Edit: Kegiantra (Nguyệt)
Chương 17 Căn cứ Bình Minh
Sau khi linh hồn tiến vào thân thể Du Ngộ, Trì Nam lại mơ thấy một giấc mộng.
Tro tàn trong giấc mơ tan đi, ánh trăng trong vắng tràn vào phòng ngủ.
Thời gian đảo ngược, mơ thấy những năm hình như cậu vẫn còn trong bức hoạ.
Du Ngộ nhỏ đối diện với bức 《Thiếu niên khóc》 trên tường, thanh âm vừa thấp vừa ngọt, cẩn thận như chia sẻ bí mật: "Anh ơi, người tối qua em gặp trong mơ có phải là anh không?"
"Nếu một ngày nào đó em được tự do, em có thể đi tìm anh không?"
Trong sự tĩnh lặng vô biên của bức tranh, Trì Nam trả lời hắn một câu: "Anh đợi em."
Tuy rằng cậu biết, chắc chắn Du Ngộ nhỏ không nghe được câu trả lời của cậu.
Rốt cuộc hồi ức này đã có tự bao giờ? Trì Nam không nhớ, thậm chí không nhớ nó có thật hay không...
*
"Trì Nam? Tỉnh chưa? Này?"
Thanh âm của Hắc Trà từ rất xa truyền đến, từ xa đến gần, ý thức Trì Nam dần dần trở về.
Cổ họng khô khốc cùng cực, như dán một tầng khói bụi thật dày, cậu vừa định mở miệng đã bị sặc trở về, Hắc Trà vội vàng đưa nước tới: "Nào, nhuận họng trước rồi nói."
Trì Nam nhận lấy bình nước, một hơi uống nửa bình mới thoáng hòa hoãn, cậu xác nhận mình còn sống yên ổn.
Lạch cạch, lạch cạch.
Hiện tại nơi bọn họ ở giống như một toa hành khách, chậm rãi lắc lư về phía trước, trong không khí tràn ngập hơi lạnh tanh hôi mùi sắt.
"Tối hôm qua sau lúc đó đã xảy ra chuyện gì?" Trì Nam vặn chặt bình nước, tựa đầu vào đệm da của ghế.
"Sau khi cậu vào nhà lần nữa, cửa lớn bỗng dưng khép lại, lửa cũng càng lúc càng lớn, nhưng thứ làm tôi sợ hãi là, lúc ấy muốn vào cũng không vào được, thật sự là liều mạng. Có điều tính ra mạng cậu lớn, khoảng chừng hai mươi phút sau cửa lại đột nhiên mở ra, một người ôm cậu từ trong biển lửa ra, sau đó cậu vẫn trong trạng thái hôn mê, cho đến vừa nãy," Ngữ điệu Hắc Trà còn có hơi tức giận, oán giận hai câu, "Bọn lão Vu đã đi trước một bước, bây giờ chỉ còn hai tụi mình."
Trì Nam nhíu mày: "Người ôm tôi... Là cậu chủ nhỏ sao?"
Hắc Trà lắc đầu: "Khẳng định không phải, tuy rằng không nhìn rõ mặt, nhưng người nọ là chàng trai dáng người trưởng thành, thoạt nhìn còn cao hơn cậu."
Hắn nói xong còn lấy tay khoa tay múa chân một chút, bất chợt nhớ tới Trì Nam cũng không nhìn thấy, càng cô quạnh hơn mình.
"Vậy cậu ta đâu?"
Hắc Trà nhún vai: "Sau khi ném cậu ra thì biến mất."
Trì Nam: "..."
Hắc Trà quan tâm lại tò mò hỏi: "Thế nào? Cảm giác sau khi quay trở lại kiếm thiện cảm sao? Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Bọn Lão Vu cho rằng cậu muốn thiện cảm không muốn sống, lành ít dữ nhiều..."
Trì Nam đơn giản nói chuyện xảy ra vào đêm Trung Nguyên mười một năm trước với Hắc Trà, chỉ có ý che giấu phần mình.
Hắc Trà sau khi tìm hiểu về cái chết của Du Ngộ thổn thức không thôi: "Khó trách, trong mơ cậu vẫn luôn gọi "Du Ngộ Du Ngộ"... Bị mẹ mình tự tay gϊếŧ chết, đứa bé này cũng quá đáng thương."
"Hả? Trong mơ tôi đã nói gì?" Trì Nam để tâm đề cập tới.
"Hình như còn có một câu 'Chờ cậu' gì đó, " Hắc Trà buồn rầu lắc đầu, "Nghe không rõ lắm, nhưng cảm giác cậu đang gặp ác mộng."
Trì Nam rơi vào im lặng, Hắc Trà tiếp tục nói: "Sau khi cõng cậu ra khỏi sân, cậu đoán xem đã xảy ra chuyện gì? Ngoài cửa hàng rào sắt thế mà lại xuất hiện một nhà ga, không có nhân viên bán vé cũng không có phòng chờ, chỉ có một tấm biển gỗ nhỏ thoạt nhìn rất cũ nát viết tên nhà ga 'Giấc mơ của Du Ngộ'."
"Cả sân ga trống rỗng, không có một bóng người, lúc ấy tôi không quyết định được chủ ý, cũng không tìm được người có thể hỏi, đang sứt đầu mẻ trán, bỗng nhiên phát hiện trong túi có thêm vé xe, cậu nói coi có tà môn không?" Hắc Trà nhớ lại bến xe đêm khuya hoang vắng lúc ấy, không khỏi rùng mình một cái, "Khi đó vì xác nhận, tôi tự tiện lục túi áo của cậu một chút, quả nhiên cũng phát hiện một tấm vé xe, cậu sờ sờ túi áo của mình, sờ vào bên trái ấy."
Trì Nam theo lời đưa tay vào trong túi, thật sự sờ được một tờ vé xuất nhập.
Hắc Trà tiếp tục: "Vé của tụi mình ngoại trừ số vé ở góc trên bên trái không giống nhau, còn lại đều giống nhau, trạm bắt đầu là "Giấc mơ của Du Ngộ", điểm cuối viết "Căn cứ Bình Minh", cũng không biết đây là nơi quỷ quái gì."
Trì Nam: "Số vé của tụi mình là gì?"
"Của cậu là CN0000172, của tôi là HC0000168." Trí nhớ Hắc Trà không tốt, lại nhìn thoáng qua vé xe mới xác nhận.
Trì Nam suy nghĩ một lát: "Hẳn là tên viết tắt của chúng ta, còn có số sê-ri tiến vào phó bản "Giấc mơ của Du Ngộ".
Hắc Trà gật đầu: "Sau đó tôi đã chờ đợi trên sân ga, tầm chừng mười phút, xe lửa cuối cùng đã vào nhà ga, không có ai trên xe... Tài xế, nhân viên tàu, bao gồm cả hành khách, một bóng ma cũng không có! Tôi vừa lên thì cửa xe đã tự động đóng lại, xe lửa tiếp tục lắc lư xình xịch xình xịch về phía trước, quá đáng sợ."
"Cũng không biết còn phải ngồi bao lâu nữa mới có thể đến trạm." Hắc Trà nhàm chán thở dài, "Nơi quỷ quái này hình như không có ánh sáng ban ngày, ngoài cửa sổ là một nơi vắng vẻ tiêu điều tối đen như mực, ngay cả cảnh vật cũng không nhìn thấy được."
Trì Nam lại xác nhận: "Trên xe vẫn chỉ có hai chúng ta sao? Nửa chừng cũng không dừng lại ở trạm khác?"
Hắc Trà buông tay: "Hoàn toàn không có, dọc theo đường đi hoang vắng không có người, căn bản không có trạm nào khác, càng không có hành khách mới lên xe, hệ thống cũng không lên tiếng."
Trì Nam ồ ồ: "Có toa xe giường nằm mềm mại không? Không ai nói có thể nằm bất cứ chỗ nào?"
Hắc Trà: "...?" Đây là trọng điểm à?
Trì Nam lại hỏi: "Chúng ta đi tìm đi, ghế cứng đau thắt lưng, thuận tiện xem có toa ăn cho hành khách không, bụng hơi đói."
Nét mặt Hắc Trà một lời khó nói hết: "Mặc dù rất thái quá nhưng tôi cảm thấy... Khả thi."
Dù sao cũng tốt hơn là ngồi yên ở chỗ này.
Vì thế hai người ở trong xe lửa lắc lư xình xịch, thành công tìm được giường ngủ mềm mại cùng toa ăn đã sớm chuẩn bị sẵn xiên nướng.
Hai người đói bụng ăn một bữa, liền tự mình chiếm một cái giường mềm thoải mái nằm xuống.
Đồng hồ xoay qua một vòng, vẫn không hề có dấu hiệu hửng sáng, Hắc Trà gần như có thể khẳng định thế giới này ngoại trừ phó bản ra, chỉ có ban đêm.
"Trì Nam, cậu nói 'căn cứ Bình Minh' kia đến tột cùng là nơi nào?"
Hắc Trà hệt như đang nằm nói chuyện ở kí túc xá, đợi một lát không thấy Trì Nam trả lời, quay đầu lại mới phát hiện nhóc mù này hô hấp đều đều ngủ say...
Không có ngày và đêm xen kẽ, thời gian trôi qua trở nên mờ nhạt.
Khi hai người tỉnh lại, xe lửa đã vào ga, chỗ dễ thấy nhất trên sân ga viết tám chữ "Chào mừng đến với căn cứ Bình Minh".
"Căn cứ Bình Minh" có phòng chờ cũng có nhân viên công tác, thoạt trông cũng ra gì phết, so với "Giấc mộng Du Ngộ" quả thực chính là trạm dã ngoại nông thôn.
Trên sân gã lẻ tẻ vài người lui tới, đều có nhân viên công tác dẫn đường, sau khi xuống xe, từ xa Hắc Trà đã thấy ngay bọn lão Vu trong phòng chờ.
"Lão Vu! Tống Duyệt!" Hắc Trà nhảy dựng lên chào hỏi.
Khi họ nhìn thấy Trì Nam bên cạnh Hắc Trà, đều khá bất ngờ: "Mấy cậu đến cũng rất nhanh, tôi cho rằng còn phải chờ rất lâu."
Lão Vu không nói thật, thực ra gần như bọn họ đều mặc định sẽ không chờ được Trì Nam.
Hắc Trà ngáp một cái: "Cũng nhanh à? Tôi cảm thấy như đã qua rất lâu... Hiện tại sao rồi, 'Căn cứ Bình Minh' là nơi quỷ quái gì?"
"Là nơi người tạo giấc mơ sinh sống, 'Căn cứ Bình Minh' còn có biệt danh là "Thành Tạo Giấc Mơ", tất cả người tạo giấc mơ đều sinh hoạt ở chỗ này, người mộng du thuận lợi đi ra khỏi phó bản sẽ được đưa đến nơi này hạch toán¹ độ thiện cảm, đổi nguyện vọng "Tường ước nguyện" cũng ở đây, nếu như độ thiện cảm đủ có thể trực tiếp đổi ở bên này."
¹Hạch toán là một quá trình có hệ thống bao gồm các công việc như: quan sát, đo lường, tính toán và ghi chép nhằm quản lý các hoạt động kinh tế của doanh nghiệp, tổ chức một cách chặt chẽ và có hiệu quả.
"Mấy người thật có lòng, còn chờ tụi tôi." Hắc Trà cười hì hì.
Sắc mặt mọi người tế nhị, chỉ có lão Vu thẳng thắn nhún nhún vai: "Không còn cách nào, thế giới Ác Mộng quy định, nhất định phải chờ người còn sống đến đủ, mới bắt đầu hạch toán điểm."
Hắc Trà vừa muốn nói gì đó, nhân viên công tác mặc đồng phục màu đen bên kia đi tới: "Mọi người đã đông đủ, mời theo tôi đi hạch toán độ thiện cảm."
Lão Vu gật gật đầu với đám người mới, ý bảo mọi người đi theo nhân viên công tác, dọc theo đường đi Trình Húc vẫn điệu bộ thất hồn lạc phách, ôm mãi đôi giày thể thao trắng của mình.
Nhân viên công tác dẫn mọi người đến một nơi giống như phòng tiệc, đẩy cửa vào, trên bàn dài bày đầy thức ăn nóng hổi nào lẩu, thịt nướng, kem thậm chí là bún ốc, muốn cái gì có cái đó...
Mấy người mới sợ ngây người, bọn họ dựa theo số hiệu trên ghế ngồi vào chỗ ngồi, phát hiện trước mặt vừa vặn là món ăn mình thích nhất.
"Thật không thể tin được..." Hắc Trà kinh ngạc la lên.
Lão Vu đã thấy lạ mà chẳng lạ²: "Trước khi kết thúc một phó bản, tiến vào phó bản mới, sẽ được người tạo giấc mơ, cũng chính là người sáng tạo thế giới ấy khoản đãi."
²见怪不怪: không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị
Hắc Trà vẫn còn rất sốc: "Nhưng làm sao người tạo giấc mơ biết tôi thích ăn cái gì?"
Lão Vu cười cười: "Ở lâu rồi cậu sẽ thấy, người tạo ra giấc mơ thậm chí còn hiểu rõ cậu hơn chính cậu, những gì cậu thích, thậm chí những gì cậu sợ, hắn đều biết cả."
"Nhìn người tạo giấc mơ như vậy nhưng rất có lương tâm, sớm biết tôi đã không ăn để qua bữa như thế trên xe lửa..." Hắc Trà vỗ bụng ảo não.
Từ Cẩn nhìn hắn một cái nhìn: "Đừng có suy nghĩ thế này, rất Stockholm."
Hắc Trà làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, liền hất hàm ăn lấy ăn để, mãi đến khi yến hội sắp kết thúc, đài phát thanh phòng yến hội vang lên, vẫn là âm thanh không hề trầm bổng có vần có điệu của hệ thống kia ——
[Đầu tiên xin chúc mừng những người mộng du thành công thông quan "Giấc mơ của Du Ngộ", sau đây tiến hành hạch toán độ thiện cảm. ]
[Người mộng du thành công kích hoạt và hoàn thành phân đoạn "diễn tập" của cốt truyện, bởi vì diễn xuất tuyệt vời được người tạo giấc mơ ưu ái, độ thiện cảm của mỗi người +5 điểm]
[Người mộng du thành công phá hủy đàn thờ và tìm ra sự thật về 'hiến tế', độ thiện cảm của mỗi người +20]
[Thành công tìm ra kẻ phản bội trong đội ngũ mỗi người +1, gϊếŧ chết kẻ phản bội độ thiện cảm +5]
[Hợp lực gϊếŧ chết vợ chồng Bạch Dĩnh Chi và đồng lõa nữ giúp việc, độ hảo cảm tập thể +20]
[Sau khi thông quan trở về biệt thự cố gắng cứu Du Ngộ, lần đầu tiên tuyến này của câu chuyện phó bản "Giấc mơ Du Ngộ" được mở khóa thành công, người tạo giấc mơ tặng khen thưởng đặc biệt, độ thiện cảm +454]
"Mẹ kiếp!!" Nghe được tin tức độ điện cảm +454, tất cả những người mộng du, bao gồm cả lão Vu đều sợ ngây người.
Mọi người hâm mộ nhìn về phía Trì Nam, đột nhiên hiểu được liều thì ăn nhiều trong miệng lão Vu có nghĩa là gì...
[Phó bản lần này Vu tiên sinh kiếm được 41 điểm độ thiện cảm]
[Trình Húc kiếm được 26 điểm độ thiện cảm]
[Hắc Trà kiếm được 46 điểm độ thiện cảm]
[Tống Duyệt kiếm được 21 điểm độ thiện cảm]
[Từ Cẩn kiếm được 21 điểm độ thiện cảm]
[Trì Nam kiếm được 500 điểm độ thiện cảm]
[Điểm số của người đã biến mất khỏi phó bản tạo giấc mơ trống rỗng, không được tính.]
Chỉ có Trì Nam vẻ mặt bình tĩnh: "Xin hỏi, có phải độ thiện cảm của tôi đã có thể đổi được nguyện vọng không?"
"Đúng vậy, xin hỏi người mộng du 'Trì Nam' có cần tiêu hao 500 điểm thiện cảm đổi lấy nguyện vọng 'khôi phục thị giác'? ]
[Nhắc nhở ấm áp, bởi vì ngài mở dịch vụ 'hạ nhiệt cục bộ' trong phó bản, đã tiêu hao 5 điểm độ thiện cảm, nếu đổi nguyện vọng sẽ xuất hiện tình huống giá trị độ thiện cảm âm, xin ngài thận trọng lựa chọn.]
Trì Nam: "Độ thiện cảm âm sẽ như thế nào?"
[Sẽ tăng lên rất nhiều 'giá trị xui xẻo' của người mộng du, gia tăng xác suất gặp nguy hiểm, quỷ quái và tử vong trong phó bản, mong hiểu.]
Trì Nam gật đầu: "Được, đã hiểu."
[Mời Trì Nam hiện tại lựa chọn, có đổi nguyện vọng "khôi phục thị giác" hay không?]
Editor: Vậy là đã gần một tuần trôi qua kể từ ngày edit văn án~