Cuộc Sống Mới Ở Thế Giới Khác Liệu Có Hạnh Phúc?

Chương 20: Vương Quốc Linh Thú Và Buổi Đăng Ký Mạo Hiểm Giả

Người gác đền, ở gần nơi chúng tôi bị tấn công cách xa bên trái có một ngôi đền đã được xây rất lâu, nơi đấy người ta đồn rằng khi ta cúng ta sẽ gặp lại được gia đình đã mất của mình.

Nơi đấy đã trở thành nơi cho người ta cầu nguyện, cũng vì vậy chuyện ăn cướp hay trộm cũng thường hay diễn ra, chúng lẻn vào trộm hết đồ mà người dân bỏ ra để cầu nguyện, để đảm bảo an toàn người chủ đã triệu hồi ma vật nhằm bảo vệ nơi đấy.

Và đó là thứ mà bọn tôi đã gϊếŧ.

Tôi nghe được chuyện này là từ phía của người dân nơi đây, hiện tại tôi đang trên một chiếc xe ngựa nó không giống xe của Miyako, nó kiểu như một chiếc xe giống như bao bộ anime phiêu lưu vậy.

Khi lên nó tôi mới cảm thấy như mình thực sự đang ở thế giới khác vậy.

Để nhắc lại chuyện khi gặp những người này khá dễ thôi, khi ra khỏi khu rừng bọn tôi đã gặp họ ngay khi vừa bước ra khu rừng, họ cũng như bọn tôi chỉ khác đó là một party mạo hiểm giả.

Chuyến đi của họ đang tiến đến là sự kiện đang sắp diễn ra ở Vương quốc Linh Thú, cùng đường nên bọn tôi đã xin đi nhờ và rồi mới có câu chuyện đền thờ ở đây.

“Không ngờ ba người lại bị người gác đền tấn công đấy.”

Royko đó tên của người con gái đang ngồi đối diện bọn tôi, mái tóc đỏ ngắn mắt đỏ và cầm một thanh kiếm dài, có vẻ cô ấy là kiếm sĩ của nhóm này.

“Chắc một trong ba đứa có người sở hữu vận xui, nên mới gặp trường hợp thế đấy.”

Ashiba người thanh niên vừa nói có mái tóc vàng ngắn sở hữu đôi mắt đen ánh nhìn rất sắc bén, vũ khí đang dùng chính là hai con dao sắc nhọn.

“Dù sao mấy đứa vẫn còn sống là tuyệt vời lắm rồi, nếu chết thì chắc chắn là do vận xui gây ra, ta nói có đúng không?”

Koneo ngoại hình rất to có những đường cơ bắp rắn chắc, giáp anh ấy mặc nhiều hơn hai người kia đầu tóc với đôi mắt đen, vũ khí là khiên với kiếm.

Ba người bọn tôi không nói lấy một lời, chỉ nhìn bọn bọ với ánh mắt không mấy vui vẻ.

Hình như tôi đang bị người khác trêu đùa chọc thì phải.

“Mọi người đừng trêu họ nữa, chúng vẫn còn nhỏ nên hãy chỉ bảo thay vì đùa giỡn.”

Người vừa lên tiếng chính là Ophai một pháp sư, anh ấy đang ngồi cầm lái điều khiển hai con ngựa, bộ đồ màu tím với chiếc mũ dài nhọn ở đỉnh đầu, tóc ngắn đen đôi mắt xanh lá cầm cây trượng dài có một viên ngọc lục bảo ở trên.

Trông anh ấy rất hiền lạnh và đáng tin cậy, nhưng ta không thể đoán trước được bên trong con người này như nào, dù là ai đi nữa tôi vẫn sẽ luôn luôn cảnh giác xung quanh.

“Ophai-san ta sắp đến nơi chưa ạ?”

Chuyến xe đã đi gần nửa ngày mà vẫn chưa đến nơi, tôi thấy hơi lạ nên mới hỏi anh ấy.

“Anh nghĩ sắp đến rồi đấy, hình như đi qua khu rừng này ta sẽ thấy được Vương quốc....

Ô vừa nói xong, nó kia rồi.”

Mọi người ai cũng nhìn về phía trước, xuyên qua khu rừng cảnh tượng trước mắt là một Vương quốc không mấy to lớn, đoạn đường đi luôn có người qua lại. Có người thì đi theo đoạn trên xe có ngươi thì đeo balo đi bộ, trang bị rất giống với mạo hiểm giả.

Tất cả bọn họ đều hướng đến Vương quốc Linh thú nơi mà chúng tôi đang tiến đến.

“Cảm ơn vì đã cho bọn em đi nhờ ạ.”

Sumiya tỏ lòng biết ơn cô ấy cúi người xuống để cảm tạ.

“Không có gì đâu, giúp đỡ được người khác là tụi anh cũng vui rồi.”

Miyako và tôi thì đứng nhìn vào trong Vương quốc, cảnh tượng nhìn mãi không chán vì nó thật là choáng ngợp, những ngôi nhà được làm từ gõ, có các quầy bàn hàng được rất nhiều người mua.

Người dân thì thân thiện trẻ con nô đùa tinh nghịch, cảm giác tự nhiên tôi thấy nơi này yên bình thật đấy, cũng một phần là do nó ở trong khu rừng. Mùi thiên nhiên cây cối xanh mát, nước trong xanh sạch sẽ động vật không mấy nguy hiểm.

Đúng thật là yên bình...... Mà khoan đã, tôi có một điều thắc mắc đó là sự kiện bao giờ mới bắt đầu vậy?

“Miyako-san ta có cần phải đăng ký thì mới có thể tham gia không vậy?”

“Em hỏi chị mới để ý, thật ra đây là lần đầu tiên chị đến nên chuyện này chị cũng bó tay thôi.”

Khó rồi đây, nếu ta cần phải đăng ký thì nguy cơ nó đã hết ngày, hoặc cũng có thể sự kiện đã bắt đầu từ lâu.

“Trước hết ta cứ đi xem sao đã.”

Cuộc nói chuyện của Sumiya với nhóm mạo hiểm giả vừa kết thúc, cô ấy nhanh chân ra chỗ bọn tôi rồi nói như vậy.

Đúng thật ta không thể biết trước điều gì, vậy nên ta cứ đi tiếp để xem điều gì sẽ xảy ra, không được dừng chân vì nếu ta dừng lại mọi thứ cũng sẽ dừng lại, còn ta cứ đi tiếp mọi thứ sẽ mở ra trước mắt.

Tiến thẳng vào sâu bên trong nơi nằm giữa trung tâm Vương quốc, mọi thứ nơi đây rất đẹp kể cả là người dân, có nhiều người khác nhau chung sống hòa bình.

“Ta có nên chia nhau ra tìm hiểu không ạ?”

“Ô như vậy sẽ hay hơn đấy, chị đồng ý.”

“Tôi nghĩ không cần làm vậy đâu tiểu thư, ta đã tìm được nó rồi.”

Đứng giữa nơi trung tâm Sumiya chỉ tay thẳng vào một ngôi nhà, bên trên nó có tên ghi Hội Mạo Hiểm Giả, để biết thêm thông tin chúng tôi liền đi ngay vào luôn.

Bước vào bên trong nơi này ngập tràn mùi rượu bia hay những tiếng nói, nó khá đông vui vì tất cả đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Nhưng sau khi chúng tôi đi vào tất cả đột nhiên im lặng và nhìn bọn tôi với ánh mắt lạ mặt, cũng có lẽ là người mới nên họ mới nhìn bằng ánh mắt đó, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi lại không mấy vui vẻ.

Có vài người đang nhìn Sumiya với Miyako, tôi có thể thấy được bằng cách liếc mắt, nụ cười mỉm như đang tính toán gì đấy bàn chuyện gì đó không hay với nhau.

Nghĩ lại thì Sumiya đang mặc bộ quần áo hầu gái đen trắng nó hơi bẩn sau trận chiến vừa rồi, còn Miyako thì một bộ đồ đen đỏ đi đôi giây đen trong rất ra dáng quý tộc, còn tôi thì mặc bộ đồ như người ăn xin nên chắc không ai nhìn gì đâu.

Biếи ŧɦái? Hay là tính cướp đồ? Tôi nên xử lý thế nào đây...

Bỏ qua tất cả những ánh nhìn chúng tôi đi thẳng đến lễ tân của nơi này.

“Cho hỏi sự kiện sắp diễn ra ở đây bao giờ mới bắt đầu vậy?”

Người hỏi là Sumiya, cô ấy không vòng vò mà đã trực tiếp vào chuyện chính, nếu tôi là người hỏi thì có lẽ câu đầu tiên chính là “Hôm nay cô có khỏe không?”

“Ba người đến đây đăng ký tham gia phải không ạ?”

Trả lời câu hỏi, người nhân viên ở đây là tộc Linh Thú, cô ấy khá trẻ trông như bằng tuổi với Sumiya. Đôi tay mèo màu trắng tuyết với mái tóc ngắn màu nâu mắt cô ấy cũng tựa như con mèo chỉ khác là nó màu đỏ, nhìn bề ngoài rất hiền lành nhưng chú ý kĩ nó thực sự rất đáng sợ.

Da màu hồng sữa cơ thể không to con cô ấy như là một thiếu nữ vậy, bộ quần áo cô đang mặc có màu xanh lá với trắng cộng thêm chiếc nơ màu đỏ trông khá xinh xắn.

Tôi có nhìn thoáng qua nơi này, nhân viên phục vụ hay lễ tân mặc y hệt nhau cùng là Linh Thú, nó chỉ khác là phục vụ quần dài lễ tân váy ngắn nơ thì cũng khác nhau đỏ với xanh lá, tôi nghĩ làm như vậy để cho khách hàng có thể nhận ra được

“Đăng ký tham gia? Phải làm vậy sao?”

“Vâng ạ, điều này là bắt buộc vì sự kiện dành ra cho mạo hiểm giả, chỉ có những mạo hiểm giả mới được tham gia, tất cả là vì an toàn cho mọi người.”

“Hừm...”

Sumiya đang suy nghĩ gì đó, cô ấy rơi vào trầm tư bằng cách khoanh tay lại rồi nhắm mắt.

Thì ra đây là cách cô ấy suy nghĩ kĩ.

“An toàn nghĩa là sao ạ?”

Đã đến đây rồi tôi cũng nên giúp cô ấy một tay.

“Sự kiện có thể nguy hiểm đến tính mạng, nên chủ hội đã đưa ra luật cho mọi người xem xét có tham gia hay không.

Mạo hiểm giả họ thường thích đi phiêu lưu tìm kiếm nhưng thứ mới mẻ và nguy hiểm, nên sự kiện này rất thích hợp để khám phá, còn những người không có năng lực để đi như họ nên chủ hội mới đưa ra luật nhằm mục đích giảm thiệt mạng.”

Ra là vậy, đó có thể là lý do nơi này tuy vui nhộn nhưng sâu bên trong họ đang rất lo lắng cho mạng sống của mình.

“Em hiểu rồi, vậy đăng ký như nào ạ?”

Ba người bất ngờ sau lời nói của tôi, có vẻ họ không tin được rằng tôi vẫn tiếp tục tham gia.

“Em có chắc không? Nó rất nguy hiểm đấy, với lại sự kiện tầm hai ngày nữa mới bắt đầu em có thể về suy nghĩ kĩ rồi quay lại cũng được.”

“Đúng đó Nisaka, em hãy nghĩ trước đi rồi hắn làm.”

Hai người khuyên nhủ, Miyako thì vẫn im lặng nhìn chỗ khác.

“Không sao đâu cảm ơn chị đã quan tâm, dù gì em đã đến đây rồi chả lẽ giờ ta lại đi về?”

“.... Nếu em đã nói vậy.”

“Có chuyện gì thì tôi không biết đâu đấy.”

“Vâng ạ.”

“Tôi cũng muốn đăng ký!”

Sumiya quay lại phía câu nói phát ra, cô ấy có chút hoảng hốt vì người nói là Miyako, tôi thì không nhìn lại vì biết rằng chắc chắn chị ấy sẽ tham gia.

“Lại thêm người trẻ tuổi tham gia.”

Lễ tân lẩm bẩm một mình, cô ấy có vẻ đang bất lực khi gặp trường hợp của tụi tôi.

“Tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Nơi đó rất nguy hiểm đấy.”

“Không sao cả, đúng như Nisaka nói giờ quay về chỉ tổ phí thời gian thôi.

Bắt đầu đăng ký đi.”

Không thể làm trái lệnh, Sumiya hết cách chỉ có thể cùng tham gia, là một hầu gái riêng có nhiệm vụ bảo vệ tiểu thư, việc làm này nếu mà thất bại dù có chạy đi đâu nữa cô ấy chắc chắn sẽ bị truy nã hoặc nhẹ hơn là đuổi việc.

“... Trước khi vào việc chính, ba người phải là mạo hiểm giả mới được vậy nên ta sẽ đăng ký mạo hiểm trước nhé.”

Sau mấy phút với tờ giấy mạo hiểm, lễ tân đã thu nó rồi đi vào trong phòng ở sau, chẳng bao lâu cô ấy đi với ba tấm thẻ gỗ đưa cho mỗi người, tôi có thể thấy nó không có gì cả.

“Đây là thẻ gỗ được niệm ma thuật, khi ta cho máu vào nó mọi thứ sẽ được hiện ra vậy nên ba người hãy cho nó tí máu đi ạ.”

Nói xong cô ấy đưa cho chúng tôi ba con dao, Miyako là người làm đầu tiên cắt tí ở đầu ngọn tay máu chảy xuống thẳng vào tấm thẻ, sau vài giây trên nó từ từ xuất hiện những dòng chữ.

Tên: Miyako.

Biệt danh: ......? Tuổi: Mười ba.

Nghề nghiệp: Mạo hiểm giả. Giới tính: Nữ.

Chức vụ: Kiếm sĩ Ma thuật. Mạo hiểm cấp: D.

Khi nhìn thấy thấy từng chữ viết tôi với Sumiya bất ngờ vì nó quá thật kì diệu, cũng ngay sau đó của tôi và cô ấy đều hiện ra.

Tên: Sumiya.

Biệt danh: ......? Tuổi: Mười tám.

Nghề nghiệp: Mạo hiểm giả. Giới tính: Nữ.

Chức vụ: Pháp Sư. Mạo hiểm cấp: D.

Tên: Nisaka.

Biệt danh: ......? Tuổi: Mười.

Nghề nghiệp: Mạo hiểm giả. Giới tính: Nam.

Chức vụ: Kiếm sĩ Ma thuật. Mạo hiểm cấp: C.

Cấp C? Sao tôi lại không giống như hai người kia?

“Vậy là xong rồi nhỉ, giờ ta đến với chuyện chính nhé, cho tôi xin lại ba tấm thẻ ạ.”

Thôi để sau vậy, trước hết tôi cứ phải đăng ký cho xong đã.

Đưa cho cô ấy, ba tấm thẻ được đặt trên bàn nó xếp ngay hàng nhau một cách gọn gàng, ở bên cạnh có con dấu cô ấy liền dùng nó đánh vào ở phía cuối góc phải của thẻ, hình tròn xoe màu đỏ có thanh kiếm giữa nó được đóng vào rất nhanh.

“Xong rồi đấy, khi sự kiện đến chỉ cần giơ tấm thẻ này là có thể vào, việc đóng dấu mấy người có thể dùng nước lau đi yên tâm những thứ khác sẽ không biết mất.”

“Cho em hỏi, sau toàn bộ việc này ta có cần phải trả tiền không ạ?”

“Yên tâm nó đều miễn phí, nên em không cần phải lo nghĩ gì cả.”

“Em hiểu rồi, cảm ơn nhiều ạ.”

Đăng ký đã hoàn tất, chúng tôi vui vẻ rời đi trong một ngày dài.

“Giờ làm gì đây?”

“Như này đi, em đi xem chỗ thuê phòng hai người thì đi xem nơi sự kiện diễn ra, được chứ?”

“Hay đấy mình đi thôi Sumiya.”

“Vâng ạ, khi tìm được gặp nhau ở đây nhé Nisaka.”

“Rõ rồi ạ.”

Chia nhau ra đi, hôm nay quả thực rất mệt mỏi nhưng nó cũng vui vì tôi lại biết thêm nhiều điều mới, mong rằng sau đợt này tôi lại biết thêm những thứ thú vị khác.