Cuộc Sống Mới Ở Thế Giới Khác Liệu Có Hạnh Phúc?

Chương 5: Giáo Viên Đến Nhà

Ngày hôm sau vào buổi trưa vẫn là cuộc sống hàng ngày của tôi đó là luyện tập Ma thuật ở trên tầng hai, em gái tôi thì vẫn như thường đó là bám theo mẹ.

Tuy em ấy đã ba tuổi nhưng tính cách vẫn chưa được lớn, tôi không biết em ấy bám theo mẹ để làm gì nhưng tôi nghĩ em ấy chỉ làm phiền mẹ mà thôi.

Cốc cốc!

Trong lúc nghĩ như vậy, ở dưới nhà ngay bên ngoài cửa một tiếng gõ cất lên kèm theo một giọng nói.

“Cho hỏi đây có phải nhà Kamito không ạ.”

Nghe thấy tiếng nói tôi đứng dậy và chạy nhanh xuống dưới, cha với mẹ và em gái cũng vừa đi ra để mở cửa thấy vậy tôi đi ra đứng sau người cha để nhìn cô giáo của mình.

Cánh cửa mở ra là sự xuất hiện của một gái trẻ có thân hình hơi thấp tầm khoảng 1m64, cô có mái tóc dài màu trắng như mây với đôi mắt xanh dương như biển.

Cơ thể cô ấy mong manh thon thả mặc bộ vày dài đến đùi màu đen, bộ áo choàng có mũ mặc ngoài có màu trắng trên mũ có ba bông hoa to nhỏ đi kèm bên nó là một chiếc lơ màu đen, cô đi đôi giầy cao gần đến cổ chân màu nâu.

Cầm trên tay phải cô là một cây trượng gỗ có hình dạng như l*иg đèn bên trong nó có một viên ngọc màu xanh lục bảo đang bay lơ lửng giữa không trung.

Bên tay trái có một chiếc hành lí đựng đồ.

Trông cô ấy thật xinh đẹp làm sao.

“Cô là giáo viên Ryu phải không ạ?”

Cả nhà tôi đứng ngây người ra vì nhìn cô ấy chả giống giáo viên tí gì nhưng rồi cha tôi hỏi vậy để xem cô ấy có thật là giáo viên không.

“Xin lỗi đã giới thiệu chậm, cháu là Ryu Gurhas đến từ làng Olang từ này xin phép làm phiền gia đình ạ.”

“Ra vậy, từ nay cũng nhờ cô dậy bảo hai đứa nó cẩn thận vì chúng còn nhỏ.”

Cha vừa nói vừa sờ đầu tôi thấy vậy tôi liền đi lên trước để thể hiện mình đã lớn.

“Em là Nisaka rất vui được gặp cô ạ.”

“Cô cũng vậy từ nay giúp đỡ nhau nhé.”

Cô ấy ngồi xuống để cho bằng tôi và nói với nụ cười đẹp.

“Hửm? Trong thư có viết hai người thế một đứa nữa đâu ạ.”

Nghe thấy cô ấy nói mẹ tôi đã đẩy em gái đang đứng sau ra ngoài.

“Nào nào, chào cô đi con.”

“E-em là Nikako mong cô giúp đỡ sau này ạ.”

Nói xong em ấy lập tức quay lại sau người mẹ, có lẽ em ấy vẫn chưa quen với người lạ.

“Xin lỗi cô nhé, con bé có hơi ngại ngùng một tí nhưng nó nghe lời lắm đấy.”

“Cháu hiểu rồi, giờ vẫn còn sớm nên cháu có thể vào việc dậy học luôn không ạ?”

“Được chứ, nào hai con nhớ phải nghe lời cô đấy.”

“Vâng ạ...”

Và thế tiếc học đầu tiên của tôi bắt đầu vào ngay buổi trưa.

Ngồi trên ghế ở ngoài sân dưới bầu trời mát mẻ, hương thơm của tự nhiên với những loài hoa mẹ trồng tạo lên một không gian rất thích hợp cho buổi dậy học.

Cha mẹ tôi ở trong nhà làm những việc như dọn nhà hay làm gì khác.

Em gái với tôi ngồi lắng nghe Ryu kể sơ qua về Ma lực với Ma thuật, giọng cô ấy nghe rất ấm cũng có đôi lúc như trẻ con.

“Ma lực là thứ tồn tại trong cơ thể của mỗi người, từ khi sinh ra nó đã xuất hiện cũng với linh hồn của mình...”

“Vậy có nghĩa nó là máu của mình hả cô giáo.”

Nghe cô ấy nói đầu tôi vô thức nghĩ ra như vậy thấy nó cũng hợp lý nên tôi lập tức hỏi ngay.

“Trước khi trả lời câu hỏi của em, từ bây giờ hay gọi ta là sư phụ nghe chưa.”

“Vâng thưa sư phụ.”

“Vậy thì về câu hỏi của em, nó không phải là máu nhưng em hãy coi nó như là máu thứ hai của mình. Ma lực nó luôn chảy khắp cơ thể trong ta vậy nên nó chả khác gì máu.”

Vẫn chưa hiểu cho lắm có nghĩa nó giống nhau nhưng chỉ khác mỗi tên và loại thôi ư?

“Như vậy đủ hiểu chưa?”

“Rồi ạ.”

Thật ra thì chưa hiểu lắm nhưng tôi cũng nghĩ ra được điều hợp lý, nên thôi vậy.

“Quay lại với chủ đề chính, khi ta sử dụng Ma thuật càng nhiều lượng Ma lực của mình sẽ gia tăng không ngừng theo nó.”

Ra vậy, sử dụng càng nhiều thì Ma lực càng nhiều...

“Còn về Ma thuật, có năm hệ cơ bản gồm có, nước lửa gió đá băng, năm hệ cơ bản này ai ai cũng có thể sử dụng còn tuy vào mỗi người có dùng được hay không...”

Có nghĩa, thế giới này có người dùng đuợc hết và có người chưa dùng được hết?

Cũng đúng, vì từ trước đến nay tôi chỉ sử dụng mỗi nước, theo cảm nhận của tôi khi sử dụng Ma thuật tôi chỉ thấy mỗi nước ở trong mình còn bốn thứ kia thì không.

“Ở Ma thuật còn một thứ khác đó là cấp, nó còn được gọi là sức mạnh Ma thuật có tất cả ba loại, Thấp cấp Trung cấp Cao cấp...

Khi em sử dụng Ma thuật càng nhiều cấp cũng theo đó mà tăng lên, nó cũng giống như Ma lực vậy. Sử dụng nhiều sức mạnh càng nhiều.”

“S-sư phụ nếu như... Ma lực quá nhiều thì cơ thể mình có bị sao không ạ?”

Nikako là người đặt ra câu hỏi, em ấy nói với giọng vẫn còn hơi ấp a ấp úng.

Tuy vậy, tôi rất tự hào về em ấy đây là lần đầu tiên em ấy nói chuyện với người khác không phải người trong gia đình.

“Chuyện đó em yên tâm đi, Ma lực càng nhiều cơ thể của ta vẫn sẽ bình thường, ngược lại đó là chuyện tốt đấy, Ma lực nhiều thì cứ việc cho nó ra ngoài cơ thể và bao bọc lấy mình như một bộ giáp, làm như vậy khả năng phòng thủ và tấn công tầm gần sẽ được gia tăng nên em khỏi lo chuyện đó.”

“Em hiểu rồi ạ.”

Nikako gật đầu như hiểu rõ nó.

Còn với tôi thì việc học này chỉ giúp cho mình hiểu biết hơn về nó, Ma lực và Ma thuật thì tôi xem khá nhiều bộ anime nên cũng biết tạm tạm.

Vậy nên, giờ tôi chỉ cần tìm hiểu về thế giới là xong, sau đó tôi sẽ phiêu lưu vòng quanh thế giới và sống một cuộc đời hạnh phúc mãi mãi về sau.

Ừm ừm, quả là một sự lựa chọn đúng đắn tôi chắc chắn sẽ thực hiện nó.

“Vậy giờ ta sẽ biểu diễn cho hai em xem thứ được gọi là Ma thuật là gì.”

Woa! Được xem sư phụ biểu diễn ư, tuyệt quá.

Những lần trước đây, tôi chỉ thấy mẹ có lúc mới dùng nhưng nó chỉ toàn mấy thứ kì lạ mà tôi chưa biết, còn cha thì không dùng mấy như kiểu ông ấy không biết sử dụng.

Tôi thì chỉ biết dùng bóng nước để nghịch, còn em gái thì... Tôi chưa thấy bao giờ.

Trong lúc mải suy nghĩ thì Ryu bắt đầu niệm để kích hoạt Ma thuật.

Cô ấy vừa đọc vừa giơ cây trượng lên trời để tránh gây thiệt hại cho những ai không may mắn dính trúng.

“Ma thuật của sự tự nhiên xin hãy nghe lời cầu nguyện của ta và thực hiện, hãy ban cho ta một sức mạnh để tấn công kẻ địch. Ta triệu hồi ngươi [Cầu Nước!].”

Bên trong cây trượng viên ngọc dần sáng lên và tạo ra một quả cầu nước trước đầu nó.

Hai anh em tôi nhìn thấy đã tập trung hoàn toàn vào nó với vẻ mặt kinh ngạc.

Tôi có thể cảm nhận được Ma lực từ quả cầu rất lớn, nó lớn hơn khi tôi sử dụng bóng nước.

Quả cầu to lên rồi bắn thẳng vào bầu trời cao với tốc độ nhanh, nó đột ngột vỡ ra rồi rơi xuống tạo thành một cơn mưa nhỏ.

Cảnh tượng mưa kết hợp với nắng đã tạo ra cầu vòng ngay giữa buổi chiều, khung cảnh tuyệt đẹp này đã làm cho Nikako say đắm với Ma thuật nhiều hơn.

Tôi có thể biết, vì em ấy đang ngắm nhìn nó như một tác phẩm nghệ thuật, một tác phẩm chưa từng xuất hiện trong đời mình, một tác phẩm mà mình muốn tạo lên.

Cảm giác như em ấy đang nghĩ, “Mình muốn tạo ra thứ Ma thuật của riêng mình” như kiểu vậy.

“Phù... Giờ thì, một trong hai em ai muốn thử trước nào?”

“Nikako em lên trước đi, anh biết sử dụng Ma thuật rồi nên anh đi sau vậy.”

Đúng vậy, việc sử dụng Ma thuật thì tôi đã biết và có vẻ như thành thạo với nó đến mức độ vô niệm, nhìn qua sư phụ mình cô ấy vẫn phải niệm để kích hoạt, chắc sau này tôi sẽ vượt qua sư phụ mình sớm thôi.

“Vâng ạ.”

Nghe thấy lời tôi nói Nikako nhảy khỏi ghế và chạy lại gần sư phụ.

“Em nên làm gì bây giờ?”

“Được rồi vậy thì trước tiên, em hãy giơ tay lên trời rồi cảm nhận Ma lực của mình, sau khi cảm nhận được em hãy đọc lại những lời cô vừa nói.

Hãy nhớ em phải hình dung ra thứ mình muốn tấn công ở trong tâm trí, làm như vậy khi em niệm xong nó sẽ tự động tấn công thứ em hình dung.”

“Em hiểu rồi.”

Nghe những lời sư phụ nói, em ấy gật đầu như thể hiểu rằng mình đã nắm rõ nó trong lòng bàn tay.

Tuy nói như vậy, không biết em ấy có làm được hay không, việc học như này đối với tôi khá dễ do tôi là người chuyển sinh.

Còn với em ấy, chỉ là một đứa trẻ ba tuổi chưa ra ngoài bao giờ và không thích lại gần người lạ có hơi.

Khó khăn...

“[Cầu Nước!]”

Giọng nói này!

Một lực gió mạnh tạo ra ngay khi giọng nói to của Nikako cất lên, quả cầu nước khổng lồ bay thẳng lên bầu trời với tốc độ nhanh hơn cả Ryu.

Ma lực của quả cầu tôi có thể cảm nhận được, nó còn khủng khϊếp hơn cả Ryu mới biểu diễn cho xem.

To và mạnh đã thế tốc độ còn nhanh nữa.

Tôi với sư phụ phải ngước nhìn lên để chứng kiến cảnh trưởng, quả cầu của em ấy bay qua mây rồi phát nổ khiến đám mây bị biến dạng thành một lỗ hình tròn.

Cơn mưa kéo xuống nó to một vùng làm cho ruộng lúa tự nhiên sắp có nước miễn phí, âm thanh tiếng nổ đã làm cho cha mẹ chạy ra xem nhưng khi ra khỏi nhà bọn họ đã bị cảnh tưởng này làm cho há hốc mồm với vẻ mặt kinh ngạc.

“Chuyện gì thế này.”

“Ai có thể làm việc này chứ.”

Đẹp quá, nhưng mà những hạt mưa này tôi thấy nó hơi lạ... Lúc sư phụ làm cơn mưa lập tức biến mất còn em ấy làm thì không như vậy, mưa đang rơi xuống tôi còn cảm nhận được Ma lực vẫn còn bên trong từng hạt.

Không lẽ như này nguy rồi sao?

“[Hộ vệ!]”

Ryu đột ngột sử dụng Ma thuật tạo ra một vòng tròn lớn trên cao, những hạt mưa rơi thẳng vào nó đều tạo ra tiếng động như đạn bắn vào tường vậy.

Uy lực thực sự rất mạnh kể cả dù chỉ những hạt nhỏ, nếu không sử dụng Ma thuật để đỡ e rằng thứ cầu nước của em ấy tạo ra sẽ gϊếŧ hết mọi người trong vài giây.

Qua mấy một lúc thì cơn mưa dần tan biến, phép của Ryu cũng dần mờ đi rồi biến mất hoàn toàn.

“Hai con không sao chứ!”

Ô mẹ của tôi đang chạy lại, chắc họ thấy cảnh vừa rồi nên có chút lo lắng nên mới chạy ra.

“Con không sao nhưng mẹ biết không, Ma thuật vừa rồi là do em gái làm đấy. Em ấy tuyệt thật đấy ạ.”

“Nikako, làm ư?”

“...”

Người mẹ nhìn em ấy với gương mặt bất ngờ và lo sợ.

Cha thì không nói gì chỉ im lặng nhìn xung quanh.

“Con... Con không cố ý.”

Hả? Gì đây, bầu không khí gì đây. Cảm giác bất an với lo lắng tỏa ra xung quanh nơi này.

Em ấy sở hữu một sức mạnh lớn như này đáng lẽ ra họ nên vui mừng chứ.

Sao lại làm khuôn mặt như sắp bỏ rơi em ấy chứ.

“Không phải lỗi của em đâu, cô biết vì lúc đầu cô cũng như em vậy. Không kiểm soát được Ma lực nhưng rồi một ngày nào đó em sẽ kiểm soát được thôi yên tâm đi.”

Cha mẹ khi nghe điều đó đã dần trở lại với khuôn mặt tốt hơn rồi đi vào nhà không nói lời nào.

“Có lẽ nên kết thúc thôi nhỉ, ngày mai ta sẽ học bài tiếp theo.”

Ryu cất lời kết buổi học, Nikako sắp khóc chạy vào nhà về phòng của mình.

Đáng lẽ ra tiếc học vẫn còn tiếp tục, tại sao lại như thế này chứ.

Rốt cuộc chuyện này là sao.

Chỉ còn một cách duy nhất, tôi sẽ tìm hiểu nó.