Cuộc Sống Mới Ở Thế Giới Khác Liệu Có Hạnh Phúc?

Chương 15: Kí Ức Của Mokara: Phần 2 - Kết

Từng bước đi với lời nói, kết thúc bước cuối cùng bằng chân phải đất nứt ra rồi vỡ Mokara bất ngờ biến mất không dấu vết. Một cơn gió lớn xuất hiện theo con đường thẳng đến chỗ hai người kia đang đấu.

Vòng xoay như cơn lốc xoáy bay đến, Mokara tung ra hai nhát kiếm theo hình tròn xoay đi kèm theo đó là ma lực từ hai lưỡi kiếm, vòng xoay chém thẳng vào cổ mặt lạ nhưng không may tên đấy đã né được và sử dụng kiếm để đỡ.

Tiếp đất lên mái nhà với động tác quỳ gối, hai tay Mokara cầm chắc vào thanh kiếm rồi ta phải trung một nửa ma lực vào mắt để bám sát hắn.

“Thì ra là ngươi, từ đầu ta cứ tưởng chỉ là một tên ngu ngốc thích làm liều thôi chứ, vậy mà giờ đây tên ngốc đấy lại lột xác thành người mới, thật là ngầu quá đi.”

Dù thế nào đi nữa mình cũng sẽ phải cẩn thận với hắn. “Ta sẽ coi đó là lời khen, nhưng mà ta sẽ không khen lại ngươi đâu nhé.”

“Thật là hài hước.”

“Đừng mất cảnh giác với ta chứ tên khốn!”

Xuất hiện đang sau hắn ta, người kia tung ra nhát chém với một lượng ma lực ở lưỡi kiếm khá mạnh, tốc độ vung rất nhanh nhưng mà. Mặt Lạ Trắng quay ngược lại và giơ thanh kiếm gẫy lên đỡ.

Chỉ trong một giây hai thanh kiếm đã va nhau rồi tạo ra sóng xung kích, gió tỏa ra mái nhà nứt dần, uy lực của thanh kiếm vung rất mạnh nhưng thanh kiếm đỡ đã đỡ được đòn mạnh đó.

“Ta không bao giờ để mất cảnh giác!”

“Xì...”

Hất tên kia ra hắn phi thanh kiếm thẳng vào người, cậu ấy thấy vậy liền dùng kiếm đỡ nhưng vẫn bị sức mạnh nó làm bay đi xa, hắn ta đứng đấy với vẻ mặt ung dung, Mokara thấy vậy liền nhảy vào chém theo đường chữ X, hai thanh kiếm hợp làm một với ma lực bên trong. Hắn ta cảm nhận được sau đó quay lại di chuyển với tốc độ rất nhanh sang trái né nó.

“Đối với những tên tấn công như này, đúng thật nó rất mạnh nhưng mà...”

Một đấm từ cánh tay trái thẳng vào mặt Mokara, hắn ta đấm từ lỗ hổng của đường chém. Cảm giác đau đớn lẫn sau vào trong khuôn mặt của anh ấy khiến anh bay xuyên thủng toà nhà rồi nằm dính dưới đất.

“Những đường chém luôn luôn có lỗ hổng.”

Cú đấm có ma lực bên trong, hắn ta không phải dạng vừa. Suy nghĩ nhanh tốc độ và sức mạnh, nếu cứ kéo dài thêm thì e rằng mình sẽ thua mất.

Nằm dưới đất với dòng suy nghĩ, Mokara đang bị thương khá nhiều ở phần bụng với mặt, mũi anh bắt đầu chảy máu đôi mắt lờ đờ đầu bị choáng do đâm vào tường của nhà, dần dần máu ở đầu cũng chảy xuống vết thương càng ngày tăng lên.

Nhưng dù vậy anh vẫn đứng lên để tiếp tục chiến đấu, viện binh của Vương quốc mãi chưa thấy đến anh nghi ngờ và thầm nghĩ “Người lãnh đạo rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Tại sao chưa cử tất cả và tại sao lại chỉ đi cứu người?”

Đúng vậy, những người mà anh đã gặp họ đã gần đến với nơi cuộc chiến xảy ra nhưng họ lại chọn cứu người thay vì cử một nửa đi chiến đấu, đội quân của họ cũng có vài người là pháp sư chuyên về chữa trị, họ chỉ cần để lại vài người còn đâu sẽ đi hết như vậy ta có thể thắng.

Nhưng không họ lại không làm như vậy, bỏ chạy tự cứu lấy bản thân cứu người khác rồi không tham gia cuộc chiến, đó chính là hai lựa chọn của họ.

Cắm thanh kiếm xuống đất Mokara cố gắng đứng lên và nhìn hắn ta đứng trên mái nhìn xuống.

“Ngươi có nhận ra điều gì không?”

“Điều gì ư? Ngươi thấy ta có tâm trạng để tìm hiểu sao?”

“Có vẻ như ngươi đã nhận ra nhưng lại không biết đó là gì, thật đáng thất vọng.”

“Ha! Thất vọng? Liệu ngươi có thể cho ta biết không?” Mong rằng cậu sẽ đến, tôi đang cố kéo dài thời gian đấy.

“Được thôi sau khi nói xong ta sẽ chào tạm biệt ngươi.”

Biểu cảm vẫn chưa để lộ rõ sau lớp mặt lạ, tuy vậy Mokara đã nhận ra ánh mắt của hắn đang nhắm vào thanh kiếm màu đen của mình.

Nó tên Ma kiếm một thanh có khả năng hấp thụ ma thuật và giải phóng với sức mạnh lớn hơn, lưỡi kiếm rất sắc độ cứng hầu như không thể phá vỡ, đặc biệt nó có ẩn chứa một sức mạnh mà chỉ người được nó công nhận mới có thể dùng. Và Mokara người đang dùng thanh Ma Kiếm lại không được nó công nhận, sức mạnh vẫn còn là con số ẩn.

Và có vẻ như hắn đã nhận ra sự khác thường này, còn Mokara anh cũng nhận ra nó nhưng lại không biết rõ thanh kiếm này ra sao.

“Ngươi có thấy quanh đây, ngay Vương quốc này lại chả có binh lính nào đến yểm trợ không?”

“Ý ngươi là sao?” Đúng thật nếu để ý quanh đây không có ai cả, chỉ toàn người dân đang bị thương và sợ hãi với bộ dạng quần áo rách nát, người nghèo sao?

“Người nghèo sao!?”

Hả!

Mokara bất ngờ vì hắn ta lại nói câu mà mình vừa suy nghĩ ra, mặt đối mặt cả hai nhìn nhau, sau một lúc tập trung vào con mắt của hắn ta Mokara đã thấy một bên đã thay đổi.

Từ đầu chỉ là hai màu đen bình thường nhưng giờ nó lại thành hai màu khác nhau, bên phải là đen và bên trái là trắng. Thật là lạ nhưng mà ở màu trắng nó giống như thể bị mù, mờ nhạt như không thấy gì lạnh lẽo như thể làn sương, nó chỉ có trắng xóa.

“Đúng như ngươi suy nghĩ, những tên đang ở đây đều là vô gia cư.

Không nhà không cửa, không nơi nương tựa, bị đánh chỉ vì cướp đồ ăn bị giẫm đạp mà không hề làm gì sai bị hành hạ chỉ vì không nghe lời. Họ chỉ toàn chạy khắp nơi để tìm một tia hi vọng cho sự sống còn của mình.

Vậy còn những tên giàu thì sao? Chúng chỉ biết ăn với ngủ ra lệnh cho mọi người và thích làm gì thì làm, tại sao chúng lại không giúp đỡ những người ngoài kia.

Chìm đắm vào không gian của riêng mình và trong khi đó những người khác đi đấu tranh chỉ vì một cuộc sống mới, đây không phải là thứ mà ta mong muốn.”

Hắn ta nói với giọng khó chịu như đang trút giận lên mấy người giàu, đứng trên mái nhà với từng động tác phẫn nộ hắn ta đang muốn chuyền đạt thứ gì đấy đến với mọi người ở đây.

“Tự do... Giờ thì ta hiểu rồi, tự do mà ngươi mong muốn và nếu như nó thành công, ngươi nghĩ mọi thứ sẽ ổn như bây giờ?”

“Không có gì để đảm bảo nhưng ta vẫn sẽ tiếp tục đi theo nó, ta chỉ mong muốn có vậy.”

cả hai nhìn hai một lúc và Mokara thở dài dứt câu.

“Ta không biết mục đích chính xác của ngươi là gì, nhưng mà trò chơi kết thúc rồi.”

Tiếng nổ liền hồi vang lên, mặt đất rung chuyển không ngừng hắn ta cảm nhận được gì đấy lấp tức quay lại, một tia sáng vàng nhắm thẳng vào đầu hắn ma thuật này rất mạnh đã thế ma lực được bơm vào rất nhiều, nó đủ để hủy diệt một Vương quốc nhỏ nếu như bắn từ trên cao xuống.

Tốc độ đi rất nhanh thời gian né sẽ không kịp, hắn ta không còn lựa chọn nào khác đành phải liều mình đỡ trực diện nó.

“[Hộ Vệ.]”

Lá chắn khai mở một vòng tròn xuất hiện trước hắn, cùng lúc mở cũng là lúc tia sáng chạm đến khi va chạm lá chắn lập tức vỡ vụn, cơ thể từ lúc hắn thấy nó đã ngả xuống để tránh. Vì vậy khi vòng tròn vỡ hắn đã tránh gần như được hết đầu của mình nhưng hắn đã chậm một tí.

Ở phần trán tia sáng vẫn chạm vào được tưởng như đã kết thúc nhưng may thay mặt lạ đã bảo vệ một mạng cho hắn, ngã xuống dưới khi đang rơi thứ đã đi cùng hắn sau bao năm giờ đã rơi xa ở giây phút này.

Mặt lạ dần đi khỏi, khuôn mặt của hắn dần lộ diện với biểu cảm há mồm đôi mắt mở to như không muốn nó đi, chứng kiến thứ mình yêu quý nứt ra hắn đưa tay như muốn lấy lại.

‘Chúc mừng sinh nhật con, Haru.’

Một người phụ nữ ngồi trước mặt nở nụ cười khi đưa tay ra tặng quà là một chiếc mặt lạ trắng cho câu nhóc.

‘Cảm ơn người, con sẽ trân trọng nó suốt đời.’

Mỉm cười hạnh phúc cậu thứ sự đã rất vui khi được tặng quà.

....

‘Đừng bỏ con lại mà... Xin hãy mang con theo cùng.... Xin người đừng xa lánh con.’

Ôm chiếc mặt lạ cậu nhóc ngồi trong phòng khóc nức nở, đôi má thấm đầy những hạt nước mắt chảy xuống trong màn đêm đầy sự đau đớn.

....

Dòng kí ức cũ hiện ra trong tâm chí, nước mắt hắn từ từ bay lên do đang rơi khi nhìn chiếc mặt lạ vỡ nát, chưa kịp dừng lại Mokara xuất hiện ở trên cao, anh ấy ở ngay thẳng phía tia sáng bay đến, giơ cao thanh Ma Kiếm tia sáng bay vào đã bị thanh kiếm hấp thụ hết tất cả.

“Kết thúc tại đây.”

Dứt câu anh vung nó xuống về phía hắn, một đường chém với màu đỏ máu kết hợp với đen, nó kéo thẳng vào như tia la de hắn ta nhắm mắt lại để chấp nhận nó nhưng rồi. Trong hư vô từ cánh tay phải hắn rút ra một thanh kiếm có màu trắng, giữa nó có một đường thẳng với những từ ngữ kì lạ.

Đôi mắt mở ra ở bên phải nó đã đổi từ mờ nhạt thành một con mắt giống rồng, vung thanh kiếm theo hình tròn từ phải qua trái thành một vòng, tia sáng mà Mokara bắn bất ngờ lại bay theo quỹ đạo của thanh kiếm, nó đi xuống đất rồi vòng lên bay thẳng vào Mokara.

Nó giống như là đang bị điều khiển bởi thanh kiếm vậy, anh bất ngờ trước vụ này vì đây là lần đầu tiên anh biết, không kịp dùng hộ vệ anh xoay ngang kiếm ra để bảo vệ chỗ nguy hiểm đến tính mạng, còn lại sẽ hứng chịu toàn bộ thứ ma thuật này.

“Aaaa!!!!”

Đứng dưới con đường với những thứ đổ nát xung quanh hắn đội mũ ở chiếc áo rồi rồi nhìn lên trời dưới ánh mặt trăng tròn, khuôn mặt của hắn đã bị bóng tối che khuất nhưng hai giọt nước mắt thì không, nó rơi xuống đi kèm với câu nói mà hắn hốt lên.

“Xin đừng xa lánh con.”

---------

Quay trở lại bên phía Mokara:

Sau khi bị dính trực diện đòn ma thuật của mình và rơi xuống dưới đất, cơ thể anh đã bị thương rất nặng do sức nóng tạo lên cộng thêm việc bị va đập bởi đá, khắp nơi toàn vết thương nhưng may mắn thay anh đã tránh được nguy hiểm đến cái chết, việc sử dụng thanh kiếm để đỡ nó đã giúp anh tránh rất nhiều chỗ nặng trong lần này.

“Chết tiệt thật, hắn còn có thể làm như vậy sao.”

Cắn răng chịu đựng Mokara dần đứng dậy để tiếp tục chiến đấu, đã rất lâu rồi anh mới đấu một trận như này, nó thực sự rất khổ sở vì đối phương mạnh hơn mình, nếu là người khác họ chắc chắn sẽ bỏ cuộc nhưng đối với anh bỏ cuộc nghĩa là chạy trốn và anh không bao giờ làm vậy.

“[Chữa trị.]” ma thuật này vẫn còn yếu, biết thế mình nên chăm chỉ luyện nó nhiều hơn.

Mỗi ma thuật đều như nhau, càng luyện nhiều sẽ càng mạnh không luyện nhiều sẽ bình thường như ta mới bắt đầu học sử dụng ma thuật, vì vậy ma thuật chữa trị không khác gì mấy, chỉ là phương thức luyện tập của nó khó hơn những ma thuật khác.

Sau khi dùng nó cơ thể Mokara dần phục hồi tuy vết thương vẫn còn nhiều nhưng anh không bận tâm mấy về nó, giờ đây khi cơ thể hoạt động lại anh chỉ nghĩ một thứ đó là đánh bại hắn ta.

“Giờ thì tiếp tục thôi.”

Vừa cầm thanh kiếm nói xong căn nhà ở ngay bức tường trước mặt anh nứt nẻ rồi vỡ xuất hiện một người bay đến, không kịp né anh ta đã bay thẳng vào Mokara một lần nữa.

Đùm!!

“Khụ khụ... X-Xin lỗi.”

“Không sao, ta vẫn nhanh chóng di chuyển khỏi đây. Nếu cứ chậm như này hắn...”

“Kết thúc rồi, Vương quốc này ta sẽ xóa sổ nó.”

Chưa kịp bàn với anh ta xong hắn nhảy lên trời khiến cho Mokara nhìn thấy phải dừng câu nói lại, khi đến với điểm đã định hắn quay lại nhìn xuống dưới, cảnh tưởng Vương quốc từ đầu đẹp đẽ sáng chói, giờ đây đã biến đổi thành vỡ nát khói đầy trời lửa khắp nơi, con người chạy toán loạn trong sợ hãi.

Mọi thứ hắn thấy thật đáng thương, nhưng mà thứ hắn nghĩ như vậy lại không như vậy, đáng thương ở đây là những con người đang chết đón sống trong nghèo khổ mãi mãi, hắn cảm thấy có tội khi phải gϊếŧ họ.

“Xin lỗi nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, tên khốn đấy vẫn còn sống và đang ở đâu đó trong Vương quốc này, cho nên ta xin lỗi.”

Giơ kiếm ra đưa thẳng xuống dưới, đầu mũi của nó ngắm vào giữa trung tâm Vương quốc, một vòng tròn trắng dần xuất hiện trước mũi kiếm, quanh vùng tròn có những hoa văn kì lạ như một từ ngữ nào đấy. Còn giữa nó là một con mắt y hệt mắt bên phải của hắn.

Chuyền ma lực vào thanh kiếm, những chữ trên nó bắt đầu biến đổi thành màu đỏ, ngay sau đó vòng tròn khởi động nó từ từ xoay rồi các con chữ xung quanh đỏ lên.

“[Lôi Thiên Tử.]”

Giữa con mắt bắn ra một tia sáng trắng xanh như sấm sét, nó to và lao thẳng xuống với tốc độ gần như rất khó để né. Ma thuật này rất mạnh nó còn hơn cả ma thuật mà Mokara đã dùng, đã vậy hắn còn bơm ma lực vào nó rất nhiều thật khủng khϊếp đến nỗi không ai muốn cản nó lại.

Ma thuật bay xuống trong khi hắn vẫn còn đang nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc, nhưng điều hắn nghĩ vẫn chưa thực sự thành công, dưới góc phố nơi trung tâm Vương quốc. Có hai người đang đứng ở dưới đối diện với tia sét, hắn cảm thấy khó chịu vì hai người đó chính là Mokara và anh bạn đấu với hắn từ đầu.

“Chiêu này khó đỡ đấy.”

“Không sao cả, miễn là bảo vệ mọi người là được.”

“Nếu anh đã nói vậy, làm thôi!”

Giơ hai tay lên trời tạo ra một lá chắn khổng lồ, Mokara ngạc nhiên vì dù đã đánh trận khá lâu nhưng đến giờ ma lực của anh ta vẫn còn nhiều, lá chắn có màu vàng kim nó khá dày đặc trông rất khó để xuyên phá nó.

Chứng kiến thứ này Mokara cảm thấy rất có khả năng có thể đỡ được nó.

Tia sét bay đến cả hai chuẩn bị tinh thần, hơi lo lắng nhưng họ tự tin mình sẽ làm được, va chạm lá chắn sức mạnh kinh khủng của nó làm tay anh lùi lại, đất không chịu được mà nứt ra khiến chân của anh lún xuống.

Mokara thấy vậy liền dùng Ma Kiếm hấp thụ nó chưa dừng lại anh ấy sử dụng tiếp lá chắn để nhân đôi số lượng, lá chắn đầu tiên dần xuất hiện vết nứt anh ta đang cố chống cự hết sức của mình.

Ma kiếm của Mokara cứ hấp thụ không ngừng nhưng tia sét của hắn lại chả làm sao.

“Aaa!”

“Aaa!”

Hai người hét to rồi nhồi nhét ma lực đến cạn kiệt sức lực, cơ thể yếu dần đi như sắp không trụ vững. Hắn ta thấy bọn họ chưa từ bỏ lòng quyết tâm đã khiến hắn dừng lại, khai bỏ ma thuật và đứng trên trời nhìn xuống.

Khi thấy hắn dừng, lá chắn cũng biến mất theo nếu để thêm lúc nữa chắc chắn họ sẽ chết.

“Sao hắn lại dừng lại?”

“Tôi không biết, đây là kế hoạch của hắn ư?”

Bối rối cả hai vẫn chưa hiểu gì nhưng họ cảm thấy may mắn vì hắn làm thế, đương nhiên cứu người vẫn quan trọng nhưng để cứu người thì mình không đc chết, vậy nên may mắn đã giúp họ lần này.

Bỗng dưng trên trời xuất hiện vô vàn những vòng tròn màu xanh dương, nó ở khắp nơi và đang nhắm xuống dưới, cả hai hoảng hốt vì điều này hết sức điên rồ. Người có thể làm mấy thứ này chỉ có những người mạnh nhất mới làm được, vậy mà ngay đây ở đây lại có một người làm được.

Bất lực khi ngước nhìn lên, nó sáng dần sau đó bắn thẳng xuống những tia xoay cực mạnh cùng lúc đấy Mokara cảm nhận được sự hiện diện quen thuộc, ma thuật lá chắn này anh ấy đã khá quen với nó, cơ thể được bao quanh bởi lá chắn.

Nhìn xuống dưới thẳng ra phía trước, anh đã thấy một người con gái đang giơ cây trượng về hướng này, đầu của nó phát sáng nhưng dù vậy anh vẫn nhận ra đó là vợ của mình.

“Luna!”

Đuỳnh!!!

...

Mặt đất nhô lên tỏa ra như núi lửa phun trào.

....

Đất đá bay khắp nơi cả mọi vùng giờ chỉ còn lại đống đổ nát với những xác chết không biết là ai.

....

Giữa nơi hoang vu chỉ còn mỗi hai người vẫn bình an, hắn ta khi kết thúc nó đã lập tức rơi đi không nhìn lại, người từ đầu đấu với hắn cũng như vậy, vì anh hiểu rằng ở lại chỉ càng làm thêm đau khổ cho Mokara.

“Tôi xin lỗi.”

.....

Quỳ dưới đất đầu anh chỉ biết nhìn xuống dưới mà không nhìn lên, đôi mắt kiệt sức thấm đỏ với hàng nước mặt không ngừng chảy ra trên hai má.

“Tại sao em lại quay lại.

Anh đã nói phải ở nhà đợi cơ mà.”

Nắm chặt hai bàn tay, anh cúi dần xuống đầu chạm vào đất.

“Mọi chuyện đáng lẽ ra không như này, sao em lại làm trái lời anh chứ!

Em có bao giờ làm như vậy đâu, tại sao lại là lúc này!

Em không biết chọn thời điểm sao!”

Ngẳng đầu lên nhìn hai đôi má thấm đầy nước mắt, anh luôn nhìn về phía Luna đã đứng, giờ nó không còn gì cả nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng ra khu cảnh cô ấy vẫn còn.

“Sao em lại làm như vậy?”

Bỗng dưng khu cảnh đấy chuyển động cô ấy mỉm cười quay ra sau rồi đi thẳng, bóng dáng từ từ biến mất anh thấy vậy liền đứng lên chạy lại, dù có là lần cuối cùng anh ấy muốn ôm cô ấy lần cuối.

“Đợi đã!”

“Kara anh hãy chăm sóc nó thay em nhé, nếu là anh thì anh sẽ làm tốt thôi.”

Vừa đến gần anh dang hai tay ôm cô ấy, những tia sáng như đom đóm tỏa ra bay lên bầu trời. Đứng nhìn nó anh chỉ có thể làm vậy vì đó là những gì anh có thể làm.

Lau nước mặt anh đã quyết tâm sẽ thực hiện tốt nhiệm vụ Luna đã giao, chăm sóc tốt cho Kara, giờ đây nếu ai động vào gia đình duy nhất của mình anh sẽ gϊếŧ không tha.

Đó là những gì anh ấy nghĩ hiện giờ, quay đầu nhìn về hướng căn nhà của mình anh bắt đầu chạy hết tốc lực của mình để về nhà xem con gái còn ổn không.

Cứ chạy và có cảm giác lo lắng, trực giác của người cha mách bảo anh đang có nguy hiểm ở đấy, sau một hồi chạy mãi anh cuối cùng đã đến nhưng nó đã biến mất.

“Không, không không không, không thể như thế được Kara!”

Căn nhà đổ nát hoang tàn, mọi thứ như thể bị tấn công. Nó không như ở Vương quốc đây như kiểu là một thế lực khác chúng đã tấn công vào và cướp hết tài sản.

Mokara chạy vào đào bới tất cả, giờ đây anh đã tuyệt vọng suy sụp tinh thần anh chỉ nghĩ về con gái của mình, cô bé là gia đình cuối cùng nên việc mất cô bé đã khiến anh trở thành như này.

“Không có... Vậy có nghĩa con vẫn còn sống, đúng vậy con bé không thể chết được, chắc chắn nó đang ờ đâu đó ngoài kia.

Ngoài kia... Nhưng mà ở đâu?”

Mokara tinh thần rối loạn anh đứng dậy nhìn mọi hướng, cơ thể tự động anh đã đi thẳng hướng đó là phía Vương quốc Saibari, nghĩ rằng con bé vẫn còn sống anh cứ vậy chìm đắm vào chuyện đó.

“Đừng lo Kara, cha đến đây nhất định cha sẽ tìm ra con.”