Đến Dị Giới: Ta Làm Thành Chủ

Chương 34: Quan tâm!

Phủ thành chủ về đêm càng lộ ra nguy nga cùng hùng vĩ, đó là nơi mà vô số ánh nhìn kính sợ của Hắc Lân thành lĩnh dân luôn hướng về hằng ngày.

Bởi vì tại nơi đó ngụ lại...chính là tòa thành này chân chính thiên...Hắc Lân thành thành chủ!

"..."

Nham Kiều lúc này đang ngồi bên trong thư phòng rộng lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn xem trên tay ghi chép tin tức do Lý Tuệ hai người dâng lên.

Hắn đã im lặng lâm vào suy tư một lúc thật lâu...bởi vì tin tức này rất quan trọng, liên quan đến huyết hải thâm cừu của thê tử hắn...Tiểu Tuyết!

Nham Kiều đã từng hứa với nàng...có một ngày, hắn nhất định phải đem chi kia Huyết Lan khấu tặc đoàn cho xóa khỏi thế giới này!

Tuy tên kia khấu tặc thám báo lời nói lộ ra một chút mơ hồ, thậm chí tất cả chỉ là một tin đồn vô căn cứ ở ngoại giới.

Nhưng một phần nào đó, cũng làm cho Nham Kiều có một chút tin tức về Huyết Lan khấu tặc đoàn.

Không đến mức...ngay cả bọn hắn một chút mơ hồ tin tức cũng không biết!

Đây đã xem như vô cùng khó có được khởi đầu tốt...dù sao ngay từ ban đầ, Nham Kiều thật sự không có chờ mong quá nhiều vào tên kia thám báo biết được chuyện gì!

Tuy tổng thể cũng chỉ là một con số không tin tức...không biết tên Đế Quốc, lại càng không biết tên một tòa thành trì!

Nhưng đây so với trước kia...đã có tiến triển hơn một chút xíu không phải sao?

"Song nhi?!" qua thật lâu âm thầm suy nghĩ, Nham Kiều đột nhiên nhẹ giọng hướng về bên ngoài hô.

"Chủ nhân...ngài có gì phân phó chúng ta sao?!"

Lập tức, ở bên ngoài chờ đợi xinh đẹp nữ hầu lập tức ứng thanh, cung kính bước vào thư phòng mà nhẹ giọng hỏi.

"Mang theo mệnh lệnh của ta truyền xuống bên dưới, lập tức đem vị trí bảng thông cáo nơi trung tâm nhất...dán lên một tờ thông cáo vĩnh viễn hiệu lực!"

"Những ai cung cấp được tin tức về những tòa đại thành trì bị ma thú tập kích...thời gian trong vòng mười năm qua, bất kể đúng hay sai đều được nhận thưởng một trăm ngân tệ!"

"Bên dưới văn thư khố các Nữ Vệ cũng có nhiệm vụ lưu lại tất cả tin tức đó...về sau hằng ngày đều mang đến nơi đây cho ta xem xét!"

Nham Kiều hơi lộ ra ôn hòa mỉm cười, sau đó nhẹ giọng hướng về kiều tiểu nữ hầu phân phó lấy một chút mệnh lệnh.

"Vâng...chủ nhân tôn kính của ta!"

Nữ hầu vội vàng mỉm cười mà khom người tuân lệnh, sau đó rất nhanh đã rời đi truyền lời cho bên dưới Nữ Vệ.

Nhìn xem bóng lưng nữ hầu biến mất, Nham Kiều thở dài một hơi mà tựa lưng về phía sau ghế dựa.

"Số lượng đại thành bị toàn diệt trong miệng ma thú...trong mười năm qua hẳn sẽ không phải quá nhiều a?"

Nham Kiều nhẹ giọng lẩm bẩm lấy.

Hắn hiện tại làm được cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, chỉ khi nào xác nhận một chút tin tức của thám báo khấu tặc đưa ra là thật hay giả...khi đó mới có thể định vị lại một chuyện của Huyết Lan khấu tặc đoàn.

Lướt qua một chút định vị, Nham Kiều suy nghĩ lại một lần nữa quay lại phát triển lãnh địa một chuyện...dù sao thực lực mới là căn bản của tất cả, mà hắn Hắc Lân thành hiện tại còn quá yếu!

Trước mắt Hắc Lân thành bên trong công trình thực hiện đang có Y Quán, số lớn thổ địa đang trồng hoa màu cùng bông vải ở ngoại thành...cùng một chút công trình phục vụ vệ sinh, được xây tại khắp nơi bên trong thành trấn.

Số lượng lĩnh dân cùng công tượng tham dự tại trong thành cũng đã bị kéo căng lấy...trong lúc nhất thời không thể mở ra kế hoạch mới!

Lưu dân những ngày này cũng tới thêm một chút...nhưng thời gian mới trôi qua không được bao lâu, số lượng tăng thêm ngược lại cũng không lộ ra tác dụng quá lớn.

Lương thực tại trong kho lương còn rất nhiều, đầy đủ để duy trì thành trấn tiếp tục một khoảng thời gian không ngắn.

Ngược lại một chút thiết yếu tài nguyên hằng ngày, lúc này đã có chút xuống thấp hơn mức ổn định.

"Nên mở lấy cùng Hắc Hùng thành bên kia chút tin tức...đám kia mạo hiểm giả hẳn là đủ dùng một chút!"

"Nên lấy cái gì làm chủ lực thu hút thương nhân đây, lương thực tất nhiên là không được động dùng...khi đó hẳn là dùng thịt tươi thú rừng cùng số lớn thảo dược a!"

"Thương nhân...thật muốn đem bến tàu nơi đó cho xây lên ngay lập tức a!"

"..."

Trong bất tri bất giác ở giữa, Nham Kiều đã theo dòng suy nghĩ miên man mà lâm vào mơ màng ngủ thϊếp đi!

Thời gian này hắn thế nhưng có chút mệt mỏi...thật sự rất nhiều công việc cần hắn định ra kế hoạch...có chút đau đầu.

Mơ màng bên trong, Nham Kiều đột nhiên cảm nhận được bản thân đang tựa lên một thứ gì đó rất mềm mại cùng non mịn...hương thơm thoang thoảng vô cùng quen thuộc lại ấm áp.

Một chút quen thuộc vuốt ve...một chút thoải mái dễ chịu kéo đến, cái cảm giác này làm cho Nham Kiều triệt để lâm vào ngủ say!

...

"Khổ cực cho ngươi a...nam nhân của ta!"

Tiểu Tuyết cúi đầu, nhu mì nhìn xem đem đầu tựa lên trên đùi của mình ngủ thật say Nham Kiều.

Bên trong đôi mắt mỹ lệ của nàng lóe lên vô tận tình ý cùng yêu thương...xen lẩn đau lòng thần sắc!

Nàng trên thân đã không còn bình thường khôi giáp uy nghiêm, thay vào đó lại là mang theo bó sát người lam y váy dài, thân hình uyển chuyển thướt tha hiển lộ từng đạo đường cong cơ thể quyến rũ.

Thướt tha mái tóc tới éo không còn bị nàng buột lại, lúc này nó đã tùy ý chảy dài trên khuôn mặt bên dưới của Nham Kiều.

Môi đỏ mọng nước kiều diễm nhẹ than lấy một chút hương khí, khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ xen lấy một chút hồng phấm mị hoặc...hợp với hai hàng lông mài mềm mại, tất cả đều hiện lên một loại yểu điệu phong tình.

"Chàng đâu cần vì chuyện năm xưa của ta, mà tìm thêm phiền cho mình chứ?"

Tiểu Tuyết tay ngọc mềm mại như ngó sen, cứ như vậy chậm rãi vuốt ve lấy Nham Kiều khuôn mặt an ổn ngủ say, trong giọng nói của nàng mang theo một loại bất đắc dĩ cùng một chút ngọt ngào chi ý.

Những chuyện Nham Kiều đã làm vì nàng những năm qua...Tiểu Tuyết đương nhiên luôn nhìn ở trong mắt chứ!

Nhưng hai người quan hệ để cho nàng không nói lên đượctạ ơn hai chữ này, nàng từ lâu đã là chân chính thê tử của hắn...mà hắn cũng không cho phép nàng nói lời tạ ơn với hắn chứ.

Nàng có thể làm chính là bồi bạn cùng bảo vệ hắn vĩnh viễn, dùng hết thảy chân tình mà yêu thương hắn mọi lúc mọi nơi...cùng với ngọt ngào bên cạnh mà tận tâm hầu hạ hắn hằng đêm!

Từ khi nàng gặp được hắn, được hắn yêu thương che chở lấy...cuộc sống của nàng bên trong đều là ngọt ngào cùng hạnh phúc.

Tiểu Tuyết trong bất tri bất giác lộ ra nụ cười ngọt ngào...chuyên tâm mà ngắm nhìn lấy Nham Kiều.

Tại trong nội tâm sâu nhất của mình, Tiểu Tuyết vô cùng nguyện ý buông ra quá khứ thù hận của bản thân...nàng chỉ cần hắn không còn hao tốn thêm tâm lực vì chuyện đó là được!

Nhưng nàng càng thêm biết rõ nam nhân của mình tính cách, Nham Kiều từ sâu bên trong trong nội tâm cùng xương cốt...đó là một cái bá đạo cùng kiên định lời nói nam nhân!

Hắn đã chính miệng hứa qua muốn báo thù cho nàng...như vậy cho dù là nàng có nói ra từ bỏ thù hận năm xưa ý đồ, bản thân hắn cũng sẽ không bao giờ buông tha cho!

Như vậy chi bằng tiếp tục chuyên tâm bồi bạn ở bên cạnh hắn...vĩnh viễn cùng hắn tại những lúc mệt mỏi cũng như thời gian vui vẻ bên nhau là đủ!

Hắc Lân thành hiện tại đã đi vào quỹ đạo...hai người cũng không cần vì nó, mà hao tốn quá nhiều tâm trí như lúc ban đầu.

"..."

Nham Kiều sau một giấc ngủ vô cùng thoải mãi thì rất tự nhiên mà tỉnh lại.

Nhìn xem yểu điệu kiều thê ôm lấy mình, mang theo hạnh phúc ánh mắt chăm chú nhìn mình...Nham Kiều nhịn không được mà mỉm cười ôn nhu nói "Tuyết nhi...vi phu có gì trên mặt sao?"

"Chủ nhân...ngươi không nên giấu ta mà làm quá sức mình!"

Tiểu Tuyết tay ngọc chỉnh lại Nham Kiều tán lạc mái tóc, mang theo yêu thương mà nhẹ giọng trách cứ lấy.