Ổ khóa sắt trên tủ không bị rỉ sét, có lẽ mới mua và lắp vào.
Lâm Tam Thiên giữ chặt ổ khóa, dùng đá đập chính xác lên trên ổ khóa.
"Đừng sợ."
Chiếc tủ không ngừng lắc lư, Lâm Tam Thiên: "Rất nhanh sẽ ổn thôi."
Anh bị nhốt trong tủ mười lăm năm trước, cũng từng nghe điều tương tự.
Dường như người trong tủ đồ được những lời này xoa dịu mà ngừng giãy giụa, trong phòng tạp vật chỉ còn tiếng "cạch cạch" và tiếng tim Lâm Tam Thiên đập mạnh như nhau.
Nhất thời, anh còn nảy ra một ý nghĩa hoang đường.
Trong tủ có phải khóa một không gian khác hay không, chính là mình mười lăm năm trước.
Nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng điên rồ này ra khỏi đầu, loại kịch bản không thực tế này chỉ có thể xảy ra trong các tác phẩm khoa học viễn tưởng.
Chưa đầy năm phút, ổ khóa rẻ tiền đã bị đập rơi xuống đất, Lâm Tam Thiên giống như một người đang nóng lòng chờ đợi câu trả lời được tiết lộ, gần như dùng hết sức lực để mở cánh cửa tủ quần áo một cách nhẹ nhàng.
Nắng sớm chiếu vào không gian kín mít, khi ánh mắt anh và cô bé trong tủ giao nhau, thoáng chốc tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, đáy lòng anh cũng nảy sinh nỗi niềm tiếc nuối mà anh không muốn thừa nhận.
Trong tủ quần áo không phải là câu trả lời trong tưởng tượng của anh.
Cổ tay và mắt cá chân của cô bé bị trói chặt bằng dây thừng, miệng bị dán chặt bằng băng dính, khuôn mặt đẫm nước mắt và mồ hôi, đôi mắt đầy sợ hãi đang cầu cứu Lâm Tam Thiên.
Lại có một cô gái vô tội đáng thương bị bạn bè trong cô nhi viện bắt nạt.
"Đừng sợ, anh tới giúp em."
Giọng nói bình tĩnh của Lâm Tam Thiên giống như một liều thuốc an thần cực mạnh, cơ thể cô bé không còn run rẩy, nỗi sợ hãi trong mắt cũng tan biến, nhưng những giọt nước mắt vẫn liên tục lăn dài như vỡ bờ.
Cô bé biết mình đã an toàn, tất cả nỗi sợ hãi lúc trước của cô bé đều hóa thành buồn tủi, cuối cùng thông qua nước mắt giải quyết.
Lâm Tam Thiên nhẹ nhàng tháo dây thừng trói tay chân cô bé, xé băng dính trên miệng, sau khi cứu cô bé đã bủn rủn tay chân ra khỏi tủ, anh lập tức liên lạc với Kha Viện người phụ trách cô nhi viện.
Kha Viện và nhân viên của bệnh xá đến trong vòng mười phút, bọn họ nhanh chóng kiểm tra và xử lý vết thương cho cô bé, Kha Viện kiên nhẫn hỏi han và tư vấn tâm lý cho cô bé, giọng điệu dịu dàng và thái độ chuyên nghiệp của cô gần như không tồn tại trong cô nhi viện hơn mười năm trước.
"Cô bé này tên là Thái Quả, con bé đã đến đây ba năm trước, mẹ cô bé trước khi còn sống làm công việc dịch vụ đặc biệt ở một quán bar ngầm, không cẩn thận hoài thai cô bé, không ai biết cha cô bé là ai, mẹ cô bé bị nhiễm bệnh khi cô bé mới chín tuổi, cũng không tìm được người thân nào khác của cô bé, sau đó cô bé đã được đưa đến đây..."
Kha Viện hạ giọng giải thích cho Lâm Tam Thiên, còn thở dài thườn thượt: "Theo lý thuyết, thông tin gia đình như vậy không được phép tiết lộ, nhưng thầy biết đấy, thứ khó kìm nén nhất chính là những lời đàm tiếu, rất nhiều đứa trẻ trong cô nhi viện đều biết bối cảnh gia đình của Thái Quả, lấy đó làm cái cớ để bắt nạt cô bé, điều này rất bất lợi cho sự trưởng thành của cô bé."
"Bọn em đã cố gắng để cô bé rời khỏi nơi có nhiều người quen, đến một cô nhi viện xa hơn nhưng vì những rắc rối trong thủ tục đều thất bại, không tìm được người chịu nhận nuôi nên chỉ có thể tăng cường giám sát, nhưng bất hạnh vẫn xảy ra."
"Con bé rất giỏi, điểm học kỳ hai năm liền của con bé đều đứng nhất lớp trong cô nhi viện, con bé rất có khiếu hội họa, chỉ tiếc là bọn em không có nguồn cơ sở tốt để cho con bé học tập đào tạo chuyên sâu, con bé cũng rất ngoan ngoãn, nhưng vì quá ngoan nên không biết đánh trả... nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện nghiêm trọng như hôm nay."
Lâm Tam Thiên nhìn cô bé im lặng rơi nước mắt không ngừng, suy nghĩ một lúc rồi gọi cho đồng nghiệp Bạch Đồ Nam ở Đông Đô.
Giáo sư Bạch không có con của mình, cô vẫn luôn có ý định nhận nuôi một cô con gái, sau khi Lâm Tam Thiên giải thích ngắn gọn về hoàn cảnh của Thái Quả qua điện thoại, lại fax cho cô toàn bộ thông tin về Thái Quả nhận được từ Kha Viện, Bạch Đồ Nam biết chuyện, rất quan tâm đến việc nhận nuôi Thái Quả, gần như lúc này đã đưa ra quyết định nhận nuôi, lập tức mua vé máy bay đến cô nhi viện một chuyến.
"Thầy Lâm, hai ngày nay phiền thầy giúp tôi chăm sóc con bé, hôm nay tôi đi tối mai mới đến nơi." Từ đó tới giờ Bạch Đồ Nam luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán, bây giờ cô chỉ muốn gặp cô con gái trong lòng mà không muốn đợi thêm một giây nào nữa: "Đừng để cho ai chiếm trước nha." Cô nói đùa dặn dò một câu.
Lâm Tam Thiên: "Không thành vấn đề, chú ý an toàn trên đường."
Theo sự hiểu biết của anh về Bạch Đồ Nam, vấn đề này có thể nói là đã được giải quyết.
Kha Viện lại hỏi Thái Quả mấy câu nữa, dưới sự động viên của cô, Thái Quả chỉ ra mấy học sinh nữ bắt nạt cô bé.
Vì thủ phạm còn nhỏ tuổi nên sau khi các cơ quan có liên quan thu thập được chứng cứ, đành phải bàn giao việc xử lý vụ việc cho cô nhi viện.
Mà cô nhi viện hiện tại đã không còn như trước, các quy tắc nhịn ăn, giam cầm và đòn roi đã bị bãi bỏ hoàn toàn, chỉ có giáo dục tư tưởng và hình phạt lao động đối với những đứa trẻ mắc lỗi.
"Đối với loại chuyện này, tuy chúng tôi đã cố gắng hết sức để tránh những điều không may xảy ra, nhưng còn lâu mới đủ tác động."
Kha Viện cau mày, người lớn cũng khó giải quyết mấy vụ bạo lực này.
Ban đầu Thái Quả không nói gì, sau khi điều tra và điều trị kết thúc, cô bé kéo ống tay áo Lâm Tam Thiên: "Anh ơi, anh có thể nhận nuôi em không, em chỉ cần đi đến thành phố khác là được rồi, em rất khỏe dễ nuôi lắm..."
Giọng của cô bé rất nhẹ, nhìn về phía Lâm Tam Thiên với ánh mắt cầu xin.
Lâm Tam Thiên ngồi xổm xuống, nhìn ngang tầm mắt cô bé, kiên nhẫn nói: "Anh không đủ điều kiện nhận nuôi em, nhưng em đừng lo, chẳng mấy chốc sẽ có một chị gái đáng tin đón em về nhà."
Anh là một người đàn ông trưởng thành trẻ tuổi, không thể nào nhận nuôi một cô con gái, hơn nữa anh không đủ tự tin nuôi dạy một đứa trẻ.
Thái Quả chớp đôi mắt ươn ướt: "Thật vậy ạ?"
Lâm Tam Thiên gật đầu: "Nhanh thôi, cơn ác mộng này sắp kết thúc, em sẽ có một cuộc sống mới."
Cảm xúc Thái Quả ổn định lại được đưa đi ăn sáng, Kha Viễn thở phào nhẹ nhõm: "Giáo sư Lâm, lần này may mà thầy phát hiện sớm, nhưng..."
Kha Viện chần chờ một lát, rốt cục không nhịn được hỏi: "Sao sáng sớm thầy lại đến đây... dù sao nơi này cũng thuộc khu vực phá dỡ của cô nhi viện nên không tiện đi lại."
Thực ra điều cô muốn nói là toàn bộ khu vực phía Tây đã phong tỏa bằng lan can, sáng sớm xuất hiện ở đây quá kỳ lạ...
Lâm Tam Thiên đối diện với ánh mắt dò hỏi của Kha Viện, khuôn mặt anh lộ ra vẻ xin lỗi và khó xử khiến người ta tin phục: "Xin lỗi, thầy tự ý đến khu vực phá dỡ và vi phạm quy định của cô nhi viện, vì thầy nhớ lại một số chuyện ở cô nhi viện trước đây nên không tài nào ngủ được, lúc hửng sáng định đi dạo một lát thư giãn, đi tới đi lui thì đến đây..."
Anh dừng lại rất đúng lúc: "Khoảng mười lăm năm trước, cũng là căn phòng này, thầy và Thái Quả đã trải qua những trải nghiệm tương tự."
Kha Viện kinh ngạc há miệng, vì giọng điệu đối phương quá thản nhiên, đột nhiên cô cũng không biết nói cái gì cho phải.
Một lúc sau mới buồn bã lắc đầu: "Hi vọng điều này sẽ không bao giờ xảy ra với bọn nhỏ nữa."
Cô cũng lập tức hiểu được hành động đến phòng tạp vật của Lâm Tam Thiên nên không hỏi thêm gì nữa.
"Xin lỗi vì đã làm thầy nhớ đến chuyện này."
"Không sao, đã qua rất lâu rồi, lúc ấy thầy cũng được cứu kịp thời, cũng không có gì nghiêm trọng."
Trong ký ức của anh, người cứu anh lúc đó là "Lam".
Tuy những điều này có thể là do anh mơ tưởng, nhưng dường như cũng đã không quan trọng như vậy.
Anh đã sẵn sàng quay về cuộc sống bình yên.
Mà "căn bệnh" này không phải vô ích, nếu không phải vì "căn bệnh" của bản thân và ảo tưởng "Lam" xuất hiện một lần nữa thì anh đã không có chuyến đi đặc biệt đến cô nhi viện, hơn nữa sẽ không đến phòng tạp vật lúc trời còn chưa sáng, cô bé bị bắt nạt này cũng sẽ không được tìm thấy nhanh như vậy.
*
Buổi chiều, Lâm Tam Thiên đến nghĩa trang Tây Giao.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, trên đường anh mua một bó hoa tú cầu màu xanh, đó là loài hoa mà mẹ anh thích nhất khi còn sống.
Lâm Tam Thiên dọc theo con đường mòn xuyên qua rừng sồi, dọc theo hàng cây rợp bóng, loang lổ xẻ đôi bóng dáng anh trên mặt đất.
Cảm giác bị theo dõi quen thuộc lại xuất hiện, nhưng lần này anh không dừng lại để tìm kiếm nguồn gốc của ánh mắt như trước, mà tăng nhanh bước chân trực tiếp bỏ qua "ảo giác" này.
Trước khi rời cô nhi viện, mẹ anh được chôn cất tại một nghĩa trang hoang vắng.
Sau khi bà Lâm đưa anh đi, bà cũng di dời nghĩa trang của mẹ anh, nghĩa trang Tây Giao là nghĩa trang đắt đỏ nhất Hạ Thành, mỗi tuần có công nhân chăm mộ quét dọn, bảo dưỡng hàng tuần, luôn sạch sẽ, trang nghiêm, cho dù lâu dài không có người thân hay bạn bè chăm sóc cũng không có cỏ dại mọc um tùm.
Bao nhiêu năm rồi chẳng còn ai nhớ đến mẹ nên chỉ có một mình anh ra nghĩa trang để tưởng niệm.
Mà hôm nay, một bó hoa tú cầu tươi mới đặt ở trước bia mộ mẹ anh.
Hoa tú cầu dưới ánh mặt trời khô ráo rực rỡ, có lẽ chúng đã được đặt sau trận mưa đá đêm qua.
Bó hoa này gần giống hệt bó hoa mà Lâm Tam Thiên cầm trong tay.
Sáng nay có ai đến thăm mẹ à? Rốt cuộc là ai?
Đối phương còn biết mẹ anh thích gì trước khi bà còn sống, vậy là một người quen biết phải không? Nhưng ngần ấy năm, Lâm Tam Thiên chưa bao giờ biết rằng mẹ anh có một người bạn thân thiết như vậy khi còn sống.
Anh là người duy nhất trong nghĩa trang rộng lớn.
Cái bóng anh đổ xuống mặt đất.
Anh nhìn bó hoa cẩm tú cầu trước bia mộ của mẹ, chần chừ một lát, cuối cùng chỉ dịch chuyển vị trí của nó, sau đó đặt hoa mình mang theo cạnh nhau rồi ngồi xuống bên mộ mẹ.
Ngày hôm nay trời nắng, gió ở ngoại ô phía Tây rất mạnh, rất thích hợp để thẫn thờ.
Dưới ánh mặt trời chói chang, cảm giác bị nhìn chăm chú chưa bao giờ biến mất.
Lâm Tam Thiên đã khẳng định mình "bị bệnh".
Anh sẽ không ngây thơ vô tri như khi còn bé, tranh luận với người lớn rằng mình thật sự đã trông thấy hai người mẹ, không thể nhận ra sự thật mình đã "bị bệnh" trong một thời gian dài.
Cho nên khi anh vào cô nhi viện, người lớn nhìn anh với ánh mắt thương hại, âu sầu và cả chút ghét bỏ và sợ hãi mà bản thân bọn họ cũng không nhận ra.
"Người bình thường" theo bản năng sợ hãi những kẻ điên, có đôi khi nỗi sợ hãi này sẽ lan sang con cháu của kẻ điên, đặc biệt là Lâm Tam Thiên đã bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần.
Song anh còn quá nhỏ và gầy yếu lại không có tính công kích gì, cho nên bọn họ ngầm thừa nhận Lâm Tam Thiên thuộc về phạm vi an toàn.
Chỉ cần tránh xa, không cần cách ly.
Nhưng, Lâm Tam Thiên nhớ rõ mẹ anh nói cho anh biết ——
"Mẹ không điên, con cũng không điên."
"Mọi thứ con thấy đều là thật."
"Mẹ, những lời mẹ nói lúc đó có phải là thật không?"
Lâm Tam Thiên nhìn về phía bia mộ, nhưng bia mộ không thể nào trả lời câu hỏi của anh.
Đến chiều tối, chỉ có gió của nơi vắng vẻ tiêu điều thổi qua.
*
Sau đó trời yên biển lặng, Bạch Đồ Nam đến cô nhi viện vào buổi tối ngày hôm sau.
Sau khi thực sự gặp được Thái Quả, mức độ yêu thích của Bạch Đồ Nam với cô bé này chỉ tăng chứ không giảm, cô lập tức quyết định làm thủ tục nhận con nuôi với cô nhi viện.
Vì đã sớm có ý định nhận con nuôi nên Bạch Đồ Nam đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, các tài liệu cần thiết cho việc nhận nuôi đã được chuẩn bị từ rất sớm, các thủ tục đều được xử lý rất nhanh chóng.
Thái Quả đứng bên cạnh cô, cũng rất tin tưởng người chị này có thể mang đến cho mình một cuộc sống mới.
Sau khi quá trình nhận con nuôi kết thúc, Bạch Đồ Nam hỏi ý kiến của Thái Quả, dự định ngày hôm sau sẽ khởi hành trở về Đông Đô.
Lâm Tam Thiên không có ý định tiếp tục ở lại nữa nên cũng mua vé từ Hạ Thành đến Tân Thành.
Đêm nay, Lâm Tam Thiên tập trung vào dự án của mình cũng không có chuyện gì xảy ra, với sự trợ giúp của thuốc ngủ anh không có giấc mơ nào cho đến bình minh.
Sáng sớm hôm sau, ba người tạm biệt Kha Viện, bắt đầu hành trình trở về.
"Thầy chưa bao giờ xin nghỉ phép, lần này đột nhiên xin nghỉ một tuần, mọi người trong văn phòng đều rất tò mò." Bạch Đồ Nam nửa đùa nửa thật nhìn sang Lâm Tam Thiên: "Còn có lúc trước vội vàng gọi điện thoại hỏi thầy Tề có thấy hoa gì không, chúng tôi còn lén đùa, suy đoán có phải thầy đang yêu đương hay không."
Lâm Tam Thiên thoáng ngây ra, nhưng đôi mắt của anh ẩn sau tròng kính, hơn nữa cảm xúc của anh nhẹ nhàng hơn người bình thường nên người khác khó phát hiện ra cảm xúc anh dao động.
"Không, đã qua rồi." Giọng điệu của Lâm Tam Thiên không có gì thay đổi.
Anh mở cửa sổ của toa tàu bọc da màu xanh lá cây để thông gió.
Bạch Đồ Nam kinh ngạc, một lát sau mới nảy ra một suy nghĩ: "Thế... có ý gì? Lẽ nào thầy..."
"... Thất tình rồi?" Bạch Đồ Nam ngạc nhiên đến mức không thể khép miệng lại.
"Gần như vậy." Lâm Tâm Thiên lập lờ trả lời.
Anh nghĩ, ở một mức độ nào đó, chuyến đi Hạ Thành lần này coi như dấu chấm hết cho khoảng thời gian dài lại ngắn ngủi của căn bệnh "tự luyến" này.
Anh quay lại giúp hai người con gái khiêng vali lên giá hành lý.
Lâm Tam Thiên trông thon dài mảnh khảnh, nhưng khi nhấc vài kg hành lý bằng một tay anh cũng chẳng nhíu mày một cái.
"Trời ạ... không ngờ thầy Lâm của chúng ta lại thất tình..." Con ngươi Bạch Đồ Nam run lên, phải mất một lúc cô mới hoàn hồn sau sự việc ly kỳ "ấy vậy mà Lâm Tam Thiên bị con gái người ta đá", sau đó cô cảm thán: "Cô ấy không biết mình đã bỏ lỡ một tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu người."
Lâm Tam Thiên mỉm cười.
"Không sao đâu, thầy đừng buồn, đó là tổn thất của đối phương." Bạch Đồ Nam an ủi nói.
Lâm Tam Thiên hiền hòa gật đầu: "Ừm."
Đột nhiên Bạch Đồ Nam nghĩ đến cái gì, vén tóc lên nói: "Đúng rồi, thầy nhận được email khiêu vũ hóa trang mùa hè cuối tuần tới chưa?"
Lâm Tam Thiên đã nhận được email vào buổi sáng, nhưng dọc đường đi xe cũng không có thời gian để đọc kỹ, vì vậy anh gật đầu: "Nhận được rồi, nhưng còn chưa kịp..."
"Chưa kịp từ chối phải không?" Bạch Đồ Nam giúp anh nói ra lời còn chưa kịp nói xong, chậc chậc: "Thầy Lâm à, thỉnh thoảng vẫn phải tham gia hoạt động của trường đại học, hơn nữa lần này là tám trường đại học liên hợp tổ chức, hội nghiên cứu thần học chịu trách nhiệm, thầy không biết sao? Các sinh viên của thầy mong được gặp thầy tại buổi khiêu vũ biết bao nhiêu."
"Vậy à?" Lâm Tam Thiên mỉm cười dịu dàng như thường lệ.
Bạch Đồ Nam "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép": "Đúng vậy đúng vậy... dù sao thầy cũng cân nhắc chút đi, mọi người đều rất mong thầy tham gia."
Lâm Tam Thiên nhếch khóe môi: "Được, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc."
"..." Bạch Đồ Nam nghẹn họng, thường thì Lâm Tam Thiên nói vậy là có ý từ chối, anh sẽ tạo bậc thang cho cô bước xuống vài ngày rồi lại từ chối.
Người này thoạt nhìn có vẻ hiền lành dịu dàng, sao lại bướng bỉnh và ghét hoạt động xã hội đến vậy, có vẻ mấy sinh viên đang mong đợi anh tham dự lại phải thất vọng rồi.
Ngay khi Bạch Đồ Nam âm thầm tiếc nuối, đoàn tàu "ầm" một tiếng bắt đầu từ từ di chuyển về phía trước.
Cô quay đầu nhìn Thái Quả, phát hiện cô bé vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ bèn dịu giọng hỏi: "Sao vậy?"
Thái Quả lắc đầu, chỉ về phía sân ga: "Chỗ vừa nãy, có một chị gái mặc váy xanh nhìn về phía chúng ta, nhìn rất lâu rồi."
Lâm Tam Thiên nghe vậy, trái tim của anh nảy lên, đột nhiên anh nhìn về phía Thái Quả chỉ.
Tác giả có lời muốn nói:
Một năm sau.
Tam Thiên: A Lam, không cần phải tằn tiện như vậy
Lam:?
Tam Thiên: Mua thêm vài bộ quần áo để thay đi.
Lam:...
...
Ơ mà, tôi muốn viết thành cuốn tiểu thuyết tình cảm, nhưng đọc lại giống truyện kinh dị hồi hộp hơn là sao vậy QAQ