc quần đùi đen mà Thẩm Hoài Vi mua cho anh.

Lam Bắc Ngôn cũng cởi luôn băng gạc vết thương ở bên hông.

"…"

Mặc dù bây giờ trên người anh toàn là vết thương, vết thương bên hông còn rất nghiêm trọng, nhưng bóng lưng này vẫn làm Thẩm Hoài Vi phải nuốt nước miếng.

Rõ ràng đã nhìn rất nhiều lần nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn làm cho lòng người ta lâng lâng, kích động không thôi.

Nhưng bây giờ anh cởi đồ làm gì?

Trong lúc Thẩm Hoài Vi đang suy nghĩ miên man, cảnh tượng trước mặt lại làm cô phải trợn tròn mắt.

Lam Bắc Ngôn biến thân, không phải người sói mà là sói, còn là con sói loại to, màu trắng.

Lúc con sói to đó đi đến chỗ Thẩm Hoài Vi, dùng tư thế cúi đầu xuống để nhìn Thẩm Hoài Vi đang ngồi bệt dưới đất.

"Đi lên."

"Lên, lên đâu?"

Thẩm Hoài Vi nói lắp, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu lam của Lam Bắc Ngôn, đầu trống rỗng.

"Lên lưng tôi, chúng ta nhảy sang."

Nhảy sang? Anh nói là nhảy sang…

Vừa nghe đến đây, Thẩm Hoài Vi sực tỉnh, cô lại quay đầu nhìn khe sâu đó, ít nhất cũng phải mười mấy mét, anh có thể làm được không?

Nhưng nghi vấn này mới vừa xuất hiện thì đã bị Thẩm Hoài Vi xóa xổ ngay.

Anh nói được thì chắc chắn sẽ được.

Cô không trì hoãn thêm nữa, Thẩm Hoài Vi chống đỡ cơ thể đã cực kỳ yếu ớt của mình, duỗi tay sờ lên lưng Lam Bắc Ngôn.

Sợ cô không leo lên được, Lam Bắc Ngôn còn khuỵu người xuống để cô tiện leo lên.

Đợi đến khi Thẩm Hoài Vi đã leo lên lưng anh, ngồi yên một chỗ, Lam Bắc Ngôn mới đứng lên.

"Ôm lấy cổ của tôi, nhất định đừng thả tay ra, biết chưa?"

Thẩm Hoài Vi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cúi người ôm lấy cổ anh.

Quả nhiên lông ở đây là mềm nhất!

Lam Bắc Ngôn nhìn thoáng qua vực sâu trước mặt, bắt đầu lùi về sau, đợi đến khi khoảng cách lấy đà đã đủ xa, hai chân sau của anh từ từ khuỵu xuống.

"Đừng sợ, ôm chặt là được."

"Ừm."

"Đi đây."

Nói xong hai chữ cuối cùng, thân sói đang cúi thấp bỗng phi như bay về phía trước, tốc độ đó nhanh đến mức như một tia chớp màu trắng.