My Devil! Don't Go

Chương 67

Chương 67: Ác mộng
“Leng keng…” – tiếng kêu lanh lảnh, trong vắt phát ra từ cái chuông đồng nhỏ treo phía trên cánh cửa gỗ vừa đủ để khi có người đẩy vào sẽ chạm vào cái chuông phát ra tiếng.

Tôi theo thói quen nhìn ra cửa như phản xạ, rồi quay lại tách cafe màu nâu nhạt đặt trên bàng gỗ phía trước mình. Khói vẫn còn nghi ngút, bởi mới được tôi đem ra. Đối diện tôi là Ren và tách cafe đen, bên cạnh là Ajita với cốc trà gừng vàng nhạt.

May mắn cho tôi, hôm nay người đến quán là chị chủ dễ thương chứ không phải bà la sát, vậy nên chị ấy cho tôi ngồi nói chuyện với hai người vừa nãy đã hành động kì quái khiến tôi chẳng hiểu cái mô tê gì kia, lúc chưa vào giờ đông khách.

Tôi liếc nhìn họ, khuôn mặt ai cũng đăm chiêu đến đáng sợ, tôi đành cúi nhìn làn khói mờ đang bay lên cao rồi hòa tan vào không khí. Bên ngoài trời, mưa bắt đầu mưa tí tách.

“Leng keng…” – một vị khách khác lại bước vào quán. Cánh cửa gỗ mở ra khiến hơi nước từ cơn mưa bên ngoài tràn vào ngập căn phòng. Tôi rất yêu mùi hương này… một chút ẩm ướt cũng rất dịu nhẹ, kèm theo đó là một chút lạnh.

Tôi chán ngán mở lời trước khi thấy hai người trước mặt không có ý định gì là sẽ giải thích cho những hành động kì lạ của mình:

– Ban nãy tại sao hai người lại như vậy?

– Chito đang có chuyện, tốt nhất để cô ấy yên một chút. – Ajita thở hắt ra.

– Em thấy có vấn đề gì đâu? – tôi ngây ngốc hỏi lại.

– Em đúng là đồ ngốc. Có ai đến giữa xuân còn khoác cả khăn cổ trong nhà chứ? Rõ ràng là cô ấy muốn che giấu gì đó. – Ren thở dài.

– Nhưng cô ấy bệnh mà?

– Khuôn mặt cô ấy thì sao? – Ajita hỏi tôi.

– Thì khuôn mặt không bị…

– Anh không nói vấn đề đó, ý của anh là em không thấy mặt cô ấy biến sắc khi thấy chúng ta đến thăm sao?

Tôi im bặt… tôi hình như không thể phủ định điều này. Tôi bối rối nâng cốc cafe lên nhấp môi. Sau đó, tôi sốt ruột hỏi tiếp:

– Vậy em phải làm gì để giúp cô ấy?

– Cứ việc ngoan ngoãn tin tưởng vào cô ấy là được rồi. Chito đâu có ngốc như em. – vừa an ủi vừa đá đểu… hình như đó là thói quen của Ren thì phải. Tôi đen mặt nhìn hắn, lấp lánh đâu đó trong ánh mắt hắn có tia cười, hình như mới vơi được chút gì đó sự căng thẳng.

– Ren nói phải, để cô ấy có chút thời gian. Và anh… – Ajita nói… nhỏ dần và tắt hẳn. Tôi nhìn anh, chỉ nhìn thôi không suy nghĩ gì, hai tay vô thức xoa xoa quanh thành cốc.

Ba chúng tôi lại chìm vào khoảng không gian im ắng, mỗi người tự mình đuổi theo suy nghĩ riêng, và suy nghĩ của tôi là về đàn kiến đang bò ngang qua trên tường, nhìn thật muốn đạp cho chết dí hết.

Tôi nhìn chúng với ánh mắt sát khí, rồi thấy mình không còn việc gì để thắc mắc với hai người kia nữa thì đi làm việc thôi. Người ta mướn tôi cuối tháng trả lương đầy đủ, dù trong lúc làm việc có hơi bị stress tinh thần chút, nhưng tôi tối ngày không đi muộn thì nghỉ làm, thật chẳng có chút trách nhiệm nào! Thôi thì hôm nay cao hứng siêng năng chút vậy.

Thấy tôi rời đi, Ren ngay lập tức đứng dậy chuyển sang chỗ ngồi của tôi chễm chệ. Cứ làm như nếu ngồi cạnh Ajita thì hắn chết ngộp không bằng. Đúng là tính tình còn trẻ con đáng yêu vô đối.



Tôi đóng cửa ra về, tiếng chuông leng keng reo lên. Ren chộp lấy cái ba lô của tôi đeo lên vai còn lại. Ajita đã về từ sớm do Ren cứ lườm, liếc, dùng nhiều cử chỉ rất ư là ‘lịch sự’ mà mời người ta về. Cuối cùng trên con đường vắng lặng trở về kí túc chỉ có tôi và Ren.

Hắn nhanh chóng nắm tay tôi. Tôi chẳng thèm giãy ra. Con đường này vừa tối vừa vắng, chỗ sáng lắm cũng chỉ thấy mờ mờ bởi ánh đèn đường vàng nhạt, tôi không sợ ai đó nhìn thấy mối tình mờ ám của chúng tôi. Thấy tôi ngoan ngoãn thế hắn hơi ngạc nhiên, nhưng cuối cùng chỉ nhún vai, bỏ qua. Sao thì sao, dù gì cũng lợi cho mình, hắn quan tâm làm gì.

Đi bên cạnh hắn, thời gian dường như trôi nhanh hơn. Hắn siết chặt tay tôi đi trên con đường dài. Vào buổi tối, trời se lạnh, hơi ẩm còn vương trong không khí khiến tôi thấy hơi rùng mình. Mưa làm ẩm tất cả, đem lại một mùi hương thoang thoảng dễ chịu, làm cho không gian trở nên trầm lắng, cảm thấy mọi thứ đều trở nên trong lành sau cơn gột rửa.

Vài giọt mưa đột ngột rơi vào lòng bàn tay tôi. Tôi ngước nhìn bầu trời đỏ rực không một gợn mây hay ánh sao nào, siết nhẹ tay hắn. Ren nhìn sang tôi, cũng ngước nhìn bầu trời.

– Có lẽ sắp mưa rồi. – hắn nói, giọng nhẹ tựa như không.

Tôi mỉm cười, tôi thích mưa, nếu có mưa, tâm trạng tôi sẽ tốt hơn rất nhiều.

Vừa vặn lúc tôi và hắn đóng cửa phòng kí túc cũng là lúc bên ngoài mưa tuôn xối xả, đập lên trần nhà những giai điệu quyến rũ ngọt ngào. Tôi leo lên thành cửa sổ ngồi chống cằm nhìn ra ngoài. Mưa làm nhạt đi màu vàng của ánh đèn phía xa, khiến nó thật mờ ảo. Ren bảo hắn sẽ tắm trước. Tôi tự do đắm mình vào thế giới của riêng mình… cũng với mưa.

Cơn mưa khiến mọi thứ thật cô độc, bất chợt ngang qua, sau khi đã đi rồi chỉ để lại những làn gió lạnh lẽo… nắng ấm sau đó đã khiến mưa trở nên thật đáng ghét… tuy nhiên phải có mưa mới thấy nắng ấm đến mức nào.

Tôi nhẹ đẩy cửa sổ, vài giọt mưa lọt vào trong, một làn gió lạnh đột ngột lùa vào phòng khiến tôi hơi giật mình. Tôi thích thú đưa tay ra ngoài hứng nước mưa.

Tôi chỉ nhìn về vùng trời đen trước mặt, với những ánh đèn mờ ảo khuất sau cơn mưa dày, mà không suy nghĩ gì, cũng chẳng thấy vướng bận, thấy mình bỗng chốc nhẹ tênh.

Chẳng biết tôi đã ngồi như thế bao lâu, chỉ biết khi Ren lôi tôi vào trong, đóng sập cửa lại, đẩy tôi vào phòng tắm, thì hai bàn tay tôi đã tê buốt.



– Ăn đi. Nhìn gì? – tôi cau mày liếc Ren một cái sắc lẻm.

Có ai đời như hắn! Hắn đã nấu xong bữa tối trong khi tôi tắm… thật là quá ‘nam nhi’ mà. Bày biện thức ăn lên bàn, còn trang trí thật cẩn thận, vậy mà giờ hắn chỉ nhìn tôi ăn chứ không động vào một tí.

– Em. – hắn cười khẩy, trả lời cộc lốc.

– Tại sao không ăn? Có độc à? Anh bỏ cái gì vào đây? – tôi đột nhiên phát hiện ra, ngay lập tức ngưng đũa.

– Hừ. Suy nghĩ linh tinh.

– Vậy tại sao không ăn? Anh chẳng lẽ không đói.

– Chỉ nhìn em ăn thôi anh cũng đủ no rồi. – hắn cười dịu dàng, làm tôi nổi hết da gà a!

– Cái gì?

– Đừng nghĩ anh sẽ nói những câu sến chảy nước đó. – hắn nói rồi quay lại khuôn mặt đểu cáng bình thường… ừm… vậy là tốt nhất, có thế mới là Ren của tôi.

– Mau ăn đi. – tôi ra lệnh rồi cắm đầu vào ăn. Mưa vẫn rơi tạo thành những âm thanh phức tạp.

Tôi và hắn cũng chỉ lẳng lặng ăn. Ăn xong thì hắn ngoan ngoãn dọn dẹp… nhưng sau đó lại tống cho tôi một núi bài tập… thôi kệ, tâm trạng tôi đang tốt, tôi sẽ ngoan ngoãn làm cho hắn vui vậy, làm sai cũng được, đúng cũng được, chẳng quan tâm.

Ren chớp chớp, dụi dụi mắt nhìn sự siêng năng chăm chỉ của tôi hôm nay thật đáng ngạc nhiên. Ren đi đóng cửa sổ ban nãy tôi mở ra. Mưa hắt vào khiến khoảng nền nhà phía dưới ướt mèm, hắn phải đi lấy khăn bò ra lau… đôi khi tôi thấy hắn giống người vợ nội trợ đảm đang hơn tôi… đột nhiên thấy nhục nhã quá a.

Tôi chép miệng quay lại bài tập.



Tôi đang đứng trong một căn phòng gỗ, căn phòng vỏn vẹn chỉ 20m vuông. Trần nhà khá thấp, chỉ toàn bụi và mạng nhện, dường như lâu lắm rồi không ai lau dọn. Bốn phía, kể cả dưới chân cũng toàn gỗ mục, vài chỗ bị nứt ra. Tôi nghe thấy mùi ẩm của gỗ mốc, gió lùa qua các khe mờ mờ màu đen khiến tôi ớn lạnh. Căn phòng không chứa bất cứ điều gì ngoại trừ cánh cửa ra vào lớn bị khóa kín và cánh cửa sổ cũng bằng gỗ khép hờ, ánh sáng yếu ớt bên ngoài lọt vào trong qua khe cửa càng khiến khung cảnh ở đây thật đáng sợ.

Tôi chậm chạp tiến từng bước về phía cánh cửa, với hy vọng mình có thể phá nó để thoát ra ngoài.

Trái tim tôi đột nhiên đau nhói, cả cơ thể nóng bừng lên, dù tiếng mưa bên ngoài và tiếng gió hú đem lại cảm giác thật… lạnh. Tôi cảm thấy bơ vơ, cứ như cả thế giới chỉ gói gọn trong căn phòng này… chỉ riêng một mình tôi. Lạc lõng, hoảng sợ,… tôi đã quá quen với việc luôn có Ren bên cạnh giúp đỡ và bảo vệ, bây giờ chỉ có mình tôi đối mặt với bóng tối, phải tự mình mạnh mẽ hơn.

Tôi đưa tay chạm nhẹ cánh cửa, ngọn lửa rực cháy nổi dậy, nuốt chửng lấy tất cả, bao bọc mọi thứ bằng luồng ánh sáng vàng rực rõ, nhưng nó làm tôi thấy rất đau, cả thể xác lẫn tâm hồn, cứ như từng cây kim châm vào từng tế bào trong cơ thể, cảm thấy vô cùng khó chịu. Tuyệt nhiên, không hề thấy nóng, cái cảm giác tôi đang chịu là một cơn đau dăng dẳng.

Tôi hoảng hốt chạy về phía cửa sổ, muốn thoát ra ngoài, có thể nước mưa sẽ xoa dịu phần nào cơn đau này.

Nhưng cánh cửa sổ ấy mãi mãi đã khép lại, không còn chút khe hở nào cho tôi, không một lối thoát! Tôi chìm vào tuyệt vọng, ngồi phịch xuống giữa nhà.

Nước mắt của tôi đột nhiên chảy xuống, tạo thành những hộp nhạc trong vắt như thủy tinh trông rất bắt mắt, kể cả bức tượng nhỏ bên trong hộp đang xoay vòng theo giai điệu cũng hệt những búp bê bằng băng tinh tế tuyệt đẹp.

Tôi ngỡ ngàng nhìn chúng xoay vòng sang tôi, đột nhiên ngọn lửa xung quanh vụt tắt, tất cả lại chìm trong tăm tối,… và bão tuyết kinh khủng.

Những cơn rung chuyển khiến tôi đứng không vững, tôi phải bám vào tường, nhưng gió đẩy tôi ra trung tâm căn phòng, một cột xoáy nhằm thẳng vào tôi mà đâm… cơn bão tuyết dữ tợn nhấn chìm tất cả…

– Aaa!! – tôi hét lớn… cả người toàn mồ hôi.

– Có chuyện gì vậy? – Ren cất tiếng… tôi đột nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn, cứ như vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt.

Tất cả chỉ là mơ… tôi đang nằm trên giường trong phòng kí túc, và Ren đang nằm cạnh tôi, hắn không hề biến mất!

Giấc mơ đó thật đáng sợ… không biết liệu đó là điềm báo, hay chỉ là một cơn ác mộng khủng khϊếp. Tôi quay sang ôm lấy Ren… thật chặt. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy tôi, dịu dàng vỗ đầu, vuốt tóc tôi. Thật dễ chịu, nó khiến tôi lại chìm vào giấc ngủ.