Chương 37: Theo đuổi
Tôi đứng hình. À… hình như hắn đã nói với tôi câu này một lần rồi… là lần trước trên sân thượng.Tôi ngước nhìn hắn, buột miệng nói luôn:
– Còn cô gái hôm qua… A!
Tôi xấu hổ che miệng mình lại. Hắn ngạc nhiên nhìn tôi.
– Cô… ghen à? – giọng hắn có hơi cười. Hừ! Biết ngay khi hiểu tại sao, hắn thế nào cũng lấy cái lí do đó ra làm trò cười mà. Nhục nhã chết được!
– T… Tôi không có ghen! – tôi hét lên, cả khuôn mặt nóng rực… thật là tự đào mộ chôn mình mà.
– Đáng yêu quá! Thì ra là chuyện đó, vậy mà tôi cứ tưởng… – hắn vò nát tóc tôi, bị tôi hất tay ra, trừng trừng lườm. Vậy mà hắn vẫn cứ cười thật tươi, cứ như là vui lắm.
– Tưởng gì chứ?
– Thì tưởng cô giận vì chiều hôm qua tôi không sang lớp cô.
– Mặc kệ anh! Tôi đi làm đây. – tôi xốc lại cái ba lô trên vai rồi bước đi luôn.
Hắn cười cười, hất nhẹ mái tóc rồi đi theo tôi.
– Yuki! – giọng của Ajita vang lên – Em về kí túc xá sao?! Anh về với hai người. Anh có chuyện gấp cần gặp quản sinh.
Tôi mỉm cười đứng lại chờ anh đến chỗ hai chúng tôi. Tôi cười:
– Tôi đi làm thêm mất rồi, xin lỗi nhé.
– Vậy à… ừ vậy em đi đi, xin lỗi đã giữ em lại. – anh cười buồn rồi vẫy tay tạm biệt tôi.
– Mai gặp lại.
Tôi vẫy tay với anh rồi quay đi. Hắn gật đầu chào anh một cái cũng theo tôi.
Những việc sau đây tôi không hề hay biết. Hắn như nhớ gì đó quay lại nhìn Ajita, vô tình trông thấy anh đi ngược vào trường với vẻ mặt sầu thảm. Hắn cau mày:
– Chuyện gấp với quản sinh gì chứ? Rõ ràng là muốn đi cùng với Yuki mà…
…
Tối hôm đó ở kí túc xá, tôi và hắn trở về từ Tiffa thì cũng đã muộn. Tôi giật mình khi thấy có một bóng người đứng trước cổng, ai lại rãnh rỗi đứng đấy trong trời lạnh như vậy chứ? Nhưng mà… sao nhìn quen quen vậy nhỉ?
– A… Ajita? Anh làm cái gì ở đây vậy? – tôi tròn mắt nhìn. Hắn đang thơ thẩn kế bên nghe tên anh cũng giật mình nhìn lên.
– Em đi làm thêm cái gì mà giờ này mới về hả? Lúc nào cũng trễ vậy sao? – anh hỏi tôi mà có hơi giận, nhưng phần lo lại nhiều hơn hẳn.
– Làm thêm thôi mà, còn anh tại sao không về nhà lại đứng đây? – tôi đáp hờ hững.
– À… Anh… ban nãy nói chuyện xong thì chờ em về luôn đấy mà. – anh ấp úng.
– Tìm tôi hả? – tôi ngạc nhiên.
“Cái gì mà nói chuyện? Anh ta cố tình đến đây gặp Yuki mà. Nhưng, chẳng lẽ anh ta đã chờ nhỏ từ chiều đến giờ sao? Ngạc nhiên thật! Thì ra anh ta thích nhỏ tới vậy… Điều này làm mình thấy rất khó chịu!” – hắn nhíu mày suy nghĩ.
– Vậy anh về đây, ngủ ngon nha nhóc. – anh dịu dàng xoa nhẹ đầu tôi rồi bước đi… thật chả bù với Ren!
Tôi mỉm cười rồi chạy vội vào trong… tôi phải che đi khuôn mặt đỏ hồng cùng với tiếng tim đập rộn rã liên hồi như tiếng trống… tôi lại rung động trước anh, rồi hắn, rồi anh, lại tới hắn! Trời ạ! Tới khi nào bản thân tôi mới hiểu rõ tình cảm của mình để cho họ một câu trả lời chứ!
Bên ngoài kia,…
– Này, anh. – hắn khẽ đưa tay ra chặn đường đi của Ajita.
– Có chuyện gì sao? – anh hỏi, một cách nhẹ nhàng.
– Tôi có chuyện muốn hỏi anh.
– Cậu hỏi đi. – anh khoanh hai tay trước ngực.
– Anh đã đứng chờ cô ấy bao lâu rồi? – hắn nghiêm giọng.
– Tại sao cậu lại quan tâm đến chuyện đó?
– Tôi không hiểu được lý do, chẳng lẽ chỉ vì muống gặp Yuki thôi ư? Anh đã nói dối còn đứng chờ rất lâu dưới trời lạnh.
– Cậu không hiểu ư? Xa cách, nhớ nhung,… tôi kiên nhẫn chờ đợi cô ấy năm năm qua, thì đối với tôi, năm tiếng đồng hồ chẳng là gì cả. Hơn nữa… do cậu chưa từng trải qua nên cậu chưa biết được, khí trời như thế này không thấm vào đâu, so với cái lạnh lẽo cay đắng khi cô ấy thù hận cậu… – anh nói, khuôn mặt đầy tâm trạng – Câu trả lời như thế là được rồi chứ?
Hắn đứng đó, chỉ nhìn anh, cánh tay hạ xuống. Anh bước đi lướt qua hắn, rồi để lại cho Ren một câu làm lòng hắn gợn sóng:
– Tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy rơi vào tay của một tên như cậu.
Anh đi rồi để lại hắn đứng đó, với một vẻ mặt không cảm xúc.
…
– Cô mau nấu ăn đi. Tôi đói rồi. – hắn cộc cằn đóng cửa lớn nghe cái ‘rầm’.
Tôi đang cầm dao cắt hành bị hắn làm cho giật mình, tí nữa là máu phun. Tôi hét với ra:
– Cậu đi đâu từ nãy đến giờ vậy? Tôi đã tắm xong luôn rồi, đang nấu…
Tay tôi đột nhiên bị bàn tay ai đó túm lấy. Cả người tôi bị xoay ra sau, chưa kịp phản ứng gì, một bóng đen phủ cả người tôi. Môi tôi bị ai đó chiếm lấy.
Hắn nhảy đâu ra vậy nè?!! Tôi đẩy hắn ra, nhưng lần nào cũng như lần nấy… tất cả lực tôi tác dụng vào hắn đều như không. Hắn chẳng có tí nào khó khăn kềm tôi lại. Phải làm cái gì đó để cái tên này sau này không trắng trợn và bất ngờ thế nữa… hay cắn hắn nhỉ?
Tôi chơi luật giang hồ định làm thật thì hắn đã buông ra. Hắn nhíu mày chăm chú nhìn tôi. Cái ánh nhìn của hắn không biết là khó chịu hay đau khổ, chỉ biết là hiện tại không được bình thường. Tôi khó hiểu định hỏi Ren thì hắn đã buông tôi ra đi một mạch vào nhà tắm:
– Ơ… cái tên này hôm nay bệnh nặng hơn hay sao ý?
Hắn đóng cửa nhà tắm lại một cái ‘rầm’ nữa… đúng là phá hoại của công mà. Cầu cho cái cửa rớt xuống dập chân hắn đi! Cơ mà hình như hắn tức giận lắm ấy… Nhưng mà tức cái gì mới được chứ? Thôi thì tôi tốt nhất không nên đυ.ng đến hắn. Kẻo hắn lại cắn tôi thì khổ…
…
Trên bàn ăn, một bầu không khí kì quái ở đâu kéo đến bao trùm tất cả.
Tôi ăn và ăn. Hắn ngồi chống cằm nhìn tôi. Vốn đã dặn dò bản thân từ trước nhưng tôi không thể chịu nổi khi hắn là người khiêu chiến. Tôi trợn mắt với hắn:
– N… Này. Nhìn gì thế?
– Cô. – hắn đáp gọn, mà có sức công phá quá lớn. Tôi ngồi chết trân luôn.
Hắn nhếch mép… sao mà đểu thế không biết. Nhưng mà mặt tôi tự nhiên nóng lên. Haizz… cái bản mặt xinh đẹp của tao ơi, sao lần nào mày cũng phản chủ thế hả?
Ren gắp một miếng cá rồi đưa ra trước mặt tôi.
– Ăn nào. – hắn cười cười.
Tôi cau mày khó hiểu, hôm nay hắn ăn phải cái gì thế này? Cơ mà buổi chiều hắn vẫn còn bình thường… tại sao bây giờ lại tưng tửng như thế chứ? Chẵng lẽ… hắn trúng gió độc?
Tôi đứng lên, khom người về phía trước với lấy hắn. Tay tôi áp lên trán Ren.
– Đâu có sốt đâu… – tôi phun ra một câu làm hắn hơi nhíu mày.
Hắn nhét miếng cá vào miệng tôi. Tôi quay về chỗ ngồi, hỏi hắn:
– Đã có chuyện gì xảy ra với cậu à?
– Cô hỏi vậy là ý gì? – hắn tí tởn hỏi tôi.
– Cậu… lạ quá? Bị ai nhập à? – tôi nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.
– Hở? – hắn thộn mặt ra nhìn tôi, rồi phá lên cười.
– Ơ… Cậu rõ là có vấn đề rồi!
– Vớ vẩn! Tôi tuyên bố nhé! – hắn đứng lên, đi sang chỗ tôi. Hắn đột nhiên quỳ xuống ôm lấy tôi, Ren thì thầm vào tai tôi – Bắt đầu từ ngày hôm nay tôi chính thức theo đuổi cô.
– Cái gì? – tôi quay người.
– Nhớ nhé! Đừng tỏ vẻ ngạc nhiên như thế. – hắn cười đểu rồi đứng lên trở về chỗ ngồi.
Hắn bắt đầu ăn trong khi tôi đang hoàn toàn bất động.
Sau đó, tôi hoàn toàn không thể cư xử tự nhiên được với hắn. Không thể nhìn thẳng vào mắt hắn, không thể nói chuyện với hắn một cách bình thường… Cái tên chết tiệt kia! Xem hắn đã làm gì với tôi này!
…
Tôi uể oải! Tối hôm qua tôi gần như không ngủ được khi mà chỉ vừa nhắm mắt hắn đã nhảy sang ôm tôi. Tôi cật lực đẩy, đạp hắn lọt giường mà vẫn cứng đầu. Cuối cùng tôi đành đợi hắn ngủ mới dám lên giường, vậy mà cớ gì sáng thức dậy tôi vẫn nằm gọn trong vòng tay của hắn! Cái tên này thật lắm trò.
Tôi đứng trong nhà vệ sinh mà mắt mở không lên, cứ tưởng mình gục luôn rồi. Thật là báo hại người ta quá mà! Ren ơi là Ren.
Trên đường đến trường… tôi né tránh hắn hết mức. Đi cạnh hắn, tim tôi không chịu yên! Vậy nên tôi cách hắn một khoảng khá xa. Hắn cau mày đi gần tôi. Tôi đi xa ra, hắn lại nhích vào, tôi lại chạy đi. Hắn đuổi theo, miệng gào lên:
– Con nhỏ kia! Đứng lại không thì bảo?
– Aaaaa! Đừng đuổi theo tôi mà!
– Cô đứng lại đi, tôi sẽ không đuổi nữa!
– Tôi không có ngu! Anh đứng lại trước đi!
Tôi và hắn, kẻ chạy trước người chạy sau, người hét kẻ hú như thế đến trường hồi nào không hay. Tôi phóng ra sân sau thì đứng lại thở dốc vì mệt. Hắn cũng thở hồng hộc đứng cạnh tôi. Hắn chộp lấy tay tôi.
– Cô… đừng có chạy nữa!
– Vậy thì cậu đừng đuổi theo tôi nữa.
– Cô sợ tôi đến vậy à?
– Chỉ là… tôi không quen.
– Tôi muốn thể hiện tình cảm thôi mà. – hắn buồn rầu nói, hàng mi cụp xuống.
– Thôi được rồi. Tôi xin lỗi.
– Hì. – hắn cười ngây ngô như trẻ con… làm tôi lỡ rung động một ít. Trời ạ! Hắn có cần phải như thế không chứ? Không theo đuổi tôi cũng đã thích hắn rồi. Cứ đà này làm sao tôi còn giấu diếm tình cảm được nữa?
Hắn cùng tôi về lớp, nhưng còn đang ở sân trường thì tôi chợt nhớ ra liền quay sang hỏi hắn:
– Này! Tôi hỏi cậu, trả lời thật cho tôi!
– Hả?
– Ajita nói là dù cho học sinh có ra về hết đi nữa, trường cũng không khóa cửa phòng học, tại sao lần đó tôi và cậu lại bị nhốt? Nói rõ xem!
– A… thì là… – hắn ấp úng, rõ ràng là có vấn đề a.
– Anh Ren à!
Tôi và hắn giật mình quay ngoắt về phía tiếng nói nhão nhẹt ấy. Một cô gái từ đâu chạy đến ôm lấy cánh tay của hắn. Tôi trợn mắt nhìn. Có lẽ mặt tôi lúc này… phải nói sao nhỉ? Chắc là đần lắm!
Nhìn cô ta siết lấy Ren mà tim tôi đau điếng. Tôi bất động, không thể phát ra lời nào. Tôi run run ngước mắt nhìn Ren, hắn chẳng nói gì.
– Em đến với anh đây! Hôm nay là ngày em nhập học! Anh dẫn em đến lớp của tụi mình nhé!
Tôi nhận ra rồi! Giọng nói này là của cô gái lần trước ở phòng tôi và hắn. Và cô gái này cũng chính là cô gái tôi đã giúp đỡ vào cái ngày trước khi nhập học. (chap 1) Cô ta là DW á?