Cuộc Sống Mới Ở Thế Giới Khác Liệu Có Hạnh Phúc?

Chương 1: Thế giới khác

Hôm nay ngày bao nhiêu rồi nhỉ.

Tên tôi là Nisaka, một cậu học sinh cao trung bình thường không mấy nổi tiếng ở trường học. Cuộc đời từ đầu của tôi khá vui nhưng kể từ khi hai năm trước xảy ra một tai nạn cuộc đời tôi bắt đầu trở lên nhàm chán.

Hiện tại thời gian đã trôi qua rất nhiều việc chán ghét cuộc đời tôi cũng đã quen dần với nó, đối với tôi hiện tại cuộc đời tôi toàn đống rắc rối.

“Chào Nisaka, cậu có thể gặp bọn mình ở sau trường học được không?”

Đống rắc rối mà tôi vừa nói cũng có một phần về những tên này, ba đứa ở lớp bên cạnh chúng luôn rủ tôi ra sau trường học để bắt nạt.

“Được thôi...”

...

Hự!

“Lấy tiền nó đi...”

“Mày hôm này có vẻ ít tiền hơn hôm qua nhỉ.”

“Hôm nay tha cho mày đấy... Lần sau nhớ cầm nhiều tiền vào.”

Cái tôi nói bắt nạt là như vậy đấy, lần nào cũng như vậy không ngày nào tôi được yên một ngày, lúc nào cũng ngồi ở tường bị chúng lấy hết số tiền mà tôi có.

Tôi mong một ngày nào đó, chúng đi một mình và bắt gặp tôi tôi sẽ đấm nhừ tử thằng đó.

Một với một tôi có thể thắng nhưng ba với một thì hơi nhiều.

Sắp vào tiếc học rồi có lẽ tôi nên nhanh thôi, phủi bụi khắp người sau đó tôi đến phòng y tế để dán băng gạc cá nhân.

Mới mở cửa tôi đã gặp một người.

“Em chào cô Sakichi, hôm nay lại làm phiền cô rồi.”

“Ô là Nisaka sao, khoan đã em lại đánh nhau ư... Cô nói bao lần rồi em nên bỏ đi và sống như một học sinh cao trung đi Nisaka.”

“... Vâng.”

Cô ấy dán những chỗ bị thương lại cho tôi một cách nhẹ nhàng và cẩn thận.

Cô ấy cũng hay nói như vậy để giúp tôi làm một cậu học sinh bình thường nhưng đối với tôi mà nói những người chưa trải nghiệm nó bao giờ thì sao mà họ biết được nó ra sao.

Bắt nạt xa lánh ruồng bỏ, đó là thứ mà một học sinh nên có ư? Tôi không nghĩ như vậy.

“Em xin phép về ạ.”

Đóng cửa lại tôi quay về lớp học của mình, nó nằm ở trên tầng hai bên trái khi lên cầu thang ở cuối hành lang, đấy là phòng học của tôi.

Khi bước vào vẫn là những cảnh tượng thường ngày hay xảy ra với tôi, ánh nhìn xa lánh sợ hãi và những lời nói chế giễu.

Cũng đúng thôi ai lại muốn làm bạn với một thằng như tôi chứ.

Ngồi xuống với cái bàn ở cuối lớp bên cạnh cửa sổ, nơi này chính là nơi bình yên nhất khi ở trường học đối với tôi nhưng nó cũng có một rắc rối khác.

Đó là cô bạn ngồi bên cạnh.

“Nisaka cậu lại đánh nhau nữa sao? Không ngày nào cậu chịu ngồi yên tí nhỉ.”

Mái tóc màu đen dài mượt mà kèm theo đôi mắt hồng hào tuyệt đẹp, thân hình mềm mại mỏng manh da trắng mịm, đó chính là Kanao người ngồi bên cạnh tôi.

“Kệ mình đi Kanao, cuộc sống của mình là như vậy đấy.”

Cô ấy đột nhiên đập mạnh hai tay xuống bàn, nó khiến tôi giật mình một tí.

“Cậu nói vậy là sao chứ! Nói cho mình biết bọn chúng là ai đi, để mình xử lý bọn hay làm phiền cậu.”

Tôi chống tay lên bàn rồi để cằm vào và nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cậu cũng mạnh mồm đấy nhưng tay cậu có sao không?”

Tôi nghĩ chắc cũng khá rát đấy.

“không... Không sao cả vẫn bình thường thôi.”

Sau lời nói tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang nói dối.

“Vậy sao nhưng mà cậu nên để mình yên đi, mình thích cuộc sống bây giờ nên không muốn quay lại trước kia đâu.”

Trở lại cuộc sống vốn có? Toàn những thứ giả tạo còn lâu tôi mới quay lại.

“Kệ cậu vậy, mình đã tỏ ra quan tâm cậu rồi mà, cậu lại làm thế với mình.”

Kanao bực bội đi lại bàn ngồi.

Đúng vậy, cậu nên làm vậy hãy ngừng quan tâm mình đi cậu xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn mình.

“Trật tự đến giờ học rồi các em về chỗ nhanh đi.”

Tiếc học cuối của ngày đã bắt đầu ngay khi Kanao về chỗ ngồi của mình.

------

“Nisaka dậy đi, đến giờ về rồi.”

Tôi đã ngủ sao?

Người gọi tôi dậy là Kanao, cô ấy lúc nào cũng như vậy những lúc tôi hay ngủ thϊếp đi cậu ấy luôn là người gọi tôi để ra về.

“Ừm...”

Oáp Buồn ngủ quá.

Khi về đến nhà tôi sẽ ăn tối và chơi game tí rồi nhảy lên giường ngủ ngay, tôi nên làm vậy vì đó là câu chuyện thường ngày của tôi.

Ra đến cổng trường vẫn như thường ngày, Kanao luôn là người đi về cùng tôi. Tôi vẫn chưa hiểu tại sao cậu ấy lại làm vậy, hay là do nhà tôi với cậu ấy ở bên cạnh nhau?

Không, không có chuyện đó mặc dù ở cạnh nhau nhưng cậu ấy có thể đi về trước tôi mà phải không? Tại sao lại đi cùng tôi chứ?

“Cậu nên biết ơn mình đi... Được về cùng một cô gái dễ thương như mình là điều mà các ông con trai hay muốn đó.”

Dễ thương? À phải rồi, tôi chưa nói thân phận thực sự khi ở trường của Kanao nhỉ, cô ấy là học sinh chuyển trường và là nữ thần của lớp cũng là nữ thần của trường.

Học giỏi xinh đẹp nụ cười ấm áp lại còn hay giúp đỡ bạn bè. Điều đó đã làm cho cậu ấy trở thành nữ thần khi ở trường.

Đó cũng là lúc tụi con trai hay tỏ tình cậu ấy nhưng thật đáng tiếc cô ấy lại từ chối bọn họ, cho đến bây giờ cậu ấy vẫn làm như vậy.

“Vâng vâng... Cảm ơn cậu đã về cùng mình Kanao.”

Cậu ấy đột nhiên chạy lên trước và quay lại nghiêng đầu rồi nở nụ cười với tôi.

“Hihi, không có gì.”

... Vậy là sao? Sao cậu ấy lại cười lẽ nào câu trả lời của tôi buồn cười lắm sao?

Vừa đi vừa nói rất nhiều dưới ánh nắng chiều tà, sau bao lâu bọn tôi đã về đến nhà của mình đó cũng là lúc bầu trời dần tối hơn.

Sắp mưa rồi sao?

“Thế nhé Nisaka hẹn mai gặp lại.”

“E rằng không gặp được đâu, ngày mai mưa to đấy.”

“Ngày mai mà mưa to khi tạnh cậu sẽ biết tay mình khỏe như nào Nisaka!”

Nhà cậu ấy ở bên cạnh tôi việc mưa tạnh hay không không quan trọng, cậu ấy có thể qua nhà tôi bất cứ lúc nào.

Qua lời nói có lẽ cậu ấy sẽ làm thật, đáng lẽ ra tôi không nên nói như vậy.

“Thôi nhé mai gặp lại.”

“Tạm biệt.”

Hai bọn tôi mở cửa cùng lúc và đi vào nhà.

Căn nhà của tôi chỉ có hai tầng giống như nhà của Kanao, tuy nói như vậy cả hai rất khác biệt.

Nhà cậu ấy luôn mở đèn mỗi khi đi học về còn nhà tôi thì luôn tắt đèn, nhà cậu ấy luôn có người chờ đợi khi tan học còn nhà tôi thì không bóng người.

“Con về rồi đây.”

Khi bước vào trước mắt tôi toàn bóng tối một không gian yên tĩnh chỉ có giọng tôi vọng lại.

Cuộc sống của tôi chỉ có thế, đến cả căn nhà cũng giống tôi vậy.

Nhà với tôi giống nhau ư? Thật là buồn cười quá đi.

Cởi giầy ra rồi đi vào, tôi giơ tay lên chạm vào tường bên phải theo đường đi. Tôi nên làm vậy vì trời đã tối cộng thêm trong nhà cũng tối nên giờ nó tối kinh khủng.

Cứ đi thẳng tôi cuối cùng đã sờ được đèn nhà mình, bật nó lên trông bây giờ nó như được hồi sinh từ cõi chết.

Nói sơ qua về căn nhà tí nhỉ, chỗ tôi đứng là giữa nhà bên phải có ba góc tường và ở đó có sofa bàn ăn tivi treo trên tường ở giữa, bên phải có cửa sổ và bên trái có ban thờ.

Còn ở bên trái tôi đứng là phòng bếp, nó cũng ba góc tường giữa nó là một cái bàn dài, xung quanh góc tường có tủ lạnh bếp nấu chỗ rửa bát tủ đựng đồ ở trên cao và ở dưới chỗ bếp nấu.

Cuối cùng là nhà vệ sinh, nó nằm ngay bên trái cạnh phòng bếp.

Sơ qua căn nhà nó như vậy còn trên tầng hai tôi sẽ giải thích sau.

“Hôm nay lại ăn mì vậy.”

Ngày nào thứ tôi ăn cũng là mì vì trong nhà không có ai nấu ăn cả, chỉ những ngày nghỉ tôi mới có thời gian để nấu.

Bắt đầu nấu mì tôi cắm nước sôi sau đó bật bếp rán trứng trong lúc rán tôi nhanh tay bóc hai gói mì cho vào bát, khi bóc xong cũng là lúc mặt trứng chín tôi lật nó lại để một lúc rồi gắp bát đó cũng là lúc nước sôi rút nó ra rồi đổ vào bát.

Vậy là đã hoàn thành một bát mì tuyệt vời à quên tôi vẫn còn thiếu một thứ, đó là hành ăn mì thì không được thiếu hành ăn hành mới là chân lí.

Rửa hành rồi thái nhỏ sau đó cho vào mì, tôi để những đồ nấu vào bồn ngâm nước như vậy là tôi đã hoàn thành buổi nấu của mình.

Đúng là một tác phẩm tuyệt vời.

Bê bát mì ra bàn ăn tôi bật tivi lên để xem nhưng trước khi ăn tôi vẫn hay làm một việc thường ngày đó là thắp hương.

Đi ra tủ đựng đồ tôi lấy hoa quả trong đó rồi lại gần ban thờ để lên đĩa, tôi lấy hương châm lửa và thắp rồi cắm vào chậu, chấp hai tay lại để lạy.

Nhìn vào hai bức ảnh lòng tôi lại nhói đau không ngừng, tôi muốn khóc nhưng không thể vì sao?

Tôi đã khóc nhiều rồi...

Thắp hương cho họ xong tôi đi xuống ghế sofa để ngồi ăn bát mì trong khi nó còn nóng.

“Chúc ngon miệng.”

Vừa ăn vừa xem tivi tôi có ấn đến một chủ đề về thời tiết ngày mai, nó bảo rằng ngày mai trời sẽ mưa to.

“Hê... Câu nói đùa của mình lại đúng sao, khi trời tạnh mưa chắc sẽ đau lắm đây.”

Cứ ngồi xem những thứ khác tôi đã ăn xong bát mì và húp hết nước.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

Tôi ngồi dậy và mang nó đi rửa, trong lúc rửa tôi có nghĩ đến việc làm gì tiếp theo vì giờ mọi lúc khi tôi ăn xong thường thì sẽ không có gì làm nên chỉ ngồi chơi.

Ô phải rồi, đã mấy ngày tôi chưa lau nhà chắc hôm nay tôi nên lau qua nhỉ.

Rửa xong tôi bắt đầu quét sạch nhà sau đó bắt tay vào lau từ chỗ này qua chỗ khác.

“Phù... Xong rồi nhỉ.”

Khi lau xong tôi mới nhận ra ngôi nhà của mình bẩn thật, nhìn từ lúc đầu trông nó hơi tối mặc dù ngôi nhà màu trắng, giờ lau dọn nhìn nó mới tinh hẳn.

Hehe, giờ trong cuộc sống hàng ngày của tôi lại thêm một cái mới rồi, đó chính là dọn nhà.

“Tinh tinh, đến giờ chiến rồi đến giờ chiến rồi...”

Đã bảy giờ rồi sao, tiếng nói vừa rồi chính là báo thức của tôi mỗi tối cứ đến bảy giờ là nó sẽ kêu lên những âm thanh như vậy.

“Đến giờ chiến rồi đến giờ chiến rồi...”

“Tôi đến ngay đây anh bạn.”

Là một thằng game thủ tôi không thể chậm trễ được vì sao?

Nếu tôi chậm trễ những game thủ khác sẽ bỏ mặc tôi và rồi họ sẽ dần tiến xa hơn, còn tôi thì vẫn ở đây chờ đợi một người có thể tiến bước cùng mình.

Cất đồ lau nhà gọn gàng, tôi đi lên tầng hai để về phòng của mình.

Trên tầng hai không gì đặc biệt mấy, khi đi lên ta sẽ thấy một mặt sàn hình tròn và có ba cánh cửa, một bên trái là phòng của tôi ở giữa là ra ngoài ban công hóng gió, bên phải là phòng bố mẹ tôi ở.

Tầng hai nó chỉ có vậy.

Khi đi lên tầng hai cứ mỗi lần đi qua tôi luôn đứng lại một hồi nhìn vào cánh cửa phòng của hai người họ, tôi không hiểu sao mình lại làm như vậy dù gì cũng đã hai năm rồi.

“...”

Quay mặt đi mở cửa phòng của mình, bước vào trong là một đống lộn xộn bừa bộn phòng của tôi chỉ có nhà vệ sinh giường cửa sổ tủ quần áo bàn và máy tính.

Chỉ có vậy thôi khá gắn gọn phải không?

Ngồi xuống ghế bật máy tính lên, tôi bắt đầu chơi game không ngừng nghỉ cho đến khi...

Cốc cốc!

“Nisaka! Cậu có nhà không? Oi Nisaka!”

“... Lại nữa sao.”

Giọng nói này tôi đã nghe đi nghe lại khá nhiều, cứ mỗi tối giọng nói lại cất lên hai hay ba lần.

Rời khỏi ghế ngồi tôi đi xuống tầng một thẳng ra cửa vào nhà.

“Nisaka! Oi Nisaka!”

“Đến đây đến đây.”

Muốn ngồi im một chỗ quá.

Mở cửa ra người gọi tôi không ai khác chính là Kanao, trên tay cậu ấy là một hộp cơm nóng hổi với bộ quần áo mỏng manh màu đen.

Nó giống như đồ ngủ vậy.

“Có chuyện gì thế?”

“Nhà mình hôm nay lại làm thừa đồ ăn cho nên... Nhờ cậu tiếp vậy.”

Cậu ấy giơ hộp cơm lên đưa cho tôi với vẻ mặt ngại ngùng quay đi.

Cứ đến tối tầm giờ này tôi luôn được nhận đồ ăn từ nhà Kanao và cậu ấy luôn là người tự tay đưa cho tôi, từ rất lâu tôi luôn muốn hỏi “Tại sao nhà cậu hay làm thừa đồ ăn vậy?”

Nhưng tôi lại không nói được câu hỏi đấy cho đến bây giờ vẫn như vậy.

“Lần này là lần cuối mình nhận đấy nhé, lần sau hãy bảo mẹ cậu làm ít lại đi.”

“Mình biết rồi, mà này mình có thể vào nhà cậu xem tí được không?”

Gì đây ý gì đây, cậu ấy định làm gì thế.

“Tùy cậu, nói trước nhà mình không có gì chơi đâu đấy.”

Nói xong tôi bỏ cậu ấy lại đi thẳng lên phòng của mình.

“Ừm... Xin phép đã làm phiền ạ.”

Cậu ấy đi vào và đóng cửa lại rồi bỏ giầy xuống sau đó chạy theo tôi.

Ngồi trong căn phòng, đây là lần đầu tiên có người ở phòng tôi lại còn là con gái nữa. Cậu ấy cũng có lúc qua chơi nhưng chủ yếu là dưới tầng một.

Tôi có cảm giác bối rối khi cậu ấy ở đây, lạ thật đấy đây là đầu tiên tôi có cảm giác này.

“Phòng cậu bừa bãi thật đấy, cậu nên dành thời gian để dọn phòng đi.”

“Mình cũng định làm vậy nhưng không hiểu sao mình lại không làm được.”

Có lẽ do tôi lười nên mới thành ra như này, chắc ngày kia tôi nên dọn lại phòng của mình.

“Vậy sao, thế ngày kia ta cùng dọn nhé.”

“Được thôi, dù sao đó cũng là ngày nghỉ.”

“Quyết định vậy đi, hôm nay mình chỉ đến xem phòng cậu thôi mai gặp lại nhé Nisaka.”

“Mai gặp lại, ngủ ngon nhé Kanao.”

“.... C-cậu cũng ngủ ngon.”

Nói xong cậu ấy chạy thật nhanh xuống dưới, tôi có nhìn thoáng qua được khuôn mặt cậu ấy.

“Sao lại đỏ mặt chứ mình nói gì sai sao?”

Chắc tôi tưởng tượng thôi, trước hết tôi phải ăn món cơm này đã.

Vừa ăn vừa chơi thời gian trôi qua đến mười hai giờ, khá muộn rồi nên tôi xuống rửa hộp đồ ăn để mai trả cậu ấy, đi lại lên phòng tôi tắt máy tính và nhảy lên giường.

“Ngày mai mưa to sao... Chắc nghỉ vậy.”

Nói xong đôi mắt tôi dần chìm vào bòng tối trên chiếc giường êm ái ấm áp...

---------

“Nisaka con không muốn đi thật sao?”

“Vâng... Bố mẹ đi cẩn thận ạ.”

Đang chơi game cứ bắt mình đi du lịch đúng là không hiểu gì mà.

“Thôi con nó đã quyết định rồi ta mau đi kẻo muộn.”

“Anh nói đúng con mình lớn rồi chắc sẽ không sao đâu.”

.......

“Ngày 25 tháng 6 năm 2024, đã có một vụ tai nạn máy bay nghiêm trọng khiến 72 hành khách mất mạng...”

“Hê... Chẳng phải là hôm qua sao, xui xẻo thật đấy.”

Tinh tinh

“Hửm... Alo nhà Phukata xin nghe ạ.”

Cháu có phải là con của Roka và Takaki không?

“Vâng đúng vậy có chuyện gì thế ạ...”

Xin chia buồn cùng cháu cha mẹ cháu đã....

“Hả?”

........

“Chia buồn cho gia đình cháu Nisaka.”

Tại sao?

“Cháu thật may mắn mong rằng cháu sẽ sống tốt khi không có hai người họ.”

Tại sao lại như này?

“Cố gắng lên nhé Nisaka.”

Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi?

“Nè nè, cha mẹ nó vừa mất tại sao lại không khóc chứ, nó chỉ biết nhìn ảnh hai người họ thôi sao?”

“Tôi nghe nói, nó hay ăn chơi lắm nó chỉ biết lấy tiền cha mẹ đi chơi với đám bạn thôi.”

“Đúng là thằng con đáng ghét, nếu tôi mà là Roka tôi sẽ đuổi nó ra khỏi nhà.”

.......

“Cha mẹ...

Tại sao lại bỏ con chứ....

Tại sao cha mẹ lại làm thế với con....

Đừng bỏ con lại mà....

Con không muốn ở một mình đâu....

Xin hãy cho con theo với....

Cha Mẹ.”

--------

“Vừa rồi... Là mơ sao?”

Đã bao lâu rồi tôi mới mơ lại kí ức này?

“Nisaka sáng rồi đó dậy đi học thôi!”

Hôm nay không mưa sao, chán thật đấy.

Đánh răng rửa mặt lấy đồ đi học, tôi đi thẳng ra ngoài chỗ Kanao đợi.

“Con đi học đây.”

“Chào buổi sáng Nisaka.”

“Chào buổi sáng Kanao.”

“Nè sao mắt cậu lại đỏ thế kia, hôm qua khó ngủ hả?”

Are, mắt tôi đỏ sao? Hôm qua tôi làm sao vậy...

“Chắc cậu nhìn nhầm thôi, đi nào.”

Trường bọn tôi cách xa nơi này khoảng 300m khá xa nhưng đi quen rồi nên tôi thấy cũng bình thường, chủ yếu tôi chỉ sợ Kanao mỏi chân kể từ khi nhà cậu ấy chuyển đến đây cứ mỗi sáng cậu ấy luôn gọi tôi dậy để đi học cùng nhau.

“Kanao này, sao cậu không đi học trước mà lại đợi mình đi cùng thế.”

Cậu ấy để hai tay ra sau vừa đi vừa nhìn lên trời như thể đang nghĩ câu trả lời vậy.

“Hừ... Có lẽ là do, mình thích đi với cậu hơn.”

Cậu ấy nhìn tôi bằng một nụ cười xinh đẹp.

“... Vậy sao.”

Đi thẳng đến trường, như mọi hôm tôi vẫn không quên mua đồ ăn sáng ở quán gần nhà mình.

“Chào ông Kata, cho cháu như mọi hôm ạ.”

“Có ngay.”

Quán ông Kata nằm ngay đường đi đến trường nên vì vậy tôi đã trở thành khách quen của ông ấy.

“Của cháu đây hai bánh mì kẹp thịt.”

Tôi cầm lấy và định đưa tiền cho ông ấy nhưng...

“Hôm nay ta đãi cháu đấy nên cháu không cần trả tiền đâu.”

“Không, không được đâu như vậy cháu ngại lắm.”

“Cháu cứ nhận lấy đi, hôm nay ta đang có tâm trạng tốt với lại trực giác của ta mắch bảo ta nên làm thế.”

“Nếu ông đã nói vậy, cháu cảm ơn ạ.”

“Không có gì đâu.”

Hôm nay sao vậy nhỉ?

Vừa đi vừa ăn tôi đã để ý đến Kanao, cứ mỗi lần đi với nhau cậu ấy rất hay nói chuyện nhưng lần này cậu ấy hơi im.

“Cho cậu này...”

“Cho mình sao... Nhưng mà.”

“Không sao đâu cậu cứ cầm lấy đi, để một người con gái đi bên cạnh và chưa ăn gì mình thấy bực lắm.”

“Sao... Cậu biết là mình chưa ăn gì.”

“... Trực giác thôi.”

Cậu ấy cầm lấy và ăn một cách rất biết ơn, nhìn cậu ấy ăn với đôi môi xinh đẹp trông cậu ấy bây giờ xinh quá đi.

Một lúc trôi qua vừa đi vừa ăn và nói chuyện với nhau bọn tôi đã đến trường học lúc nào không biết, khi đến trường tôi đã vô thức đứng xa cậu ấy không hiểu sao mình lại làm vậy.

“Cậu sao vậy.”

“À, không có gì đâu cậu đừng để ý.”

Nói xong tôi liền đi nhanh về trước, cậu ấy định đuổi theo nhưng cùng lúc đó người bạn của cậu ấy xuất hiện.

“Chào buổi sáng Kanao.”

“Chào buổi sáng Xuha.” Đi rồi sao... Nhanh thật đấy.

Ngồi trên lớp tôi lại nhìn cửa sổ, một vòng lập khi ở trường lại tiếp tục bắt đầu với tôi.

Vào ngày hôm đó cuộc sống của tôi đã thay đổi chỉ sau môt buổi chiều.

“Bây giờ mới mưa sao... Hôm nay mình quên mang ô rồi.”

Cơn mưa kéo đến vào lúc tan học rất nhiều người mang theo ô đã ra về, tôi định sẽ về cùng Kanao nhưng thật đánh tiếc vì nhà cậu ấy có chuyện nên được về sớm.

Thôi thì tôi đành phải cầu mong cho trời mưa bé đi để chạy về vậy.

Đó là cách duy nhất của tôi và thật bất ngờ vì trời mưa lại to dần lên.

Mưa gió bắt đầu mạnh hơn tôi thấy nếu cứ ở lại thì chắc đến mai nó mới tạnh, chắc tôi sẽ chạy bộ về nhà ướt cũng được còn hơn là ở lại trường học cho đến mai.

Cởi cặp sách và cởi luôn áo khoác tôi dùng nó để che mưa sau đó đeo cặp sách lên và chạy thật nhanh ra cổng trường.

Sau một lúc chạy bộ tôi đã ra đến mặt đường lớn có rất nhiều xe qua lại và cùng lúc đó tôi sắp đến nhà của mình, tôi chỉ cần chạy 150m nữa là đến nơi nhưng vào lúc tôi đang chạy thì bất ngờ có một đứa trẻ con chạy qua đường trong khi đứng đợi đèn đỏ cùng người mẹ đang cầm ô.

Vào lúc đó người mẹ đang nghe điện thoại nên không để ý đến đứa con của mình đang qua đường.

Tôi đã thấy đứa trẻ đó do làm rơi đồ chơi nên định đi ra nhặt lại, tôi định bỏ qua vì thấy không có nguy hiểm nào dù gì thằng bé nhặt xong cũng quay lại với mẹ nó thôi.

Bất ngờ có một chiếc ôtô chạy đến do trời mưa to đã làm mờ tầm nhìn của mình khi đến gần tôi mới thấy bóng dáng của nó, người lái xe hình như vẫn chưa thấy gì do trời mưa to.

Không hiểu sao cơ thể của tôi lại tự ý vức áo đang cầm trên tay và chạy thật nhanh ra chỗ đứa trẻ.

“Nguy hiểm!”

Nhảy vồ vào đứa trẻ tôi ôm nó và lăn mấy vòng cách xa chiếc xe.

Thật là hú hồn vì xe đã chạy qua mà không xảy ra chuyện gì.

Oe!

“Ngoan nào Ngoan nào.”

Anh vừa cứu được em đấy em đúng thật là may mắn.

Tôi đã cứu thành công đứa trẻ nhưng đột nhiên mẹ của nó quay lại và thấy tôi đang ôm con của bà trong khi đang khóc, bà đã chạy lại ngay lập tức và giật lấy đứa trẻ rồi tát tôi.

“Mày đang làm gì con tao thế... Mày định bắt cóc nó sao.”

Tôi đã bất ngờ trước điều đó và không hiểu sao bá lại tát tôi, do tôi vừa trải qua cảm giác tử thần nên cơ thể vẫn còn đang run cũng vì vậy tôi đã không giải thích được gì, cô ấy đã gọi người đến bắt tôi do tưởng tôi định bắt cóc con cô ấy.

Vào lúc đó tôi đã rất tức giận và căm ghét thế giới này mọi thứ như thể đang muốn xóa bỏ tôi vậy, bố mẹ mất bạn bè không có xuốt ngày bị ăn đập và bây giờ lại bị kêu là bắt cóc. Tôi đã đứng dậy và định bỏ đi khỏi đây vì không muốn ở lại lâu.

Nhưng thật đáng tiếc tôi lại không làm được, lúc đó bà ta đã đẩy ngã tôi kèm theo một giọng nói.

“Cút đi thằng bắt cóc.”

Tôi nhìn bà ta trong vô vong bất ngờ có một chiếc xe tải xuất hiện dưới trời mưa to, tôi đã nhìn thấy chiếc xe lao ra rất nhanh và cơ thể tôi dần trở lên đau không ngừng.

Tôi đã bị đâm.

Tôi bay ra xa do tốc độ của xe đi rất nhanh và một lần nữa tôi lại bị một chiếc xe khác đâm thẳng vào kính văng xuống đất.

Tôi hấp hối không ngừng ánh mắt dần mù quáng và cơ thể đang cảm thấy lạnh khắp nơi, tôi có cảm giác như xương của mình đã gẫy và máu chảy từ đầu xuống chân do kính đâm vào.

Xui xẻo thật đấy.

Ý thức tôi dần mờ đi, bà đẩy tôi đã chạy khỏi hiện trường hai người tài xế đã xuống và gọi xe cứu thương rồi cố gắng sơ cứu tạm thời.

Cảm ơn hai chú nhé nhưng có lẽ cháu không chịu được rồi.

Nằm dưới những hạt mưa rơi không ngừng tim tôi đã ngừng đập và ánh mắt dần biến mất...

Khi tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm giữa một nơi toàn là nước nó trong sạch một cách lạ thường khi nhìn xuống ta có thể thấy nó phản chiếu lại bầu trời nhìn cứ như đang ở trên mây vậy.

Xung quanh chỉ có nước không thấy điểm dừng hay đất liền, bầu trời được bao phủ bởi mây trắng và ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán mây thẳng xuống mặt hồ làm lên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Những cơn gió bay nhẹ nhàng thoáng qua làm cho ta có cảm giác thư giãn sau một ngày đầy mệt mỏi.

Lẽ nào đây là thiên đường?

Không không, thiên đường là nước sao chắc tôi điên mất.

Nhưng thật không ngờ tôi chết rồi mà lại thấy được cảnh tượng này, nó thật yên bình nên thơ và xinh đẹp.

Tôi yêu cảm giác này.

Nhìn xung quanh tôi mới để ý ở đây còn có một thứ khác ngoài tôi, đó là cánh cửa màu trắng phía xa đằng sau tôi.

Khá kì lạ nên tôi đi lại gần xem, mấy phút đi bộ tôi cuối cùng đã đến tới nơi đứng trước cánh cửa tôi có chút do dự khi mở nó.

Lỡ may sẽ có gì lao ra sao như ma chẳng hạn.

Lấy hết can đảm tôi nắm lấy tay cửa và kéo nó ra, một khoảng không gian đen như mực xuất hiện bên trong cánh cửa với sức hút cực mạnh.

Đứng trước nó tôi bị hút vào và có cảm giác như nó muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.

“Dừng lại đi, tao không muốn chết lần nữa đâu.”

Bám vào hai bên cửa tôi cố gắng giữ nó để không bị hút vào nhưng do vận xui của tôi lại hiện hình, hai bên chỗ tôi bám đã bị gẫy.

“Ơ đùa tao à.”

Tôi bị hút vào bên trong cánh cửa kì lạ một cách vô lý...

--------

Oe! Oe!

Rất lâu trôi qua tiếng khóc đã làm tôi tỉnh lại, nó khá to và có lẽ không phải của tôi.

Tôi đang nằm ư nhưng ở đâu?

Hai con mắt của tôi dần mở ra và hình ảnh đầu tiên tôi thấy là trần nhà màu nâu, tôi có thể nhắm lại mở ra như bình thường.

Nghiêng đầu nhìn qua hai bên tôi thấy còn có một người khác đang nằm cạnh mình bên phải, người đó được quấn khăn xung quanh và tiếng khóc phát ra từ đó.

Khá ồn ào nên tôi lấy tay đu đưa người đó để giảm tiếng khóc lại.

Nín đi nín đi, mong rằng ngươi sẽ nín chứ ta không chịu được lâu đâu.

Tiếng khóc dần trở lên bé hơn tôi như cảm thấy được sự sống của mình đang quay lại từ từ, được một hồi tôi mới nhận ra cánh tay mình nó đã trở lên bé hơn lại còn ngắn nữa.

Chưa hoảng hồn tôi lại cố gắng nhìn xuống hai chân của mình, nó thực sự đã bị bé lại và ngắn như trẻ em mới sinh.

Khoan, trẻ em mới sinh... Vậy có nghĩa tôi vừa được chào đời ư?

Không, không có chuyện đó được trẻ mới chào đợi đã mở được mắt lại di chuyển cánh tay như thường... Vậy có nghĩa tôi được ra đời từ bao lâu rồi.

Mấy ngày, mấy tháng, mấy năm với lại đây rốt cuộc là chỗ quái quỷ nào vậy!

Cùng lúc đó tôi đã thấy một người phụ nữ đi đến, cô ấy có mái tóc dài màu vàng đang buộc theo kiểu đuôi ngựa, hai con mắt có màu tím lấp lánh huyền bí với khuôn mặt trông còn khá trẻ.

Cô ấy bế tôi vào lòng nhìn tôi với ánh mắt vui vẻ.

“Vừa rồi con đã dỗ em nín khóc đúng không?”

Người này là ai vậy, đã thế còn gọi tôi là con và còn nữa cô ấy nói “Em” vậy là sao chứ.

“Con nín khóc rồi sao Mirui.”

“Anh Nohara này, anh không tin được đâu con chúng ta vừa mới dỗ em gái nó nín khóc đấy.”

Con chúng ta, em gái? Người tôi dỗ vừa rồi là em gái tôi thật sao, đã thế lại còn con chúng ta tôi là con của hai người này thật ư.

Ông ấy dần bế tôi ra khỏi tay của người tên Mirui và nhìn chằm chằm vào tôi.

Người này có mái tóc ngắn màu đen với hai đôi mắt đỏ đen tuyệt đẹp, khuôn mặt vẫn còn khá trẻ tôi đoán chắc phải 22 trở lên.

“Con trai cha vừa mới dỗ em gái nín sao, đã năm tháng trôi qua đây là lần đầu tiên ta thấy con dỗ em gái đấy.”

“Tương lai chắc chắn nó sẽ là một người anh trai tốt.”

Nohara và Mirui, đó là tên của cha mẹ tôi ư mà khoan năm tháng nghĩa là sao chứ tôi chỉ mới tỉnh dậy thôi mà.

“À phải rồi, ngay trong lúc con gái đang tỉnh em nên đặt tên cho nó đi.”

“Phải rồi nhỉ, em nghĩ con bé sẽ là Nikako... Nikako Kamito, anh nghĩ sao?”

“Nikako à, được đó Nisaka và Nikako quả là hai cái tên đẹp.”

Khoan đã khoan đã, ông ấy vừa nhắc Nisaka đó là tên của tôi ư? Đây là trùng hợp sao hay là duyên phận dành riêng cho tôi.

Mà đây thực sự là thế giới khác? Tôi đã được chuyển sinh thật sao, tôi cứ tưởng chỉ có trong anime thôi chứ vậy là nó có thật...

Ông ấy đưa tôi lại gần em gái và gia đình tôi đứng cạnh nhau nhìn vào hai người bọn tôi.

“Đây sẽ là gia đình của hai con.”

“Dù sau này có ra sao đi nữa thì gia đình này vẫn sẽ luôn luôn bên cạnh hai con mãi mãi.”

Tôi có cảm giác lạ thường cảm giác mà tôi đã mất nó đang dần hiện lên trong tim tôi, cái cảm giác ấm áp này tôi muốn ở bên cạnh nó và gia đình này tôi muốn ở bên cạnh họ thêm nữa.