Cuộc Sống Mới Ở Thế Giới Khác Liệu Có Hạnh Phúc?

Chương 27: Tự Hứa Với Bản Thân

Quay trở lại bên phía Miyako với Sumiya, sau khi Nisaka bị tảng đá bay trúng đưa đi ra xa nơi hai người đang đứng, cả hai đã bất ngờ vì sự xuất hiện quá đột ngột.

“Nisaka?”

Đuổi theo Miyako không suy nghĩ mà đã hành động ngay lập tức khi thấy tôi bị đưa ra chỗ khác, nhưng cũng vì vậy mà cô ấy đã mắc sai lầm.

“Cẩn thận thưa tiểu thư!”

“Ểh?”

Lao vào đẩy ngã Miyako vì có một thứ vừa bắn xuống thẳng vào cô ấy, một phản xạ rất nhanh của Sumiya đã cứu một mạng người, khi cả hai ngã xuống họ liền nhìn thứ vừa mới bắn đó chính là màng nhên và nó có độc.

Nhìn tận mắt có thể thấy hơi độc của nó đang bốc lên rất mạnh hẳn là một màng nhện có độc tố rất cao dính một phát thôi coi như đi đời.

“Tiểu thư xin cô hãy nhìn xung quanh trước khi hành động, nếu như tôi không để ý thì bây giờ cô sẽ ra sao?”

“X-xin lỗi... Em đã quá vội vàng.”

“Haizz lần sau hãy nghĩ trước khi thực hiện, với lại Nisaka mà ta biết em ấy sẽ không sao đâu.”

“Chị nói đúng chắc chắn em ấy sẽ không sao đâu.”

Vừa dứt câu hai người như cảm thấy có gì đó đang nhảy qua lại trên những cành cây, nó liên tục nhảy qua lại xung quanh bọn họ như là đang dấn dụ họ nhìn nó.

“Xin hãy cẩn thận thưa tiểu thư, nó đang đến đó.”

“Vâng.”

Tơ nhện bắn xuống nó lao nhanh vào Miyako do cô ấy mời vừa lơ là, nhưng thật không may lần này đã khác với lần trước hiện tại cô ấy đã tập trung hơn rất nhiều.

Né tráng cả hai chia nhau ra mỗi người một đường vì họ nghĩ như thế nay sẽ tốt hơn chắc chắn nó sẽ phải đuổi theo một người, không ngoài dự đoán nó đã đuổi nó theo Miyako trên những cành cây.

Mong rằng chị sẽ hiểu ý em Sumiya.

Đánh lạc hướng Miyako chạy sâu vào bên trong rừng để nó luôn nhắm đến mình, cô ấy không biết sâu bên trong có gì nhưng dù vậy đây có lẽ là lựa chọn cuối cùng của cô ấy.

Vừa chạy vừa né những màng nhện độc bắn xuống, sau khi chạy được khá sâu Miyako đã dừng lại sau đó cầm chặt vào thanh kiếm bên hông trái của mình, cô bình tĩnh lắng nghe tiếng động xung quanh.

Âm thanh rung chuyển của lá cây cành cây đu đưa khắp nơi làm nó trở lên khó nghe hơn nhiều, nhưng dù vậy Miyako vẫn bình thản nhắm đôi mắt lại và cảm nhận sự chuyển động không ngừng.

Bên trái rồi bên phải nó đi qua lại nhau trên cao, vậy thì đường tiếp theo mà nó đi đến chính là.....

Đằng sau.

Mở mắt cầm chặt thanh kiếm Miyako quay lại đằng sau đột ngột, sau đó lập tức lao nhanh đến rút thanh kiếm vung dọc lên rất nhanh, một đường chém đầy uy lực và sự tập trung đáng kinh ngạc, nó quả là một nhát chém tuyệt đẹp.

Bóng dáng dần lộ diện trong bóng tối khi Miyako vung kiếm, nó đã cắt trúng một thứ mà cô ấy thầm nghĩ khi đến đấy, chính xác đó là một con nhện nhưng đáng tiếc làm sao sau nhát chém vừa rồi đã không trúng nó thay vào đó là hai chân trái của nó đã bị cắt đứt.

Xì... Hụt sao?

Vụt!!!

Nhảy sáng phải nó chuồn ngay khi nhát kiếm chém hụt, lại một lần nữa nó lẩn trốn trên những cành cây để tránh sự nguy hiểm mà nó vừa mới thoát. Cùng lúc đó ở bên phía Sumiya sau khi chia ra làm hai nó đã theo Miyako nên giờ cô ấy phải quay lại nhanh, khi vừa đến nơi cô tận mắt nhìn thấy vị tiểu thư của mình vừa thực hiện nhát chém tuyệt đẹp.

Tưởng chừng như đã kết thúc nhưng nó lập tức né được thành công và chạy thoát ngay khi đó cô ấy đưa tay từ trái qua phải hàng loạt ma thuật lửa xuất hiện, nó lơ lửng giữa không trung quanh người cô ấy và sau đó thực hiện niệm chú nhanh.

“Mày quên tao rồi sao....? Nhấm chìm trong biển lửa [ Liên Hoàn - Cầu Lửa Nhảy Múa! ]”

Từng quả cầu bắn thẳng lên cây nó không như những quả cầu lửa khác mà nó thuộc dạng truy đuổi, từng quả cầu truy sát con nhện có màu đen với tám con mắt sáu cái chân chỉ còn mỗi bốn, nó không ngừng nhảy để né đòn của Sumiya.

Bùm! Bùm! Bùm!

Va chạm từng cành cây một vụ nổ khiến cho khắp nơi này chìm trong lửa, cây cối bị thiêu cháy không ngừng lan rộng như vậy cũng khiến cho con nhện mất đi sự linh hoạt vốn có của nó.

“Lần này sẽ không hụt nữa đâu.”

Ở phía dưới Miyako chuyền ma lực vào đôi chân rồi sử dụng ma thuật gió mà Nisaka đã dạy phép cơ bản để giúp đỡ cho kiếm thuật dễ dàng hơn, nhảy thẳng lên cùng với sự giúp đỡ của gió, cô ấy đã dễ dàng bay lên cao canh vào thời điểm mà con nhện nhảy đến.

Miyako tính toán hết mọi thứ và giờ đây chỉ còn mỗi việc thực hiện, đúng như dự tính con nhện đã nhảy ra hướng của Miyako nhảy lên, vụt cao và cầm vào thanh kiếm cô ấy vung dọc lên tạo ra một đường thẳng đẹp đẽ. Ngay khi đó con nhện bay đến trong khi chưa để ý đằng sau của nó, nhát chém của Miyako đã cắt vào phần đít rồi tỉa đôi cả người nó trong một nhát chém.

Cả hai rơi xuống đất chỉ trong giây lác người con nhện bị ra làm đôi còn Miyako thì tiếp đất an toàn.

“Thành công rồi... Sao?”

“Tiểu thư...!”

Chạy nhanh đến Miyako, Sumiya lo lắng cho an nguy của cô ấy nhưng khi đến nơi cô phát hiện ra xác con nhện đang nằm dưới đất trong hình dạng bị chẻ làm đôi.

“Cô không sao chứ?”

“Ừm em vẫn ổn.”

“Vậy thì tốt quá rồi, tôi cứ nghĩ cô sẽ bị thương đó.”

“Hì hì chị vẫn nghĩ em còn yếu sao, nếu cứ yếu mãi như thế em sẽ không bao giờ được đứng cạnh em ấy nữa đâu.”

Trong thoáng chốc bóng dạng của Nisaka xuất hiện trong đầu Miyako, cô ấy bất ngờ vì không hiểu sao mình lại nhớ đến cậu ấy.

“Hê~ ra là vậy tôi hiểu rồi.”

“Kh-khoan đã không phải như chị nghĩ đâu.”

“Không sao không sao, tôi vẫn chưa nghĩ gì đâu nên cô đừng lo lắng quá.”

Đùm!!!

“Gì vậy?”

“Hướng đó? Chẳng phải là nơi Nisaka đang ở sao?”

Vụ nổ đột ngột xuất hiện nó ở ngay bên phía mà Nisaka vừa bị tảng đá đưa đi, cả hai thấy vậy liền phản ứng chạy nhanh lại bên đó với tâm trạng lo lắng.

Quay trở lại với Nisaka.

Sau khi tôi ngất đi với trạng thái mệt mỏi và đau đớn, trong lúc ngất đi tôi đã nhớ lại một kí ức của mình về kiếp trước, ở kí ức đó chính là về mẹ của tôi.

Gì đây.... Không lẽ mình đang nhớ lại ư? Đây là...? À phải rồi, thực sự tôi đã rất muốn quên nó đi nhưng mà. Tại sao lại là về kí ức này chứ.... Không đáng vui chút nào.

“Nisaka hôm nay ở trường con như nào?”

“Bình thường như mọi hôm thôi ạ.”

Ngồi trước bàn ăn ngày hôm nay cha tôi không ăn cơm ở nhà như thường, do công việc nên ông đã ở lại công ty để làm việc tiếp cùng người đồng nghiệp, những bữa cơm khi ăn cũng gia đình tôi không hiểu sao mình lại cảm thấy khó chịu với mọi thứ, hay là do tôi không thích như thế này?

“Con ăn xong rồi.”

“Ít vậy thôi sao, con ăn đủ no chưa đó.”

“Rồi ạ.”

Đứng dậy rời khỏi bàn ăn tôi đi lên phòng để lại người mẹ đang nhìn tôi với ánh mắt buồn chán.

Vào lúc đó tôi đã biết mẹ mình đang buồn vì khi đi lên phòng tôi đã quay lại để nhìn mẹ, khi thấy khuôn mặt đó tôi đã không bất ngờ lắm vì tôi cho rằng do bà ấy đang không được khỏe, cũng có vài lý do khác khiến tôi không quan tâm....

Tôi thực sự đã quên điều gì đó.....

Sáng ngày hôm sau khi trên đường về nhà sau buổi học cùng ba người bạn, chúng tôi có đi qua một đoạn đường mà mẹ tôi hay đi, ngay tại đó tôi đã chứng kiến cảnh mẹ mình đang bị đánh bởi hai người đàn ông cao lớn.

Phải rồi lúc đấy do thiếu tiền mà mẹ tôi thường đi vay để cho mình ăn học, đâm ra nợ nần chất đống nên chủ nợ mới đánh mẹ.

Lướt qua con ngó nhỏ ánh mắt tôi đã thấy rõ bà ấy đang nằm dưới đất còn hai người kia thì nói gì đó rồi bỏ đi, còn tôi thì vào lúc đấy tôi lại không quan tâm mà bỏ đi cùng đám bạn.

Tại sao tôi lại làm vậy?

Vì tôi không thương mẹ sao?

Hay là, một lý do khác?

...... Là gì ấy nhỉ?

....... Tôi không nhớ được.

Tôi..... Không nhớ nổi.

“Cha mẹ chỉ là cây hái tiền thôi.”

“Vậy nên cậu đừng quan tâm họ làm gì.”

“Bọn mình nói đúng chứ Nisaka?”

.....

“Nisaka!”

À.... Ra là vậy. Tôi nhớ ra rồi.

“Tỉnh lại đi Nisaka.”

Mình đã thực sự nghe theo lời bọn chúng.

“Nisaka!”

Lũ chó chết đấy.... Nếu có gặp lại.

Tao nhất định sẽ lột xác chúng mày.

“Nisaka!”

Mở to đôi mắt tôi nhìn thấy một bầu trời toàn sương mù với cây cối cao khắp nơi, nhìn xung quanh tôi thấy Miyako và Sumiya đang ngồi nhìn mình với ánh mắt lo lắng.

“Đừng nhìn em thế chứ, em vẫn còn ổn không sao đâu.”

“Ha haha em vẫn còn sống, chị cử tưởng em sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

Ôi ôi đừng có chuẩn bị rơi nước mắt thế chứ Miyako, chị làm như vậy càng khiến em khó sự đấy.

“Tốt quá rồi.... May là chị đến kịp chữa trị cho em. Không thì em sẽ khó mà tránh khỏi được cái chết đó.”

Ra là vậy đúng thật cơ thể mình đã trở lên nhẹ nhàng và không đau đớn hơn, với ma thuật chữa trị cao thế này chỉ có thể là của Sumiya.

“Em cảm ơn chị nhiều Sumiya-san và Miyako-san nữa.”

“Không cần cảm ơn đâu, em còn sống là được rồi.”

“Em chiến đấu tốt lắm nhưng mà không cần quá sức đâu, lần sau hãy kéo dài thời gian để bọn chị đến yểm trợ cho là được.”

“Vâng em sẽ cố gắng làm vậy.”

Chắc chắn là không rồi.

Ngồi dậy khởi động cơ thể các vết thương hay toàn bộ xương đã quay lại trạng thái bình thường, giờ đây tôi có thể di chuyển lại như lúc đầu. Cảm giác nó còn sướиɠ hơn lúc đầu nữa.

“Trò chuyện vậy được rồi, hãy cùng nhau ra khỏi đây trước cái đã.”

“Năng động thật đấy nhưng chị đồng ý với ý kiến của em.”

“Ừm cùng ra khỏi đây nào.”

Mẹ cha tuy con nói câu này hơi muộn nhưng mong rằng hai người sẽ chấp nhận nó, cha mẹ hãy yên nghỉ nhé cảm ơn vì đã sinh ra con. Và giờ đây con chắc chắn sẽ không để người đã sinh ra mình chết như hai người, con nhất định sẽ tìm họ cứu họ và bảo vệ cho em gái mình.

Sẽ không có lần thứ hai.