Rất nhanh, Tuyên Thành cùng Ngô Cương đã mang theo lão giả một nhóm người, chậm rãi đi đến cổng thành phía ngoài rộng lớn một con đường.
Phía bên cạnh con đường chính là rộng lớn thổ địa được trồng lấy đủ loại hoa màu, cái này phong cảnh cũng hiện lên trong mắt bọn hắn.
Chồi non khoai tây lúc này đã xuất hiện, vốn là một mảnh ám sắc thổ địa, hiện tại đã bị bao phủ bởi một màu xanh ươm dịu nhẹ lá cây.
Tươi mát bầu không khí, làm cho người ta nhìn vào liền cảm nhận được thanh thản vô cùng.
Lão giả ánh mắt sáng lên, chăm chú nhìn xem thổ địa rộng lớn đã được gieo trồng đủ loại hoa màu.
Bên trong nội tâm cũng đã phần nào xác định được, phách lực cùng sức mạnh của thành chủ ở nơi này!
Hắn từng đi qua cùng cẩn thận quan sát rất nhiều thành trấn, nhưng không phải một tòa thành nào...cũng đem lương thực trồng tại ngoại giới được!
Ma thú liên tục tập kích...đó là một chuyện không thể tránh khỏi ở bất cứ nơi đâu!
Nếu như không có quân đội cường đại tiến hành thanh lý ma thú liên tục, như vậy nơi đó thành chủ đừng mong các lĩnh dân dám đi ra bên ngoài.
Bọn hắn yếu ớt thể trạng, tuyệt đối không có cơ hội sống sót khi gặp ma thú tấn công, cứ như vậy...lĩnh dân làm sao lại dám tham gia canh tác bên trên những thổ địa tại ngoại thành?
Mà nếu chỉ biết co rút canh tác bên trong thành trì thổ địa, như vậy sản lượng lương thực làm sao đủ để nuôi dưỡng một tòa thành cơ chứ?
Đây cũng là nguyên nhân, làm cho rất nhiều thành trấn thê thảm vô cùng.
Bọn hắn mặc dù dựa vào địa thế mà có thể tồn tại được trước ma thú, nhưng lĩnh dân ở bên trong lại có cuộc sống vô cùng khổ cực...so với hoang vu bên ngoài đều không khác nhau là bao nhiêu!
Thiếu nữ thanh lãnh Ngọc Hoa cùng trung niên nhân đám người, hai mắt cũng là có chút kinh dị quan sát lấy xung quanh.
Bọn hắn đã thật lâu chưa thấy được nhiều hoa màu thổ địa như vậy...theo ánh mặt trời lúc hoàng hôn chói mắt chiếu rọi tại đại địa bên dưới.
Kéo dài tầm mắt...tất cả đều là một mảnh màu xanh tươi tốt lá cây!
"Tuyên thúc...các ngươi tại sao lại quay về muộn như vậy nha?!"
Tuyên Thành vốn đang chuẩn bị mang theo lão giả đám người hướng về cổng thành mà đi, thì bên cạnh đột nhiên vang lên một cái hưng phấn cùng kích động thanh âm gọi hắn lại.
Chỉ thấy Tiểu Sương tiểu nha đầu này sau lưng cổng lấy hai con vô cùng mập mạp thỏ rừng, nàng khuôn mặt hưng phấn mà gắng sức chạy lại gần Tuyên Thành bọn người bên cạnh.
Nhìn xem thiếu nữ tốn sức mang theo sau lưng hai con thỏ rừng vừa chết không bao lâu, Tuyên Thành lúc này có chút kinh dị mà thất thanh nói "Tiểu Sương...ngươi vậy mà tự mình bắt được thỏ rừng?"
Ngô Cương bên cạnh cũng là như vậy bất ngờ...hắn mang theo nghi hoặc cùng hoài nghi đủ loại cảm xúc, mở to mắt nhìn xem sau lưng thiếu nữ béo mập vô cùng thỏ rừng!
Trước kia đều là hắn cùng Tuyên Thành giúp nàng đặt một chút bẫy rập, từ đó mới thu được một chút thành quả.
Nhưng hôm nay...nàng làm sao lại đột nhiên biến thành lợi hại như vậy rồi?
"Hắc hắc...là mấy vị Nữ Vệ đại nhân thuận tay đánh chết rồi tặng cho ta nha, các nàng nói đây là trả công cho ta, vì đã đi theo các nàng nói chuyện phiếm gϊếŧ thời gian cả một buổi chiều!"
Tiểu Sương cẩn thận để hai con thỏ rừng xuống mặt đất bên cạnh, có chút đắc ý mà hít hít mũi nhỏ của mình, thanh âm vui vẻ cười nói.
Nàng bình thường tuy biểu hiện có chút già dặn cùng trưởng thành, luôn năng nổ làm công việc hằng ngày để phụ giúp rất nhiều cho mẫu thân của mình.
Nhưng Tiểu Sương từ sâu trong nội tâm, dù sao cũng chỉ là một tiểu nữ hài non nớt đáng yêu mà thôi!
Cho nên nụ cười lúc này của nàng lộ ra rất là chân thành!
Bên trong đều là hạnh phúc cùng vui tươi cảm xúc cho bao phủ...tựa như một bông hoa non nớt nở rộ, bên dưới bầu trời hoàng hôn mỹ lệ này vậy.
Một mực im lặng quan sát lão giả bọn người, ánh mắt cũng lập tức hiện lên tia sáng rực rỡ mà nhìn xem nụ cười này.
Trong ánh mắt nơi sâu...mang theo khó mà áp chế kích động cùng hưng phấn.
Bọn hắn từ trong nụ cười của thiếu nữ đơn thuần này, rất nhanh thì cảm nhận được thiếu nữ đây là rất yêu cuộc sống vui vẻ cùng bình yên của hiện tại.
Nàng cũng đối với tương lai vô cùng chờ mong...tin tưởng vững chắc vào một cuộc sống tốt đẹp ở phía trước!
Điều này còn có thể lừa gạt đi ra được hay sao?
Cho nên...khi còn chưa tiến vào bên trong tòa này Hắc Lân thành, bọn hắn đều đã biết được đáp án mà mình cần tìm kiếm.
Mà đáp án này...làm cho bọn hắn vô cùng kích động!
"Thì ra là như vậy...ta còn tưởng rằng nha đầu ngươi hôm nay đột nhiên biến lợi hại như vậy đâu!"
Tuyên Thành hai người nghe xong thiếu nữ giải thích, lúc này mới thở dài một hơi mà cười nói.
Như vậy mới đúng chứ...
Còn về việc Nữ Vệ đội của phủ thành chủ cho Tiểu Sương thỏ rừng...chuyện này cũng đã không phải chỉ xảy ra một lần hai lần!
Tiểu nha đầu này vừa thông minh lại vô cùng đáng yêu, nàng càng là ưa thích giúp người khác đủ loại việc vặt...cho nên những cái kia Nữ Vệ đội cũng đối với nàng yêu thích đến không được.
Một chút tùy ý bắt đến hơi nhỏ con mồi, Nữ Vệ đội cũng thường xuyên lấy ra cho tiểu nha đầu này mang về nhà.
Tuyên Thành còn nhớ rất rõ, có một lần Nữ Vệ đội bên trong đi ra một vị đại nhân vật tuần tra ngoại thành.
Người này thậm chí còn âm thầm cho qua tiểu nha đầu này một con tiểu lợn rừng, mà tiểu nha đầu sau đó còn mang về nuôi tại hậu viện đâu.
Đầu kia lợn rừng còn tại nhà của nàng không ngừng lớn lên, giá trị tuyệt đối phải lấy kim tệ tới tính toán.
"Tuyên thúc Ngô thúc, các ngươi còn không biết đâu nha...các Nữ Vệ đại nhân so với các ngươi lợi hại hơn nhiều!"
"Các nàng chỉ dùng một hòn đá nhỏ, nháy mắt liền đem con thỏ mập mạp như vậy cho đánh chết rồi!"
Tiểu Sương tay ngọc vừa chỉ lấy thỏ rừng nằm bên dưới mặt đất, một bên chóp mắt to mà ngây thơ nói lên cái này vấn đề...nháy mắt làm cho bên cạnh Tuyên Thành hai người bất đắc dĩ.
Những cái kia Nữ Vệ đều là tiểu cao thủ hàng ngũ...bọn hắn hai người làm sao so được cơ chứ?
"Như vậy ngươi tại sao lúc này còn chưa quay về?"
Tuyên Thành lựa chọn phớt lờ lấy nha đầu nói lên đáng giận vấn đề này, rất nhanh đã mượn đề tài mà nói sang chuyện khác.
Hiện tại mặt trời đều nhanh muốn hoàn toàn lặng về phía tây, tiểu nha đầu này không nên cùng mẫu thân của mình quay về trong thành sao?
Tại sao vẫn còn tại bên ngoài thành chạy loạn như lúc này chứ...không lẽ là vì chờ bọn hắn cùng về?
"Nha...ta cũng là mới bồi lấy mấy vị Nữ Vệ đại nhân tuần tra xong thổ địa bên kia đâu!"
"Lúc đầu ta vốn định quay về, nhưng sau đó lại nhìn thấy Tuyên thúc các người thân ảnh, cho nên ta ở đây chờ các ngươi giúp ta mang theo thỏ rừng!"
Tiểu Sương khuôn mặt mang theo đắc ý, đơn thuần mà mỉm cười nói.
Hai con thỏ trọng lượng cũng không nhẹ một chút nào, nàng vốn định nhờ Nữ Vệ các đại nhân phụ giúp mang về...nhưng bất ngờ thấy được Tuyên thúc, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội như vậy rồi.
"Ngươi...thật đúng là một cái tiểu cơ linh quỷ!"
Ngô Cương cùng Tuyên Thành khuôn mặt đều cứng đờ, nhịn không được mà nói thầm nha đầu này một câu.
Công tình nha đầu này là chờ bọn hắn giúp nàng mang thỏ rừng về nhà...vốn còn tưởng rằng nàng là vì chưa thấy bọn hắn quay về mới cố ý chờ tại đây!
"Khục...khục"
"Khụ khụ!"
Nghe ba người ở đó tùy ý đối thoại cùng nhả rãnh, bên cạnh mấy người trẻ tuổi sau lưng trung niên nhân nhịn không được mà cười ra tiếng.
Thật sự thì thần thái của Tiểu Sương ba người, lúc này vô cùng thú vị.
Thiếu nữ Ngọc Hoa vậy mà cũng khó được mà lộ ra nụ cười trên khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng, nụ cười này tựa như băng tuyết bên trong lóe lên thái dương...ấm áp cùng mỹ lệ động lòng người.
Nàng cẩn thận ngồi xuống bên cạnh kiều tiểu thân thể Tiểu Sương, thanh âm có chút ôn hòa mà nhẹ nói
"Tiểu muội muội...ngươi một mình ở bên ngoài thành, lúc này không có sợ hãi ma thú cùng nguy hiểm khác sao?"
Tiểu Sương chớp lấy ánh mắt to tròn nhìn xem nữ nhân vô cùng sinh đẹp trước mắt này, tựa như chuyện đương nhiên mà nói "Trên tường thành luôn có thành chủ đại nhân quân đội nhìn chăm chú đâu...làm sao lại có nguy hiểm nha?"
Nàng từng cùng mẫu thân của mình, nhiều lần tại lúc hoàng hôn như thế này đi nhặt rau dại đâu...còn chưa từng thấy qua ma thú đến gần được thổ địa hoa màu khu vực!
Có một lần còn may mắn chứng kiến Hắc Lân thiết kỵ chém gϊếŧ ma thú hình ảnh ở nơi xa, đem nàng hưng phấn đến không được.