Cuộc hôn nhân của Trần Thuật và tôi rất hạnh phúc, kết hôn hơn năm năm nhưng chưa bao giờ khắc khẩu.
Anh ta cũng được công nhận là thê nô.
Trần Thuật là bác sĩ, công việc rất bận rộn, nhưng chỉ cần có thời gian là sẽ đến đón tôi tan tầm.
Anh ta là cung xử nữ, có thói ở sạch, nhưng khi tôi trầm cảm sau sinh, anh ta lau người giúp tôi chăm con.
Không hút thuốc lá, không hút rượu, một người yêu vợ con như thế quả là người chồng mẫu mực.
Thậm chí khi tôi gả cho anh, người mẹ luôn bắt bẻ của tôi cũng phải khen Trần Thuật không ngớt.
Nói là tôi nhặt được bảo bối.
Nhưng ai ngờ được, năm thứ năm sau khi kết hôn, Trần Thuật lại phản bội tôi, ở bên người phụ nữ khác.
Có lẽ là sớm hơn.
Thói ở sạch, điểm mấu chốt, gia đình vợ con gì chứ, tất cả đều thua dưới du͙© vọиɠ ghê tởm.
Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ vào phòng, nhưng tôi lại không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Tôi đột nhiên có chút tò mò về một chuyện.
Tôi ngẩng đầu nhàn nhạt hỏi Trần Thuật, “Đều là giả sao? Tình cảm... mấy năm nay?”
Câu cuối cùng khiến tôi khó có thể mở miệng.
Vai Trần Thuật khẽ run lên, giọng anh ta khàn khàn, “Nhân Nhân, em phải tin tưởng anh, anh thật sự yêu em, cũng chỉ
yêu một mình em.”
Mắt anh ta sáng đến thế, tôi biết, anh ta nói thật.
Nhưng phản bội cũng là thật.
Tôi lại hỏi anh ta, “Vậy vì sao anh lại làm thế?”
Miệng Trần Thuật hơi hé mở, nhưng lại không nói nên lời.
Tôi đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Tôi thay Trần Thuật trả lời, “Kí©ɧ ŧɧí©ɧ?”
“Hay là, coi tôi không biết gì, bị anh chơi đến xoay vòng, khiến anh cảm thấy thú vị?”
Tôi không dám nghĩ Trần Thuật đã bắt đầu phản bội từ khi nào.
Có khi nào trong lúc tôi mừng rỡ như điên vì anh ta cầu hôn, thì Trần Thuật cũng đang ở cùng người phụ nữ khác cười nhạo tôi ngu xuẩn.
Hoặc có khi nào trong lúc tôi mang thai, chân phù rút gân, anh ta cũng cảm thấy tôi xấu xí, đi tìm người phụ nữ khác không?
Tôi không dám nghĩ.
Mỗi lần nghĩ đến, tôi cảm thấy đau đến mức hận không thể lập tức chết đi.
Trần Thuật còn muốn níu kéo, trong giọng nói của anh ta mang theo một tia khẩn cầu, “Nhân Nhân, anh biết anh sai rồi, nhưng em có thể tha thứ cho anh một lần không? Anh bảo đảm sao này sẽ không phạm sai lầm nữa.”
Tôi không trả lời, tôi cũng không biết nên trả lời thế nào.
Ánh mắt tôi lướt qua Trần Thuật, dừng trên bàn trà bách hợp.
Đây là Trần Thuật mua, mỗi tuần anh ta đều sẽ mua một bó hoa tươi để cắm trên bàn tràn.
Nhưng hiện giờ, bách hợp đã có chút héo úa.
Tôi đột nhiên đứng lên lấy bó hoa bách hợp từ trong lọ ra, “Hôm qua tôi còn đang nghĩ, sáu năm qua, giữa chúng ta có khi nào sẽ cảm thấy phiền chán không, nếu anh gặp được người mình thích thì sẽ làm thế nào? Tôi nghĩ lúc đó tôi sẽ
đau lòng đến mức tự sát.”
“Nhưng khi chuyện này thật sự xảy ra, tôi đột nhiên phát hiện, cũng chỉ có thế mà thôi, tôi rất đau lòng, nhưng cũng không đến mức vì anh mà tìm chết...”
Tôi ném hoa bách hợp vào thùng rác, quay đầu nhìn Trần Thuật với ánh mắt lạnh nhạt như đang nhìn người xa lạ.
“Tôi làm sao mà tha thứ cho anh đây? Anh bẩn đến mức khiến tôi nhìn một cái cũng thấy ghê tởm!”
Bách hợp khô héo thì cũng không cần luyến tiếc.
Dù thay bằng một bó hoa mới, thì sau khi nó khô héo cũng biến thành rác rưởi.
Mà thùng rác, lại chính là nơi rác rưởi thuộc về.