Chương 34: Hình phạt đáng yêu!
C… Cái gì? B… Bây giờ tôi phải phản ứng như thế nào?! Hắn trông nghiêm túc quá! Có phải hắn đang bày tỏ lòng m…– Đùa chút. – hắn chép miệng rồi buông tôi ra.
– … – tôi đơ, cả cơ thể lẫn cảm xúc trên mặt.
Tại sao dạo gần đây hắn thường dùng những từ khiến tôi hiểu lầm như vậy… Rõ ràng là cố tình đánh động vào tim tôi mà!
Gezz! Cả Ren và Ajita đều khiến tôi thấy thật khó chịu! Tại sao trái tim của tôi lại không chịu bình yên một lát chứ.
Hắn nhếch mép cực đểu. Cục tức trong tôi trào dâng mạnh mẽ.
– Tôi… sẽ gϊếŧ cậu!
Mặt tôi đen lại, cả người tỏa ra luồn sát khí khổng lồ. Bao nhiêu giận dữ tôi đặt hết cả vào cú đấm này! Nhất định phải trúng cái khuôn mặt đẹp mã còn đang cười của hắn!!
Răng không gãy thì môi cũng phải toét chảy máu, mũi không gãy thì mắt nhất định phải bầm tím! Nhất định… hôm nay tôi sẽ cướp đi cái nhan sắc hoàn hảo trời ban cho hắn. Chết đi! Ya!!
Cú đấm của tôi hoàn toàn trượt! A! Tại sao chứ?! Đã tức còn thêm tức a!
Tôi lên gối… hắn chộp được chân tôi. Tôi đấm lần nữa… hắn giữ được tay tôi, chỉ bằng một tay còn lại của mình. Tình hình là tôi đang đứng một tư thế rất là quái dị. Một chân trụ, một chân bị hắn giữ đang lơ lửng giữa không trung. Một tay để hình nắm đấm bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay mình. Một tay quơ quào chuẩn bị hit cuối. Haha! Để xem hắn đỡ đấm này của tôi bằng tay nào. Chuẩn bị nào! Mặt đẹp ơi, tạm biệt cưng nhé! 1… 2… 3!
– Á! – tiếng hét của ai đó.
A hình như là chất giọng dễ thương của tôi ấy.
Tại sao ban nãy đang ở tư thế quái dị, chỉ trong phút chốc tôi lại nằm trên giường chứ? Còn bị hắn đè lên trên nữa. Trên miệng hắn vẫn hiện hữu nụ cười gian kìa. Cái tên này thật là đúng chất DW mà! (cái anh bên kia hiện giờ nằm quay mặt vô tường luôn rồi…)
– Tránh ra! – tôi lại trợn mắt đe dọa hắn.
Người ta nói làm được làm hoài. Còn tôi có lần nào dọa được hắn đâu mà cứ một trò trợn mắt làm tới. Xong đợt này nếu tôi còn nguyên vẹn chắc chắn sẽ về đọc thêm sách nghiên cứu cách đối phó với hắn.
– Cô vừa nói sẽ làm gì tôi cơ? – hắn cười đểu ơi là đểu!
Tôi vễnh môi lườm hắn. Hắn nhìn tôi hồi lâu, rồi nhanh chóng đứng dậy. Cơ hội là đây!
Vừa lúc hắn quay lưng định bước đi, tôi thò chân ra làm hắn vấp té.
Tôi lập tức rụt chân lại, ngồi trên giường chễm chệ. Chờ hắn lồm cồm bò dậy bặm môi quay về phía tôi, thì tôi cười phá lên, thuận miệng trêu hắn:
– Đi đứng kiểu gì lại vấp chân vào nhau thế kia!? Ha ha!!
– Cô… cô… – hắn lắp bắp mà cả khuôn mặt tức đến đỏ ửng.
“Reng! Reng!” _ vâng! Chuông trường cứu tôi đấy! Reng sớm reng muộn không reng nhằm ngay lúc này! Liệu do hắn ăn ở quá ác hay do tôi ăn ở tốt nhỉ? Tôi tuột xuống giường thong thả đi lướt qua hắn, trong khi khuôn mặt hắn đang chuyển màu từ đỏ thành đen.
– Cậu không lên lớp à?
Tôi quan tâm và hỏi thăm hắn, vậy mà hắn tỉnh bơ thả người xuống giường. Hắn gác tay lên trán như đang suy nghĩ, mắt nhắm hờ, hắn nói:
– Tôi cúp. Nhờ cô lên lớp báo với lớp trưởng lớp tôi là tôi mệt.
– Mệt sao? Bảo tôi nói dối giúp cậu à? – tôi cau mày đứng chống nạnh nhìn hắn.
– Nói dối gì chứ? Tôi thực sự mệt mỏi mà. – hắn thở hắt ra, giọng nói có vẻ khó chịu.
– Cậu từ khi nào trở thành học sinh chăm ngoan thế, cúp học cũng xin phép à?
– Cô… – hắn tức giận ngồi bật dậy lườm tôi. Tôi cười khì phóng thẳng.
Dù nói vậy, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn sang khu học của DW tìm lớp của hắn. Hình như sư xuất hiện của tôi là một chấn động lớn. Khắp các lớp học, những khuôn mặt tò mò ló ra nhìn chằm chằm vào tôi. Chậc! Cả người tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Biết vậy mặc xác cái danh thanh niêm nghiêm túc của hắn cho xong!
Tôi đạp cửa xông vào. Tôi sẵn giọng:
– Cho tôi gặp lớp trưởng.
– Tôi đây. – một anh chàng đẹp trai đứng trước mặt tôi cười khẩy – Tìm tôi có chuyện gì… cô bé?
– Cô bé? – tôi khinh bỉ nhìn tên đó, cười khẩy – Thế chú là lớp trưởng ở đây à? Ren có nhờ con gửi lời là hôm nay hắn mệt, đang nằm dưới phòng y tế, nên cúp học. Thế thôi.
Tôi nhấn mạnh hai chữ “chú” và “con”. Há há! Tên đó tức lòi phèo… Nhìn mặt ngu đến tội. Cả lớp bắt đầu rộ lên những tràn cười. Hắn đang đơ ra thì có một cô gái, phải nói là cực kì xinh đẹp đến vỗ cái bốp vào vai mình. Trời ạ! Cái lớp hắn học toàn mĩ nam mĩ nữ thế này chứ? Vậy mà hắn không để ý được cô nào…
– Cậu làm cái trò gì vậy Kaji? Sao lại nhận mình là lớp trưởng?
– Hả? – tới tôi ngơ mặt ra.
– Cô bị lừa rồi nhỏ ngốc! Haha! – tên đó chữa ngượng bằng cách trêu tôi.
– Hừm. Cậu thôi đi. Cậu tìm tớ có chuyện gì? – cô ấy lườm Kaji rồi quay sang cười với tôi thật tươi. Ôi… dễ thương quá!
– Ừ thì… là chuyện của Ren đấy. – tôi ngập ngừng trước vẻ mắt hớn hở của cô ấy, cảm thấy bắt đầu sợ a.
– Thế à? Kệ đi! Cậu tên gì thế, cậu dễ thương quá! Tớ tên Chito. Tụi mình làm bạn nhé! Mà làm bạn thân luôn nhé! Được rồi cậu về lớp đi, cảm ơn vì đã chuyển lời giúp tên lắm trò đó! Ngày mai tớ sẽ sang lớp tìm cậu! Tụi mình cùng ăn trưa nhé.
– À… ừ… Vậy… tôi về nhé.
Tôi muốn choáng trước cái tràn diễn văn của Chito.
Tôi quay lưng bước đi, nhưng mà một ánh đèn lóe sáng trong đầu tôi. Tôi quay lại, cố tình nói lớn cho cả dãy hành lang cùng biết:
– À… mà, Ren cần một bạn nữ xuống phòng y tế chăm sóc cho hắn đấy.
Cả hành lang gào rú như chó sói. Đám con gái hám trai bắt đầu túa ra chạy khỏi lớp, với một hướng duy nhất là… phòng y tế.
Tôi cười khẩy:
– Này thì mệt! Cậu chết chắc rồi!
…
Giờ ra về, chuông vừa vang lên, tôi tức tốc xách ba lô phóng chạy. Cứ mà rề rà ở đây, tôi sẽ bị hắn ‘xử’ mất!
Nhưng… hắn cao tay hơn tôi rồi! Làm sao mà hắn có thể từ khu học của DW sang lớp tôi trong vài giây ngắn ngủi thế chứ? Tôi vừa bước ra khỏi lớp đã nhìn thấy hắn. Cái tên này đi đâu cũng gây sự chú ý được.
Ren đứng tựa lưng vào tường, sau lưng là cái ba lô to tướng, hai tay đút túi quần… nhìn lãng tử quá a! Bảo sao mà đám con gái không chết mê chết mệt chứ! Nhìn xem bao nhiêu đứa con gái đang nhìn hắn với cặp mắt hình trái tim choáng hết khuôn mặt.
Nhưng mà… không quan tâm! Nhiệm vụ cao cả và quan trọng nhất của tôi bây giờ là… chạy!
Nhưng mà sao chạy mãi không đi thế này! Rồi sao cơ thể tôi ngày càng bay lên thế này! Híc!
– Cô… có biết lỗi của mình không? – giọng hắn lạnh lùng không biết từ đâu vang vọng vào tai tôi, mà hình như là sau lưng tôi ấy.
Hắn dùng tay phải lôi cái ba lô của tôi lên, nên tôi cũng bị kéo lên nốt. Tôi và hắn… lại ở trong cái tư thế thật quái dị, nhưng sao hắn có thể nhấc tôi lên một cách dễ dàng như vậy? Tôi nhẹ đến vậy à? Không phí công tôi giảm cân a.
– Làm ơn, thả tôi xuống! Mọi người đang nhìn kìa.
Tôi ngoái lại nói với hắn, tay chân vùng vẫy. Hắn thả tôi xuống. Tốt!
Tôi định lợi dụng thời cơ để chuồn thì hắn chộp lấy tay tôi.
– Định chạy à? Cô chết với tôi.
Hắn nghiến răng rồi vác tôi lên vai. Ôi trời ơi! Mặc tôi la hét vùng vẫy, hắn vẫn im lặng vác tôi đi.
Thôi kì này tôi ‘xong’ rồi!
…
Hắn đem tôi đến con hẻm nhỏ lần trước ở cạnh Tiffa.
Vứt tôi xuống đất, hắn ấn người tôi sát tường. Mặt hắn lúc này thật là đáng sợ quá a!
– Cô có biết mình đã làm cái gì không? Tôi đang ngủ thì bọn họ nhào đến… trời ạ! Cảm tưởng như tôi chết ngạt rồi ấy chứ… mấy con nhỏ đó cứ đè tôi ra mà hỏi thăm… bla bla bla…
Tôi nuốt nước bọt cái ực nhìn hắn. Hắn vẫn còn đang than phiền về chuyện ban nãy. Mặt hắn đen lại, ánh mắt xếch lên đầy gϊếŧ chóc, sát khí nồng nặc. Chết thật! Hình như hắn giận lắm. Chẳng biết ban nãy hắn có vì quá giận mà gϊếŧ chết ai không?
Năm phút sau, hắn vẫn còn nhiếc móc tôi. Đàn ông khi giận thật đáng sợ!
– Bây giờ thì cô muốn tôi xử lý cô theo cách nào đây? – câu nói chốt lại năm phúc mắng chửi của hắn.
Mùi nguy hiểm ở đâu mà lắm thế này!?
– À thì… cho tôi xin lỗi mà! Tôi… ừm… à… tha cho tôi đi.
Tôi làm vẻ mặt ngây thơ vô tội hết sức có thể, giương đôi mắt to tròn như cún con nhìn Ren. Đáp lại với ánh mắt đó là khuôn mặt không có tí nào là thương tôi hết.
– Cho cô lựa chọn hình phạt, không chọn, tôi sẽ tự làm vậy. – Ren nói rồi lại nắm tay kéo tôi ra giữa đường. Hắn nắm lấy hai tay tôi, hắn cúi xuống hôn tôi. Ách! Quát đờ…!
Mấy bà chị phục vụ trong Tiffa túa hết ra trước cửa quán nhìn chúng tôi chằm chằm. Xung quanh là biết bao ý kiến:
– Gì thế này?! Họ làm gì chốn công cộng thế kia?
– Nhưng chẳng phải một người là DW, một người là WW sao?
– Có nên báo cho đại pháp sư không?
Môi của Ren vẫn còn trên môi tôi, nhưng hắn búng tay một cái, trên đầu tôi và hắn hiện ra dòng chữ thật lớn bằng hơi nước “Ai dám hé lời với đại pháp sư đừng trách tôi ác độc.”
Những lời bàn tán từ thắc mắc ngạc nhiên chuyển sang khen hai chúng tôi đẹp đôi! Đẹp cái quái gì được?! Họ không thấy là tôi bị ép sao?
Trời ạ! Sao hắn có thể thản nhiên làm chuyện này trước mặt tất cả mọi người như vậy? Mặt dầy hết sức! Hắn không thấy xấu hổ à?
À… tôi hiểu rồi! Đó là hình phạt hắn dành cho tôi…
– Một hình phạt ngọt ngào đúng chứ?
Hắn nói sau khi đã rời tôi.