Cuộc Sống Mới Ở Thế Giới Khác Liệu Có Hạnh Phúc?

Chương 18: Xuất Phát Tiến Đến Vương quốc Linh Thú

Hành trình mới đã kéo dài hai ngày, tôi đã đi rất xa nơi xuất phát cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết qua được lục địa Haokimri chưa, để mà sống sót qua một buổi đêm thực sự rất khổ.

Đêm qua tôi đã thử ngủ trên cây nhưng do trời đông khí hậu rất lạnh nên tôi đành phải ngủ dưới đất, nhưng có một vấn đề đó là tuyết nó đã lạnh rồi và đến khi vào đêm nó còn lạnh nữa.

Và thế là tôi quyết định đó tạo một cái l*иg, tôi sử dụng ma thuật gió để tạo một vòng tròn sau đó sử dụng đá để làm lên một cái l*иg bao quanh mình và đóng kín lại, khi ở bên trong nó rất tối nên tôi đã dùng lửa làm ấm đất cộng thêm ánh sáng.

Nằm bên trong nó ấm vô cùng nhưng vẫn không mất đi cảm giác lạnh quanh người, tuy vậy tôi rất may mắn vì mình đã sống sót qua được cửa ải đó, và giờ đây tôi phải đối mặt với thứ khác đó là, đồ ăn.

“Cứu với.... Tôi đói quá, ở đây có ai không..... Làm ơn hãy cho tôi đồ ăn.”

Lúc đi đáng lẽ nên xin ông ấy ít thức ăn tại sao mình lại quên được chứ.

Nằm như xác chết giữa con đường màu vàng, tuy mới vài ngày tôi khởi hành nhưng vào cái mùa này nó thực sự khiến tôi đói nhanh hơn, có lẽ tôi sẽ phải dừng chân tại đây rồi.

“Xin chào! Nhóc có sao không vậy?”

Tưởng như mình sẽ chết, một giọng nói của một người con gái cất lên đã làm tôi tỉnh lại, đôi mắt mờ nhạt mở ra tôi thấy cô ấy mặc đồ hầu gái, có mái tóc dài màu vàng đôi mắt tròn xoe màu xanh lá trông thật xinh đẹp làm sao.

“Đồ....... Ăn.”

“Đồ ăn? Không lẽ nhóc đói sao?”

Tôi há mồm mở to mặt nhìn lên cô ấy, mặt tôi trông như sắp chết vậy mà cô ấy nói hỏi lần nữa...

Nhìn tôi trông có giống người đang no không vậy cô hầu gái?

Nghĩ vậy nhưng tôi không thể nói vì giờ đã đói lắm rồi, hầu gái thấy vậy liền cầm tay rồi kéo lê thân xác tôi vào khu rừng ở bên phải.

Tôi ghét cô hầu gái này.

Cơ thể lê lết bị kéo đi cả người tôi bị ngập trong tuyết nhưng cô ấy vẫn không để ý mấy, tôi cảm thấy mình bị coi như xác chết nên người ta mới không coi trọng, nếu tôi vẫn còn khỏe thì chắc cô ta chết với tôi rồi.

“Chị về rồi, cái âm thanh đó từ ai phát ra vậy?”

“Không có gì đâu chỉ là một người lang thang bị bỏ đói thôi.”

Nói xong cô ấy kéo tôi ra chỗ gần đống lửa hơi ấm làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, khi tôi cảm nhận được sự ấm áp này thì cũng là lúc tôi nhận được hương thơm của thịt nướng.

“Đồ ăn...”

“Anh chẳng phải là cái người đã giúp tôi sao?”

Tôi bất ngờ nhận ra được giọng nói này, nó y hết giọng của cô gái mà mình đã giúp, tôi ngẩng đầu lên khi đang nằm để cố nhìn cho rõ khuôn mặt, nhưng rồi ánh mắt tôi lại đổi hướng sáng que thịt xiên cô ấy đang cầm, bụng tôi xôi lên vì đói nước dãi chảy ra khiến hai người ngại ngùng.

“Dù sao thì, nói chuyện trong lúc đói cũng không đc tốt cho lắm, nên anh hãy ăn que này.”

Đôi mắt tôi sáng lên vì được cho ăn cảm giác thật hạnh phúc khi gặp được thiên thần này.

“Từ đã thưa tiểu thư, cô có chắc khi cho người lạ này đồ ăn không? Lỡ may đó là một tên cướp hoặc có thể là tên biếи ŧɦái thì sao.”

Hả cô đang nói gì vậy?

Ánh mắt vị tiểu thư nhìn tôi trông như đang dò xét, tôi bỗng cảm thấy lo sợ vì nếu cô ấy không cho thì tôi chết mất.

“Không sao đâu, anh ta mà là tên cướp thì thanh kiếm bên tôi đây sẽ cắt ra thành từng mảnh, còn nếu là biếи ŧɦái... Chắc tôi sẽ phạt anh ta mấy tiếng vậy.”

Nụ cười đáng sợ đang nhìn chằm chằm, ánh mắt thì cứ đảo khắp cơ thể khiến tôi phải nuốt nước bọt trong sợ hãi, nhưng dù vậy cô vẫn đưa cho tôi que thịt. Cố gắng đưa tay ra nhận khi cầm vào tôi lập tức đút vào miếng rồi ăn hết một lúc.

Hương vị tuyệt vời làm tôi đổi sắc mặt, nó thật sự rất ngon khi nuốt xuống bụng, tôi như lấy lại cơ thể vốn có nhưng vẫn chưa đủ no cho lắm.

“Thế nào nó có ngon không?”

“Ngon lắm rất tuyệt vời, tuy hơi đòi hỏi nhưng cô có thể cho tôi thêm được không?”

“Không!”

“Được chứ.”

“Tiểu thư! Đây miếng thịt ngon và rất đắt giá người như cô thì không nói nhưng mà, đây lại đem đi cho người khác miễn phí như vậy không đáng đâu ạ.”

Tỏ ra lo lắng vì tiểu thư đang làm quá, khi nghe thấy từ đắt tôi cũng có hơi ngại ngùng vì từ đầu không biết giá tiền lại nhiều đến thế, chắc tôi nên từ chối thì hơn.

“Nghe này Sumiya việc nó đắt hay không nó không quan trọng, chủ yếu mình dùng nó ra sao.

Người đời có câu “Cho đi để nhận lại” vậy nên ta mới làm thế, nên hãy tin ta lần này nhé Sumiya?”

Nghĩ một hồi lâu hầu gái đã ra quyết định.

“Được rồi nhưng sẽ không có lần sau đâu đấy thưa tiểu thư.”

“Chắc chắn rồi.”

Nói xong cô ấy đưa ra cho tôi và cũng như thế cả ba bắt đầu ăn một bữa thật no cùng nhau.

----------

Sau khi ăn xong cả ba chúng tôi đã ngồi trò chuyện với nhau rất lâu, nó cũng không có gì lạ chỉ là nói về chuyến hành trình của mình với mấy thứ linh tinh khác.

“Nói tóm lại cô đang đi đến Vương quốc tộc Linh Thú sao?”

“Ăn nói cẩn thận vào, địa vị tiểu thư lớn hơn nhóc đấy.”

Lớn giọng như đáng quát tôi, thật không hiểu sao Sumiya lại không mấy vui vẻ khi tôi ở đây.

Dù thế nào đi nữa tôi vẫn ghét cô hầu gái này.

“Thôi nào thôi nào, giờ cả ba đã ở cùng nhau rồi nên vì vậy ta hãy gọi nhau bằng tên nhé.

Những chức vụ hay gì đi chăng nữa ta sẽ bỏ qua, giờ đây ta chính là bạn bè của nhau, được chứ?”

“Tôi xin từ chối, tôi là hầu gái riêng của cô nên việc làm bạn không có trong danh sách, vì vậy Sumiya xin rút lui ạ.”

Tiểu thư có chút buồn vì Sumiya lại từ chối nó, theo tôi thấy thì nó rất đúng vì công việc cũng chỉ vì tiền, việc làm sai mà để người khác biết chắc chắn sẽ bị đuổi hoặc hơn thế nữa.

Nếu như hai người họ không phải mối quan hệ kiểu này, thì tôi nghĩ rằng chắc hẳn họ sẽ là bạn thân của nhau.

“Được thôi tôi thấy nó dễ gọi nên hãy giúp đỡ nhau nhé, Miyako Sumiya.”

“Ừm, Nisaka cũng vậy nhé.”

Vẫn là cái bắt tay nhau trên đống lửa nhưng lần này Sumiya không làm mà thay vào đó là quay đi với vẻ mặt hờn dỗi, hai người bọn tôi nhìn cô ấy cũng chỉ biết mỉm cười cho qua.

Có vẻ như mình cần phải làm thân với Sumiya thì hơn, cứ để vầy không được vui cho lắm nhỉ.

“Ta nên xuất phát tiếp thôi nhỉ, trong lúc trời vẫn còn sáng đi đến được đoạn nào thì tốt biết mấy.”

“Vâng ạ, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”

Nghe lời tiểu thư cô ấy lập tức đứng dậy rồi đi lại xe ngựa để xem tình hình, còn Miyako thì đã lấy tuyết dập lửa và cũng đứng dậy luôn. Tôi thấy như mình vẫn chưa có đích đến nên đã nghĩ ra một quyết định.

“Miyako này, liệu tôi có thể đi cùng với hai người được không?”

Gọi quay lại, tôi muốn đi đến đó để xem nơi đấy ra sao, vì dù gì tôi cũng đang đi tìm một Vương quốc.

“Được chứ sao lại không, càng đông càng vui hơn chứ sao.”

Khuôn mặt vui vẻ lộ ra rõ ràng, trông cô ấy như là trẻ con được cho tiền đi chơi vậy, khi thấy nó cảm giác trong tôi bỗng nhảy lên vì sự vui vẻ này.

Chạy lại gần bên chiếc xe cùng Miyako, tất cả đã chuẩn bị xong và sẵn sàng lên đường ngay, khu nghỉ chân đã được dọn sạch tất cả trèo lên xe rồi xuất phát lập tức.

Tôi với Miyako ngồi bên trong còn Sumiya thì ngồi ngoài điều khiển ngựa, chuyến hành trình này sẽ đi đến một nơi đó là Vương quốc Linh Thú.

Theo lời kể của Miyako trong lần nói chuyện lúc ăn thịt nướng, cô ấy đã rời khỏi Vương quốc Nagi nơi cô ấy sống để tham gia sự kiện, ở nơi mà bọn tôi sắp đến. Tôi không biết sự kiện này sẽ ra sao nhưng khá chắc rằng nó sẽ rất bùng nổ.

Qua lời kể nó thường được mở mỗi khi mùa đông đến, mỗi năm ở thế giới này sẽ lặp lại như nhau cũng như kiếp trước của tôi vậy, nên tôi nghĩ mỗi năm sự kiện này sẽ mở lại một lần.

Với cả có rất nhiều người đến tham gia mong rằng tôi có thể tìm được thứ nào đấy có giá trị.

Nếu ở đó thanh kiếm mà tôi đang tìm thì may quá, đỡ phải tốn thời gian để đi vòng thế giới tìm.

“Cậu đang nghĩ ngợi gì vậy?”

Cô ấy ngồi đối diện tôi và nhìn chằm chằm như đang quan sát.

“Không có gì đâu, chỉ là đang nghĩ vài thứ thôi.”

Chiếc xe đã ra khỏi rừng và giờ đang đi trên con đường tiến thẳng đến Vương quốc.

“Mà này, tôi có một thắc mắc cậu hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?”

Cô ấy hỏi tôi cũng mới để ý, trông Miyako như thể bằng tôi nhưng không rõ là hơn hay thấp.

“Chín tuổi còn cô thì sao?”

“Hehe, có vẻ tôi sẽ thay đổi cách xưng hô nhau của chúng ta một tí, từ bây giờ cậu sẽ phải gọi tôi bằng chị vì tôi nay đã mười hai tuổi, hơn cậu hẳn ba luôn đấy.”

......Hơn tôi ba tuổi sao! Trông chả khác gì bằng tôi cả, không phải là kém hơn chứ.

“Tiểu thư đang nói thật đấy, nhóc~ con~”

Chết tiết thật bị nghe lén sao...

“Vâng vâng, thưa chị Miyako và cô Sumiya.”

“Này! Ta mới chỉ có mười bảy tuổi thôi đấy nên đừng có gọi ta như vậy.”

“Dạ thưa cô Sumiya.”

“Còn nói câu nữa đừng hỏi tại sao đầu mình lại sưng to, nhóc con!”

“Thật tốt khi hai người có thể nói chuyện như này.”

Những nụ cười vui vẻ trên chuyến xe, cô ấy nói đúng tôi đang rất hạnh phúc ngay bây giờ.

“Đến nơi đầu của nhóc sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của ta.”

“Sumiya giận rồi kìa, cẩn thận đấy Nisaka."

“Để xem cô làm gì được cháu, lêu lêu hahaha."

Đừng có gọi ta bằng cô nữa Nisaka!!!!!

Mong rằng nó sẽ kèo dài cho đến khi kết thúc.