Thấy phản ứng này của Tô Yến Đình, Tăng Hồng Mẫn cảm thấy hệt như đánh lên bông vậy.
Tô Yến Đình không tranh cướp anh trai của cô ta nữa ư? Tô Yến Đình muốn tìm đối tượng khác?
"Hóa ra cháu đã nghĩ thoáng rồi! Thảo nào mấy ngày nay thấy cháu trở nên đẹp hẳn ra nha."
Một thím chống cuốc đứng xem cười nói:
"Đúng đó, chị nhường em, chớ nên tranh giành với em gái. Trên đời này đàn ông tốt nhiều lắm, đám thanh niên trong mấy đại đội chúng ta không nói nhiều tiền, cháu muốn thì gả, đảm bảo thương yêu cháu."
Tô Yến Đình nói: "Còn phải tốt với cháu, làm việc nhanh nhẹn... Yêu cầu gì cũng không được giảm xuống."
"Thật sao!" Mấy thanh niên trong đám người lập tức tỏ ra vui mừng, có kẻ nói: "Nếu em chịu gả, ngày nào anh cũng tới nhà em làm việc!"
"Có điều tôi muốn thử thách hai ba năm trước đã." Tô Yến Đình mỉm cười: "Đến lúc đó ai tốt với tôi nhất, tôi lấy người đó."
Hai chị em tranh một chồng? Tăng Vân Quân là cái thá gì? Anh ta cũng xứng sao?
Xé toang thứ kịch bản lỗi rời cũ rích kia, đám đàn ông lập tức nhao nhao lên ngay!
"Đúng thế, đúng là nên thế!"
Không thiếu đàn ông định tới xum xoe lấy lòng Tô Yến Đình.
Cho dù tính cách cô khá xấu, cho dù cuối cùng không lấy được cô, nhưng chỉ cần được nói chuyện với cô thôi cũng được rồi.
Nhỡ đâu may mắn thì sao?
Lúc này người xung quanh còn quan tâm nhà họ Tăng gì nữa chứ.
Nhà họ Tăng có con làm sĩ quan, đúng là lợi hại đấy, nhưng có liên quan gì thành niên hợp tác xã bình thường bọn họ?
Nếu nhỡ đâu lấy được đại mỹ nhân Tô Yến Đình nổi tiếng này, ai còn quan tâm Tăng Vân Quân kia nữa.
"Yến Đình à, em cứ suy xét kỹ, cứ từ từ chọn chồng."
"Đúng đấy, không việc gì phải vội."
...
Thấy đám người kia nhiệt tình trò chuyện với Tô Yến Đình, Chu Ái Mai và Tăng Hồng Mẫn đều cảm thấy không thoải mái khi bị ngó lơ.
Nửa năm nay, chủ đề chị em tranh một chồng đã khiến nhà họ Tăng rất nở mày nở mặt rồi.
"Vân Quân nhà bà có tiền đồ, lại làm cán bộ, hai chị em người nhà đều tranh nhau gả vào nhà bà kìa."
...
Giờ Tô Yến Đình nói muốn chọn người khác, không chỉ Chu Ái Mai khó chịu, ngay cả Tăng Hồng Mẫn cũng không vui.
Trong lòng bọn họ vắng vẻ hệt như bị người ta đẩy xuống đáy giếng.
Tăng Hồng Mẫn giờ chiếc đài radio lên, chủ động nói:
"Đài radio này của tôi những hơn hai trăm đồng lận, cực kỳ tốt, còn là hàng nhập khẩu, anh trai tôi nhờ mối quan hệ của chiến hữu mới mua được.
Mẹ tôi nói năm trước xảy ra chuyện đó là anh trai tôi không đúng, đài radio này đưa cho chị dâu tương lai để làm quà tạ lỗi."