Lâm Tam Thiên thẫn thờ nhìn vào tấm gương trống.
"Sao thế?"
Lam quay đầu nhìn anh, nhíu mày một cái, y có thể cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng dù là nhỏ nhất của Tam Thiên.
"Lam, hình ảnh phản chiếu của tớ mất rồi." Lâm Tam Thiên nói, vô thức nắm chặt ngón tay Lam.
Nhưng khoảnh khắc Lam nhìn vào gương, hình ảnh phản chiếu của Lâm Tam Thiên lại xuất hiện trong gương.
Giống như bị kết nối xấu.
Ánh mắt của hai người va vào nhau qua tấm gương.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Lâm Tam Thiên lắc đầu: "Không có việc gì, có thể là do tớ vừa nãy hoa mắt nhìn lầm..."
Lông mày Lam không giãn ra, y quay sang người bảo vệ đang tuần tra ở cửa: "Xin lỗi, cho tôi hỏi cửa cảm biến này trước đây có dễ bị trục trặc không?"
Lan ít khi mở miệng nói chuyện bên ngoài, nhưng lúc này y cũng không quan tâm đến những thứ này, vì vậy biểu cảm của nhân viên bảo vệ bằng mắt thường có thể thấy được cứng đờ.
Con ngươi của ông run lên, sao cô gái xinh đẹp này lại có giọng nói giống con trai vậy?
Lam lặp lại câu hỏi: "Xin hỏi cửa cảm biến này có dễ bị trục trặc không?"
Lúc này bảo vệ mới phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: "Cho tới bây giờ chưa hề có chuyện trục trặc."
Lam lại hỏi: "Vừa nãy chú có thể anh này đứng ngoài cửa không?"
Y chỉ Lâm Tam Thiên bên cạnh.
Bảo vệ bối rối lắc đầu: "Không thấy, anh này không phải đi vào cùng cô sao?"
Sắc mặt Lam trầm xuống: "Được, tôi biết rồi, cám ơn chú."
Sau khi làm xong công việc, hai người đi về phía nhà trọ, ánh nắng rất đẹp nhưng sắc mặt Lam cũng không tươi tắn chút nào.
Ngay cả Lâm Tam Thiên mua kem, y cũng chỉ ăn một vài miếng.
"Tam Thiên, đây có phải là lý do tại sao mẹ bảo cậu tránh xa tớ không? Sự tồn tại của tớ có thể gây tác dụng phụ với cậu."
Lam nhớ tới giấc mơ của Tam Thiên, ảnh phản chiếu của mẹ cảnh báo một điều đáng sợ khiến y sởn gai ốc.
—— không thể để Tam Thiên tự sát.
Lam nắm chặt tay Tam Thiên.
Bóng của hai người trên mặt đất rất gần nhau, tay trong tay đi dạo, giống như những cặp đôi bình thường.
"Tớ không dám chắc, trong giấc mơ bà ấy dường như bị hạn chế, không thể nào nói rõ với tớ." Lâm Tam Thiên hạ mi mắt nhìn bóng dáng của nhau dưới ánh mặt trời: "Nhưng cậu biết đấy, vì sự xuất hiện của cậu, tớ sẵn sàng chấp nhận mọi rủi ro có thể gặp phải."
"Lam, bất kể trong tình huống như thế nào, tớ sẽ không bao giờ cảm thấy sợ cậu." Lâm Tam Thiên lắc bàn tay mà anh và Lam đang nắm cùng nhau, khẽ nở nụ cười nói: "Kem nếu không ăn sẽ tan hết, mau ăn đi."
Thế là Lam rất nghe lời nhét cây kem vào trong miệng: "Tam Thiên, không biết vì sao quy tắc đã giấu diếm tớ một phần rất quan trọng, nhưng tớ hứa với cậu, tớ sẽ không để cậu gặp nguy hiểm."
"Ừm." Lâm Tam Thiên nhận lời cam đoan của y: "Vậy cậu phải cho tớ một lời hứa nữa."
Tam Thiên nhìn Lam của mình một lúc: "Cậu cũng không thể đối mặt với nguy hiểm một mình, càng không thể xuất hiện tình huống đánh nát chính mình."
Giọng anh rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng chắc chắn.
Hai người nhìn nhau chốc lát, Lam cười gật đầu: "Tớ hứa với cậu, dù sao việc tớ giỏi nhất là đối phó với quy tắc."
Lâm Tam Thiên cũng cười.
Anh tin rằng Lam biết rõ hơn bất cứ ai khác, đối với bản thân mà nói, sự tồn tại của Lam lớn hơn nhiều so với những thứ khác.
Vậy nên Lam sẽ không tự cho là đúng mà hy sinh bản thân, làm như vậy không có ý nghĩa gì ngoài việc khiến bản thân cảm động.
Họ cũng không buồn chán đến mức làm những cảnh khiến bản thân cảm động.
Mấy ngày sau đó, Lâm Tam Thiên gần như đã tra hết toàn bộ tài liệu văn học liên quan, nhưng hoàn toàn không tìm thấy ghi chép liên quan nào về "ảnh phản chiếu người trong gương".
Tình huống giữa anh và Lam giống như một điều ngoài ý muốn trên thế giới này.
Lam thông qua giấc mơ tiến vào trong gương hết lần này đến lần khác, cố gắng tìm ra manh mối của quy tắc được lưu giữ trong gen của mình, nhưng lần nào cũng không tìm thấy gì.
Song nếu có quy tắc, chắc chắn sẽ có cách để phá vỡ quy tắc.
Họ cần chờ đợi quy tắc cho thêm tín hiệu, tìm ra mục đích của quy tắc lại phá giải từng cái một.
Một thời gian dài sau đó, tác dụng phụ trên người Lâm Tam Thiên hoàn toàn ngủ đông.
Ngoại trừ thỉnh thoảng xuất hiện tình huống thiết bị điện tử không thể nhận dạng anh, trong gương không thấy được hình ảnh phản chiếu của anh, cuộc sống của hai người không khác gì trước đây.
... Hình như vẫn có khác biệt, Lam ngày càng không biết xấu hổ.
Dưới sự thăm dò của Lam, hai người đã mở khóa được nhiều cách ngủ hơn, cách xưng hô của Lam với Tam Thiên cũng rất kỳ lạ, từ "giáo sư" đến "anh hai" cái gì cần có đều có, thậm chí còn phát triển ra tổ hợp quái lạ "anh giáo sư".
Hết lần này tới lần khác Lâm Tam Thiên không có sức đề kháng với kiểu xưng hô này và các kỹ năng khác nhau của Lam, điều này dẫn đến mỗi buổi sáng cuối tuần anh không thể xuống giường được, Lam cũng tận chức tận trách bế anh vào phòng tắm.
Phương tiện di chuyển của Lam cũng thay đổi.
Sau khi chiếc váy của y bị xe đạp xoắn ba lần, cuối cùng Lam đã từ bỏ phương tiện giao thông không thân thiện này và mua một chiếc xe đạp điện.
Y dùng chiếc xe đạp điện này để đón và đưa giáo sư nhà mình đi làm mỗi ngày, vì vậy "cô gái mặc váy xanh chạy xe đạp điện" cũng trở thành truyền thuyết mới của đại học Đông Đô.
Đáng tiếc cô gái váy xanh này thường xuyên đeo khẩu trang hoặc đeo kính râm, người trong trường không có cơ hội nhìn rõ dung mạo của y.
Nhưng xét theo các nét trên khuôn mặt, các sinh viên đoán mức độ đẹp của chị gái này không thua gì giáo sư Lâm.
Hơn nữa, cô gái trẻ mặc váy xanh giơ tay nhấc chân đều có phong thái gợi cảm, trong sự gợi cảm lại mang theo vẻ trong trẻo lạnh lùng người lạ chớ tới gần, điều này làm mấy sinh viên nam có ý định làm quen cũng phải chùn bước.
Một "cô gái" xinh đẹp và mạnh mẽ như vậy theo lẽ thường chỉ thích hợp ngắm nhìn từ xa, đương nhiên giáo sư Lâm không nằm trong phạm vi thường thức của bọn họ.
Chớp mắt đã đến tháng 11.
Sinh nhật của bà Lâm đã đến, hàng năm vào thời điểm này Lâm Tam Thiên đều về Tân Thành ở ba ngày.
Lam đưa Tam Thiên đến sân bay.
Đây là lần đầu tiên hai người xa nhau sau khi chung sống, dù chỉ có ba đêm nhưng suốt quãng đường đi, Lam trông rất không vui.
Là ảnh phản chiếu của Tam Thiên, y không thích cảm giác chia lìa.
Y muốn đến Tân Thành cùng Tam Thiên, nhưng y không có giấy tờ tùy thân nên không thể đi các phương tiện công cộng như xe lửa, máy bay nên đành phải từ bỏ.
"Chỉ đi ba ngày thôi, tớ sẽ về ngay." Lâm Tam Thiên nhìn bộ dáng rầu rĩ không vui của y, cảm thấy hơi buồn cười.
Lam đếm ngón tay: "72 tiếng, lâu quá..."
Anh thở dài não nề.
"Lam à, sau này chúng ta hãy mua một chiếc ô tô, muốn đi đâu cũng có thể đi cùng." Lâm Tam Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Tớ có bằng lái, bằng lái của tớ cũng là của cậu."
Nói cho cùng Lam tẩy trang, cởi váy ra thì y giống với chứng minh thư của anh.
Lúc này Lam mới vui lên một chút: "Được, sau này tớ là tài xế chuyên trách của giáo sư nhà tớ."
"Ừm, tớ sẽ trả tiên xăng cho cậu."
Lúc kiểm tra an ninh, Lâm Tam Thiên thường xuyên quay đầu lại, ngay khi quay đầu lại, anh có thể thấy Lam duỗi cổ nhìn về phía mình.
Khóe môi Lâm Tam Thiên bất giác nhếch lên một nụ cười, cảm giác thật tuyệt khi có người tiễn anh đi.
Quan trọng nhất là, đối phương là người có thể chia sẻ mọi bí mật và có thể tin tưởng tuyệt đối.
Khoảnh khắc máy bay cất cánh, hình ảnh phản chiếu của Lâm Tam Thiên lại biến mất khỏi cửa kính.
Bây giờ anh không còn sợ hãi nữa, anh chỉ lẳng lặng nhìn những đám mây trong veo ngoài cửa sổ một lúc rồi kéo tấm kính chắn sáng xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tác dụng phụ của quy tắc và vấn đề về thân phận của Lam.
Tam Thiên nghĩ, chỉ cần giải quyết xong hai chuyện này, anh sẽ là người may mắn nhất trên thế giới.
Bữa tiệc sinh nhật của bà Lâm vẫn náo nhiệt như thường lệ.
Trong số khách khứa lui tới, chỉ cần có cô gái mặc váy dạ hội màu xanh đi ngang qua, Lâm Tam Thiên sẽ vô thức nhìn lại rồi thất vọng đúng như dự đoán, sau nỗi thất vọng thì những kỳ vọng không thực tế nào đó lại ngấm ngầm nảy sinh trong lòng.
Việc tìm kiếm Lam trong đám đông đã trở thành thói quen của anh.
Chính Lâm Tam Thiên cũng thấy buồn cười, sáng nay vừa mới cười đùa bảo Lam rầu rĩ không vui như trẻ con vì tạm thời xa cách, giờ dáng vẻ lơ ngơ của anh cũng chẳng khá hơn là bao.
Ngay khi nhìn thấy đồ ăn nhẹ và đồ uống trong bữa tiệc sinh nhật, phản ứng đầu tiên của anh cũng là về Lam.
Lam sẽ thích loại bánh ngọt này, vị rượu trái cây này có thể uống hai chai lớn, món ăn nguội này Lam cũng sẽ thấy hứng thú...
Nói đến đây, sau khi xuống máy bay báo bình an thì Lam cũng không gửi tin nhắn gì cho anh nữa, người này đang làm gì ở nhà vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Tam Thiên bất giác cười khổ một tiếng.
Quả nhiên, yêu đương sẽ làm cho người ta trở nên quan tâm lại dông dài, tuy loại thay đổi này chỉ xảy ra trong lòng.
Trong yến hội theo thường lệ có bạn bè của bà Lâm cố gắng giới thiệu đối tượng cho Lâm Tam Thiên, nhưng đều bị bà Lâm lễ phép ngăn lại.
"Tam Thiên, mẹ tưởng lần này con sẽ mang bạn nhảy đến đây."
Bà Lâm là người tửng trải rõ ràng cảm nhận được lần này Lâm Tam Thiên thay đổi, từ thái độ cử chỉ của anh, bà nhạy bén cảm giác được đứa nhỏ này đang yêu đương.
Lâm Tam Thiên ngẩn ra một lúc, sau đó mỉm cười và nói: "Người ấy tạm thời còn bận."
"Thế thì thật đáng tiếc." Bà Lâm rất có chừng mực không hỏi kỹ nguyên nhân: "Chờ sau này hai đứa cảm thấy thời cơ thích hợp rồi thì dẫn đối phương về nhà ra mắt, bất cứ lúc nào mẹ cũng hoan nghênh."
Lâm Tam Thiên nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ, sẽ nhanh thôi."
Lâm Tam Thiên bưng nước trắng ngồi bên lò sưởi.
Tân Thành nằm ở phía Bắc, nhiệt độ vào tháng mười một đã dưới 0 độ.
Điện thoại di động của Lâm Tam Thiên rung lên, anh vội nhìn thoáng qua, cũng không phải tin nhắn của Lam.
Đó là lời nhắc thời tiết có tuyết ở Tân Thành, tin nhắn văn bản dự báo cho biết từ 9 giờ tối đến 4 giờ sáng, Tân Thành sẽ đón đợt tuyết đầu mùa của năm nay.
Ánh mắt Lâm Tam Thiên dừng lại ở chữ "tuyết đầu mùa".
Lần đầu tiên anh và Lam gặp nhau cũng là một đêm tuyết đầu mùa như vậy.
Ước gì tối nay có Lam ở đây thì tuyệt biết bao.
Đây là trận tuyết đầu tiên anh trải qua sau khi ở bên Lam.
Nghĩ đến đây, bông tuyết trắng xóa đã bay xuống bên ngoài cửa kính sát trần.
Lâm Tam Thiên lướt qua khách khứa náo nhiệt đi ra ngoài phòng tiệc, không khí trong trẻo nhưng lạnh lẽo tràn vào xoang mũi, màn đêm trắng xóa tĩnh lặng bồng bềnh trong bóng đêm, ánh tuyết rơi khiến người ta có ảo giác trời sắp sáng.
Nhưng bây giờ mới 9 giờ tối, vẫn còn một đêm dài trước bình minh.
11 giờ 50 phút đêm, khách khứa lục tục giải tán.
Lâm Tam Thiên cũng theo bà Lâm ra khỏi sảnh tiệc.
Tuyết dày đến nỗi mới rơi chưa đầy ba tiếng mà tuyết đọng đã cao gần đến mắt cá chân.
Khi Lâm Tam Thiên ngồi vào trong xe, di động lại rung lên.
Đó là tin nhắn của Lam ——
[Nghe nói có tuyết rơi ở Tân Thành]
Lâm Tam Thiên: [Ừm, tuyết rất lớn, tiếc là cậu không ở đây]
Lam: [Hì hì]
Lâm Tam Thiên: [?]
Lam: [Anh giáo sư, tối nay có rảnh không?]
Lâm Tam Thiên: "... Cậu?"
Một dự cảm mạnh mẽ khuấy động trong lòng, trái tim Lâm Tam Thiên bỗng nhiên đập lệch nhịp, ngón tay gõ chữ cũng theo đó run lên.
Không thể phủ nhận, anh đang chờ mong, vô cùng chờ mong.
Lâm Tam Thiên: [Ừ, có thời gian]
Lam: [Vậy mời anh giáo sư đi qua rừng sồi trước phòng tiệc, rẽ trái ở ngã tư rồi đi chừng năm mươi mét, ở đây có một cửa hàng tiện lợi]
Lam: [Tớ chờ cậu]
Tam Thiên: [Chờ tớ]
Tài xế đang muốn khởi động xe, Lâm Tam Thiên luống cuống tay chân cởi dây an toàn: "Xin lỗi, con có việc đột xuất nên không thể về nhà ngay bây giờ."
Tài xế ngồi phía trước thoáng kinh ngạc, bà Lâm lại nở nụ cười: "Không sao, con đi đi, về nhà muộn mấy cũng không sao."
"Cả hai đi đường cẩn thận." Lâm Tam Thiên vội vàng ra khỏi xe.
Bà Lâm vẫy tay với anh: "Hẹn hò vui vẻ."
Bông tuyết rơi lả tả, Lâm Tam Thiên chạy chậm xuyên qua rừng sồi phủ đầy tuyết, 40 giây đèn đỏ ở ngã tư đường vô cùng dài đằng đẵng.
Vào một đêm tuyết rơi với nhiệt độ dưới 0 độ, anh lại nóng đến đổ một lớp mồ hôi mỏng, chóp mũi và khóe mắt đỏ hoe, trái tim đập loạn xạ trong l*иg ngực.
Rõ ràng chậm một chút cũng không sao, song một giây Lâm Tam Thiên cũng không muốn chờ.
Buổi tối mười lăm năm trước, cũng là tuyết đầu mùa và điều kỳ diệu nhất thuộc về anh hạ xuống.
Bây giờ điều kỳ diệu này đang cách anh 50 mét, đang chờ đợi anh.
Tuyết va vào bảng hiệu đèn neon màu xanh của cửa hàng tiện lợi 24h.
Trong ánh sáng màu xanh dương, hai người tuyết nhỏ xiêu vẹo đứng cạnh nhau bên cạnh cửa hàng tiện lợi.
Trong ngày tuyết lớn, Lam không sợ lạnh mặc một chiếc váy mát mẻ, cắm một củ cà rốt vừa mua ở cửa hàng tiện lợi lên mặt người tuyết, quàng khăn xanh cho một người tuyết, đeo kính cho người tuyết còn lại.
Lâm Tam Thiên đứng trước mặt Lam, thở hổn hển, tròng kính hiện lên một lớp sương trắng.
Anh nói: "Cậu chờ lâu rồi."
Giây phút này, thế giới dường như dừng lại, bên tai là tiếng tuyết rơi xuyên qua thời gian.
Lam mỉm cười vươn tay về phía anh, tuyết nhẹ nhàng tan ra trong lòng bàn tay.
"Tam Thiên, tuyết đầu mùa vui vẻ."
Tác giả có lời muốn nói:
Tam Thiên: Thầm ghi nhớ, Lam của mình thiếu một chiếc áo khoác.
...
Các bạn yên tâm, sao Lam có thể làm cho Tam Thiên buồn được!!!
Hôm nay cũng là một ngày ngọt ngào ~