Tôi có mơ một giấc mơ kì lạ vào tối ngày hôm qua, nó không phải về kiếp trước của tôi mà chính thế giới này. Nó rất mờ nhạt khiến cho tôi chỉ nhớ được một đoạn.
Vào lúc đó xung quanh tôi chỉ có bóng tối khắp nơi không có lấy một tia sáng náo, nó giống như ta bị kéo sâu xuống đại dương vậy, bóng tối bao chùm đôi mắt nó khiến ta bị lẫn lộn không biết mình đang mở hay nhắm.
Cảm giác ngột ngạt khó thở không ngừng, con tim tôi luôn đập thình thịch đến cả tai tôi còn nghe thấy rõ, cơ thể tôi như thể bị thứ gì đó làm cho nổi da gà với run liên tục.
Và rồi cũng chính là lúc tôi nhìn thấy ngửi thấy, xác chết với mùi máu ở khắp nơi trong vùng tối đen như mực này.
Những cái xác nằm la liệt ở khắp nơi, nếu tôi muốn đếm thì chắc rằng nó gần như sẽ mất rất nhiều ngày để đếm xong, nó giống như một bãi chiến trường mà ta không muốn nó xảy ra vậy.
Máu của những cái xác nó gần như mới tinh như thể họ vừa mới chết, tanh và tươi đỏ và đậm cảm giác buồn nôn khi nhìn thấy nó thấy lá khó chịu. Tôi muốn nôn nhưng cơ thể lại không cho phép làm điều đó.
Thân xác của tôi vào lúc đó không phải là chính bản thể thật, nó có màu đen với hai con mắt màu đỏ chỉ thế thôi, tôi chỉ có thể ngửi nhìn và đi.
Nghĩ đến cảnh ám ảnh này làm tôi phát sợ, trong khi nghĩ như vậy tôi đã đứng dậy và đi thẳng về phía trước. Bước qua những cái xác vô hồn đẫm máu tôi dấm đạp lên chúng chỉ để đi qua, những bước đi tôi luôn cảm thấy quen thuộc như kiểu trước đây tôi từng gϊếŧ người...
Nó nặng đau khổ buồn bã ám ảnh suy sụp lo sợ, những cảm giác đấy cho thấy giống như tôi từng chém gϊếŧ người khác, tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy.
Cho đến khi...
Cử động của tôi dừng lại, đứng giữa đống xác chết tôi thấy, một người con trai vị thanh niên mặc bộ đồ toàn máu đen với mái tóc dài đen truyền sở hữu đôi mắt màu đỏ rực, thanh kiếm anh ta cầm màu đen với những đường kẻ đỏ tuyệt.
Tôi có cảm giác như mình đã thấy nó ở đâu rồi thì phải.
Đứng nhìn anh ta đắm đuối như thể nhìn thấy người mình yêu, cảm giác của cơ thể tôi dần cảm nhận được khí gió thổi về, cơn gió ngược lại chỗ tôi như kiểu nó không muốn tôi bước tiếp vì sợ một thứ gì đó.
Mặc kệ có ra sao thì tôi vẫn phải bước tiếp để tìm ra sự thật, tôi bước từng bước một để đến với anh ta và rồi, tôi nhận được lời nhắn phát ra từ chính chỗ người đàn ông đang đứng.
[Hãy cẩn thận với những người xung quanh].
Nghe từng lời nói của người bí ẩn, cơn gió dần mạnh lên một cách vô lý khiến cho tôi mất thang bằng mà bay đi lăn mấy vòng.
Và đó cũng là lúc tôi tỉnh dậy và thấy mình đang nằm dưới đất thay vì ở trên giường.
“Hôm qua mình ngủ mãi dưới đất sao.”
Nhớ lại thì tối qua vào lúc mơ tôi có lăn khỏi giường nên mới ở đây, thật là xấu hổ quá đi giờ này ai còn bị như này nữa chứ.
Tôi đứng rồi đi vệ sinh cá nhân bình thường, ở thế giới này tuy không có công nghệ nhưng vẫn còn mấy thứ vật dụng cơ bản khác.
Điển hình như kèm đánh răng này, nó có mùi bạc hà hay mùi khác rất thơm, bàn trải đánh răng cũng được làm một cách cẩn thận, những chiếc kim được làm từ vải mềm mại khi cắm vào răng hoặc thịt ta sẽ không bị chảy máu.
Người tạo ra nó hẳn phải có tay nghề mới làm ra được thứ này.
Tôi không biết còn thứ khác nữa không, vì tôi chỉ thấy mỗi cái này hay nhất.
À phải rồi, còn một thứ nữa tôi vừa nhớ ra đó là khuôn mặt của mình.
Đứng trước gương mỗi khi đánh răng xong, tôi hay rửa mặt rồi tiên thể làm vài kiểu tóc sao cho phù hợp với gương mặt mình.
Vuốt? Hai mái? Hay là dập xù?
Tóc của tôi màu đen với đôi mắt màu đỏ tựa như cha tôi vậy, từ đầu tôi tưởng nó sẽ không đẹp lắm nhưng giờ nghĩ lại nó đẹp vô cùng.
Chắc khi lớn lên tôi thành trai đẹp bao giờ không biết.
Cả ba kiểu tóc đều đẹp nhưng tôi sẽ để bình thường, vì sao? Đơn giản bình thường không ăn chơi. Tập làm trai ngoan lớn lên báo cha mẹ, còn gì bằng nữa.
Vệ sinh xong tôi chạy lên gọi sư phụ vì đã đến giờ dậy học ma thuật, tôi đã quyết định buổi sáng sẽ học ma thuật còn buổi chiều sẽ học kiếm thuật của cha.
Ở thế giới này tuy ma thuật rất có lợi nhưng tôi nghĩ kiếm thuật tốt hơn nhiều, thứ nghĩ xem.
Ma thuật chỉ có thể đấu trí và tầm xa, còn về kiếm thuật công tầm gần mạnh và thêm trí nữa thì còn gì bằng, đã vậy ta còn có thể sử dụng ma thuật như thế chẳng phải bá quá rồi sao.
“Sư phụ đến giờ dạy học rồi.”
Sau khi gọi sư phụ tôi sẽ gọi Nikako dậy sau.
Đứng một lúc tôi vẫn chưa nhận được hồi đáp từ sư phụ, có lẽ người vẫn đang ngủ không muốn dậy nữa sao.
Nghĩ như vậy, tôi liền mở cửa và thấy cảnh tượng khó coi của người con gái tên Ryu này.
Sư phụ đang nằm dưới đất gáy khò khò, bộ quấn áo mặc là váy đen ngắn chăn sư phụ đang đắp chỉ che mỗi phần ngực để lộ từ hông trở xuống với đầu.
Thấy vậy tôi liền đi lại gọi dậy nhưng đó cũng là lúc tôi dừng lại khi đến gần người, đứng ở đây ngay bên cạnh sư phụ tôi chỉ cần đi lại qua bên trái là sẽ thấy được qυầи ɭóŧ sư phụ.
Cô ấy mặc váy ngắn nên việc nhìn rất dễ dàng, ta chỉ cần đi và nhìn là thấy...
Là một thằng con trai tôi không thể để thứ đen tối ăn mòn được, đúng vậy, tôi phải kiềm chế nó sư phụ vẫn đang ngủ say đến cả chảy nước miếng, người vẫn chưa biết tôi đàn đứng ngay đây ngay bên cạnh người...
Yên nào bạn tôi ơi, tôi không có đen tối như vậy đâu...
“... Vậy đi, chỉ nhìn một tí thôi chắc không ai để ý đâu.”
Nói nhỏ sau đó tốc biến thẳng ra chân cô ấy, tôi đưa đầu thấp xuống để nhìn nó.
Bỗng dưng khuôn mặt tôi mở to mắt há hốc mồm khi nhìn thấy nó.
Đây... Đây là, quần đúi?
Cảnh tưởng tôi thấy lúc này là vậy đấy, cô ấy mặc quần đùi đi ngủ nó có màu trắng tinh khiết đến nỗi thất vọng.
Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ mặc bảo vật đi ngủ chứ, ai ngờ là quần đùi sao.
Haiz... Thôi kệ vậy gọi sư phụ dậy thôi...
Nghĩ xong tôi ngẩng đầu lên nhìn thì bất ngờ thấy Ryu đang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt cô ấy và nụ cười nham hiểm khiến tôi hốt hoảng không lo sợ không ngừng.
Bị người con gái mà mình nhìn trộm qυầи ɭóŧ phát hiện, đã thế còn ngay trong nhà và gia đình ở nhà nữa. Ngay bây giờ mạng của tôi đang gặp nguy hiểm.
“Nisaka, có phải em vừa nhìn qυầи ɭóŧ của ta phải không?”
Giọng sư phụ nói có chút sát khí, nó nhẹ nhàng và đáng sợ làm sao.
“Không không ạ, em không có nhìn.”
“Không nhìn? Vậy tại sao em lại ngồi đấy thay vì ngồi bên cạnh ta chứ hả?”
Một câu dứt điểm khiến tôi không thể nào đáp trả được, nói như nào đi nữa thì cô ấy nói rất đúng, nếu cứ kéo dài thêm e rằng tội của tôi sẽ cao lên mất.
“Em xin lỗi, chỉ vì tò mò nên em mới xem thử.”
Quỳ xuống tạ lỗi, hành động này chắc chắn tôi sẽ được tha thứ vì nó rất có lợi trong việc nhờ người khác, khi họ thấy mình làm như này họ sẽ suy nghĩ rồi chấp nhận vậy nên việc này cũng có lợi theo nó.
“Được rồi em không cần làm vậy đâu.”
“Thật không ạ.”
Tôi ngẩng mặt lên nói nhanh, như tôi đã nghĩ nó thành công thật.
“Nhưng mà giờ ta cần gì em phải làm theo, còn nếu không ta sẽ nói với cha mẹ là em nhìn trộm Qυầи ɭóŧ khi ta đang ngủ đấy.”
Vừa nói sư phụ dần đứng dậy vức chăn lên giường rồi nhìn xuống tôi.
“Vâng ạ! Em xin hứa.”
“Ngoan lắm.”
Ryu tỏ ra vẻ mặt nham hiểm như đang có kế hoạch mờ ám nào đấy, tôi bắt đầu có chút tò mò về vị giáo viên này.
Với lại người ở trong giấc mơ có nói cẩn thận người xung quanh, tôi vẫn chưa hiểu lắm nhưng giờ thì tôi hơi hiểu một chút.
Lai lịch của người này như nào và tại sao lại nhận việc dạy học này.
“Thôi em xuống trước đi cô thay đồ xong xuống.”
“Vâng ạ.”
Sự tò mò này để sau vậy, trước hết tôi cần phải học xong hết ma thuật cái đã.
Đứng dậy đi ra ngoài cửa tôi đóng dần lại.
“Có hơi sớm không nhỉ.”
Đứng bên ngoài tôi tự nhiên nghe được giọng nói khá bé từ bên trong, tôi nghĩ sư phụ đang lẩm bẩm một mình do thói quen mà thôi.
Chắc không có gì đâu.
--------
Sau bao lâu chờ đợi bên ngoài cùng em gái, sư phụ cuối cùng cũng xuất hiện.
Lý do tôi ngồi cùng em gái rất nhanh thôi, sau khi tôi đi ra khỏi phòng và xuống tầng một, tôi đã gặp ngay em gái mình vừa đi đến cửa để ra ngoài. Thấy vậy tôi đỡ phải đi gọi nên ra ngoài cùng em ấy luôn.
“Sư phụ làm gì mà lâu vậy.”
“Xin lỗi nhé ta bận tìm đồ làm rơi đâu đó.”
“Nè nè sư phụ, ta học gì tiếp theo đây.”
Nikako có vẻ đã quên đi ngày hôm qua và giờ tiếp tục sống với ngày hôm nay.
Em ấy tươi cười hơn hôm qua và đặc biệt hào hứng với tiếc học, trong khi đó người được gọi là giáo viên lại suy nghĩ nên dạy gì.
Tay trái cô ấy khoanh lại còn tay phải đưa lên cầm nhắm mắt vào, nhìn động tác đó không sai vào đâu được cô ấy đang suy nghĩ.
“Ta nghĩ hôm nay sẽ học kiểm soát ma lực. Như hai em đã thấy hôm qua Nikako không kiểm soát được nên mới xảy ra chuyện, cho nên hôm nay ta sẽ học kiểm soát ma lực.”
Ra là vậy, đúng thật ta cũng nên làm quen với nó, đặc biệt là Nikako việc này thực sự rất có ích cho em ấy.
“Vậy sau khi bọn em kiểm soát được, ta sẽ học gì tiếp theo ạ.”
Tôi khá tò mò nên mới hỏi sư phụ.
Buổi đầu tiên ta đã thử sử dụng ma thuật, tuy nó không được lâu nhưng cứ biết rằng nó đã thành công với Nikako.
Còn với tôi thì có vẻ Ryu không để ý lắm, nếu cô ấy để ý đến tôi thì chắc hẳn sẽ gọi tôi thử sử dụng ma thuật, đến bây giờ sư phụ vẫn chưa nói thế.
“Khi các em kiểm soát được sau đó ta sẽ học, những ma thuật khác. Như hai em đã thấy, hôm qua Nikako đã thành công sử dụng ma thuật nước còn với Nisaka.
Trong thư mẹ của em có nói em có thể sử dụng ma thuật nước, vậy nên ở tiếc sau ta sẽ học những ma thuật còn lại.”
Sư phụ tính toán nhanh thật đấy, trông người có vẻ như không muốn dạy cho lắm nhưng thật ra Ryu đang cố gắng hết mình.
Tôi cũng nên cố gắng thôi, sau khi kiểm soát hoàn toàn ma lực tôi sẽ cố học cho tốt việc thao túng ma thuật khác.
“Sư phụ, bọn em nên làm gì giờ ạ.”
Nikako hỏi Ryu về việc kiểm soát với giọng điệu hào hứng.
“Được rồi, bây giờ hai em hãy sử dụng [Bóng Nước], tạo nó thành ba quả rồi chuyền ma lực vào cả ba, khi chuyền vào bóng nước nó sẽ to dần lên vì lượng ma lực lớn, hai em hãy làm kiểu gì cho không to lên nhưng ma lực vẫn còn bên trong.”
Ryu vừa nói vừa thực hành, cô ấy tạo ra ba quả bóng rồi chuyền ma lực vào bên trong.
Tôi có thể cảm nhận được ma lực đang chảy bên trong rất nhiều, trong khi đó quả bóng vẫn còn bé không có phồng to.
Thật là ảo diệu.
“Hai em thấy rồi đấy, khi ma lực vào bên trong ta cần đưa cả ý thức của mình vào nó như kiểu, mình là ma lực rồi vào bên trong kiểm soát toàn bộ không gian trong nó.
Nếu không làm được quả bóng sẽ tự to lên rồi nổ còn nếu làm được nó sẽ không to thành vào đó sẽ ở dạng bé vơi uy lực khủng khϊếp. Đó những gì cô muốn nói, giờ hai em hãy thử đi cô có tí việc nên tí nữa cô sẽ quay lại kiểm tra.”
“Vâng ạ.”
Cô ấy nói xong đi luôn mà không giải thích rõ ràng.
Thành thật tôi vẫn chưa hiểu mấy về lời nói của Ryu, khá khó hiểu nhưng cũng hết cách vì cô ấy đã biến mất ngay sau khi vừa ra khỏi sân nhà.
“Em có chắc là mình sẽ làm được không?”
“Chắc ạ, em nhất định sẽ làm được [Bóng Nước].”
Nikako có vẻ đang rất phấn khích và chắc chắn sẽ làm được, em ấy bắt đầu nhắm mắt lại giơ hai tay ra trước rồi sử dụng bóng nước.
Một sự tập trung đáng kinh ngạc khiến tôi phải bất ngờ, cơ thể em ấy đứng vững thả lỏng mọi thứ, ba quả bóng dần hình thành một bản thể nhỏ đứng bên cạnh nhau lơ lửng giữa không trung.
Ma lực bắt đầu chuyền vào quả bóng từ hai bàn tay, tôi có thể cảm nhận được nó, ma lực không quá nhiều nó vừa đủ để sử dụng.
Cứ xem một lúc tôi lại tiếp tục kinh ngạc vì sự tiến hóa của em ấy, ngày hôm qua ma lực không kiểm soát được vậy mà ngày hôm nay, em ấy lại có thể kiểm soát một cách hoàn hảo.
Ba quả bóng bay giữa không trung, ma lực bên trong khá nhiều nhưng nó không bị biến dạng thành to, thực sự rất đáng khâm phục.
Em đúng là thiên tài Nikako.
Nhưng mà, em là em gái anh vậy nên sẽ không có chuyện anh để em dẫn đầu đâu Nikako.
“[Bóng Nước].”
Tôi giơ hai tay ra trước nhắm mắt lại rồi sử dụng ma thuật, tôi phải thật cẩn thận khi chuyền ma lực vào, nếu không nó sẽ biến to rồi phát nổ.
Chuyện đó mà xảy ra rất có thể sẽ làm Nikako bị thương, chỗ em ấy đứng cũng khá gần tôi không có xa mấy, nó ở ngay bên phải hướng hai giờ.
Tôi vẫn chưa thể xác định đúng hay không vì tôi chưa mở mắt, tôi chỉ có thể cảm nhận ma lực tỏa ra từ quả bóng của em ấy nên đoán bừa.
Nhưng mà chắc không sao đâu, tôi mà có chuyện thất bại ư anh trai mà thất bại thì còn gì là anh trai chứ.
Nghĩ xong tôi liền mở mắt ra nhìn thử.
Lúc quan sát sư phụ thực hành, cô ấy đã mở mắt làm và không có chuyện xảy ra, vì vậy nếu tôi mở được mắt trong khi đang thực hành rất có thể tôi đã thành công trong việc kiểm soát ma lực.
Khi con mắt tôi mở và thấy, hình dạng của quả bóng lúc này được bao quanh bởi ma lực của tôi, từ bóng nước màu xanh dương nó đã thành quả bóng màu tím.
Ma lực tỏa ra thật tuyệt đẹp làm sao, thấy vậy tôi liền nhìn sang Nikako.
Em ấy vẫn đang nhắm mắt và quả bóng của em ấy có màu trắng như ánh mặt trời, nó đẹp hơn tôi gấp vạn lần. Đúng thật là thiên tài.
Tuy nói như vậy, tôi cũng mạnh lắm ấy chứ có phải yếu đâu.
“Em thành công rồi.”
Nikako cất giọng nói vui mừng.
Có vẻ em ấy vừa mở mắt ra xem, chắc hẳn em cũng nhận ra sư phụ mở mắt thực hành nên mới thử làm theo.
Em gái mình cũng thông mình đấy.
Tôi xóa bỏ bóng nước rồi lại gần em ấy.
“Chúc mừng em nhé, vậy giờ là em không phải lo lắng nữa rồi.”
“Vâng cũng nhờ anh cả, em cảm ơn anh Nisaka-ni.”
Em ấy mỉm cười hạnh phúc cảm ơn tôi.
Trông em ấy đáng yêu quá, tôi phải xoa đầu em ấy ngay bây giờ.
“Ngoan ngoan.”
Lấy tay xoa đầu em gái nhẹ nhàng cảm giác lúc này thật vui.
Tóc em gái tôi rất mượt, đầu khá bé hơn tôi tưởng. Trông kia em ấy nhắm mắt lại như đang tận hưởng nó, là con gái ai lại không thích như này chứ.
Nhưng có lẽ nên dừng tại đây thôi.
“Anh không xoa nữa sao.”
“Hãy để dành khi khác nhé, đến lúc đó anh sẽ tiếp tục xoa đầu em.”
“Thật không anh.”
Trông em ấy kia, ánh mắt lấp lánh đầy vui tươi đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
“Thật đấy, anh hứa đó.”
“Yay, Em yêu anh Nisaka-ni.”
Em ấy lại gần ôm tôi rồi nhìn mỉm cười.
“Ừm ừm, anh cũng yêu em Nikako.”
... Khoan! Tôi là người chuyển sinh chứ không phải là anh trai thực sự, vậy không phải đây là một lời tỏ tình sao? Và tôi lại đồng ý điều đó.
Không không không, bình tĩnh đi tôi nghĩ nhiều quá rồi, anh em là anh em không có chuyện chuyển sinh hay không chuyển sinh cả, đúng chắc chắn vậy rồi bỏ qua bỏ qua.
“Trời sắp mưa rồi kia Nisaka-ni.”
Bầu trời đã chuyển biến khác lạ, qua lời nói của Nikako nó tối âm u như sắp có bão, bầu trời mây đen tối gió lớn và cảm giác lạnh hơn trước rất nhiều, có vài lúc sấm sẽ xuất hiện và tiếng của nó khá to.
“Em nói đúng, ta vào nhà thôi.”
Nói xong tôi cầm tay em gái rồi đưa vào nhà tránh mưa.
Bão ở thế giới này tôi chưa thấy bao giờ, nhưng nhìn vào đám mây tôi có cảm giác không lành.
Cha mẹ tôi có đi ra thị trấn gần đây cách khoảng 500m đến giờ họ vẫn chưa quay lại, sư phụ thì đi đâu đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Bây giờ trong nhà chỉ có tôi với em gái, thêm vào đó là bầu trời như sắp có bão này. Tôi nên cảnh giác cẩn thận thì hơn, biết đâu sẽ có chuyện xảy ra bất ngờ tôi còn phản ứng lại kịp.
“Nisaka-ni.”
“Không sao đâu có anh đây rồi.”
Tôi với em gái đứng trong phòng khách nhìn ra ngoài cửa sổ, cả hai đều có cùng một biểu cảm lo lắng.
Mong rằng hai người về nhà trước lúc đấy, cha mẹ.