“Vậy sao, em cũng không giúp được anh chuyện gì, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Anh biết rồi.”
Sau đó, hai người đều không nói gì.
Cách một màn hình video, cứ em nhìn anh anh nhìn em.
Nhìn nhau một lúc, Lam Bắc Ngôn mới sắp xếp được câu chữ, nhưng anh vừa muốn mở miệng, cửa văn phòng lại bị gõ vang, David ra dấu cho anh là cuộc họp sắp được tiếp tục rồi.
“Vi Vi, anh phải đi họp, chờ anh có thời gian rảnh, anh sẽ gọi điện cho em.”
“Được.” Thẩm Hoài Vi gật đầu.
“Em tắt máy đi.”
“Dạ, tạm biệt anh.”
Thẩm Hoài Vi vẫy tay chào Lam Bắc Ngôn, sau đó tắt cuộc gọi video.
Lam Bắc Ngôn ở đầu bên này, nhìn cô vợ nhỏ biến mất trước mắt mình, đột nhiên thấy bản thân thật thất bại.
Khó khăn lắm anh mới có thời gian để nói chuyện với cô, nhưng anh lại như làm báo cáo vậy.
Anh cứ tưởng rằng việc kết hôn đối với anh chỉ như thực hiện nhiệm vụ, hoàn thành là tốt rồi, nhưng khi có được, hiểu được, anh lại muốn nhiều hơn.
Lam Bắc Ngôn thở ra một hơi dài, đội mũ lên, thu hồi biểu tình trên mặt, lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Thẩm Hoài Vi giữ nguyên tư thế, nửa ngày cũng không động đậy.
Người chồng này của cô, khó khăn lắm mới gọi một cuộc điện thoại mà nói toàn tình hình chiến đấu, khi nào anh mới có thể giống một người đàn ông bình thường, trêu đùa cô một chút nhỉ?
Vả lại, nếu một ngày nào đó anh biết cô là Athena, anh sẽ như thế nào?
Sẽ tức giận chứ, sẽ nổi trận lôi đình sao?
Mang theo những nghi vấn này, Thẩm Hoài Vi nhắm hai mắt lại.
Thôi, cứ ngủ đi, ngủ xong thì sẽ quên hết ưu phiền, đây là đạo lý từ ngàn đời rồi.
Bảy ngày bị giam giữ, cuối cùng cũng kết thúc.
Khi Thẩm Hoài Vi đi ra khỏi phòng tạm giam, đồng đội của cô đều đã đứng đợi ở ngoài cửa.
“Tiểu Na Na, chúc mừng cô được ra khỏi đó.”
Vết thương của Toto đã gần khỏi hẳn rồi, anh ta còn cầm trên tay một túi máu mà cô thích nhất.
“Tiểu Na, cảm ơn cô đã cứu mạng chúng tôi, nếu không có cô, có khi chúng tôi đều không trở về được.”
Đại Sơn xúc động nói
“Cho nên, chúng tôi đều đồng ý đề cử cô thành đội trưởng mới của tiểu đội!”
“Nghiêm, đội trưởng Athena, chào.”
“Mọi người, mọi người làm gì vậy? Tôi không phải tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng lúc đầu của chúng ta đâu?”
Thẩm Hoài Vi mặt đỏ như gấc, cô nhìn đông nhìn tây cũng không thấy đội trưởng Á Hi lúc đầu đâu.
“Á Hi bị thương quá nặng, đã được thuyền chữa bệnh đưa về nhà rồi.”
Toto hạ tay xuống, nhét máu vào tay của Thẩm Hoài Vi, sau đó tiếp tục nói:
“Đội trưởng Tiểu Na, cô đừng từ chối, về sau chúng tôi sẽ nhất nhất nghe theo lời cô.”
Thẩm Hoài Vi thấy không từ chối được, nên cũng gật đầu đồng ý.
“Vậy được rồi, tiểu đội 5 chúng ta về sau cùng sinh cùng tử, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.”
“Đúng vậy, cùng sinh cùng tử, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.”
“Đội trưởng Athena muôn năm.”
“....”
Giọng nói của các đồng đội khiến trong lòng Thẩm Hoài Vi cảm thấy rất ấm áp, mắt cô cũng rưng rưng, đã cảm nhận được giá trị của việc bản thân đã liều cả mạng sống.
Khi Thẩm Hoài Vi đang bị đám đông vây quanh, định đi lên tầng ba, lại đυ.ng mặt với một người đàn ông mặc bộ quân phục màu xám của lực lượng liên hiệp, có vẻ như là một vị đội trưởng.
Anh ta đi cùng mấy người mặc quân phục tương tự, đứng chắn trước mặt Thẩm Hoài Vi.