Xuyên Nhanh: Ở Các Thế Giới Làm Con Gái Cá Mặn Của Các Đại Lão

Chương 8: Giáo bá

Không tìm được người chăm sóc cô bé nên tạm thời Tại Dã chỉ có thể tự làm mọi việc. Bởi vì tối qua nghe thấy tin dữ, cậu trực tiếp cài đặt từ chối tất cả các cuộc gọi, vừa sáng sớm đã mang Dư Thiên ra ngoài… để cắt tóc.

Đây mới là chuyện lửa sém lông mày chân chính, sáng nay cậu lại cột tóc cho đứa trẻ mất nửa giờ trong phòng tắm.

Chỉ cần cậu dùng sức một chút, Dư Thiên sẽ ôm đầu rầm rì kêu đau, nhưng nếu cậu không dùng lực sẽ không thể nắm hết được những sợi tóc tơ trơn mượt, vất vả lắm mới gom được hết tóc lại, cuối cùng buộc lên chỗ cao chỗ thấp, cô bé còn dùng sức xoa đầu mình, nói da đầu bị kéo đau.

Cuối cùng phải để Dư Thiên thả tóc, Tại Dã dắt cô bé tìm tiệm cắt tóc.

“Em gái đáng yêu quá, anh trai đưa em đi cắt tóc à?” Thợ cắt tóc cười tủm tỉm.

Tại Dã thấy Dư Thiên chuẩn bị mở miệng, sắp thốt ra từ ba, nhanh chóng bịt miệng cô bé, nói với thợ cắt tóc nói: “Cắt cho cô bé càng ngắn càng tốt.”

“Công chúa nhỏ xinh xắn như vậy, cắt tóc ngắn không đẹp đâu, hay là tôi sửa tóc cô bé một chút rồi làm tạo hình luôn?”

“Không cần, cắt đi.”

“Cắt thì không thể buộc bím tóc xinh đẹp nữa đâu! Nếu không thì uốn nhẹ ở đuôi tóc…” Thợ cắt tóc cố gắng thuyết phục.

“Cắt được không? Không thì tôi đổi tiệm khác.” Tại Dã vừa ngồi xuống đã muốn đứng dậy rời đi.

Thợ cắt tóc cầm kéo mỉm cười: “Được, xin hỏi cắt dưới tai hay trên tai?”

Cuối cùng thợ cắt tóc cắt ngang tai, kiểu tóc như vậy làm cô bé nhìn qua càng giống một con búp bê đáng yêu, trông mặt nhỏ hơn nhiều.

Dọn tóc vụn, thợ cắt tóc nói: “Chất tóc của đứa trẻ rất tốt, có điều rất nhanh dài, cách một đoạn thời gian phải đến sửa lại, nếu không sẽ phải buộc lên, gần đây tiệm bọn tôi đang có hoạt động nạp phí 500 tặng 50, tới cắt tóc còn được tặng một lần gội đầu miễn phí, muốn tìm hiểu một chút không?”

Tai Tại Dã giật giật. Tuy cậu chưa bao giờ bị những hoạt động nạp tiền đó của thương nhân mê hoặc, nhưng nghĩ đến chuyện tóc đứa bé dài ra rất phiền toái, hơn nữa cô bé còn được gội đầu miễn phí…

“Hoan nghênh lần sau lại đến nhé bảo bối!” Thợ cắt tóc nhiệt tình tiễn khách.

Dư Thiên cầm thẻ khách quý của tiệm cắt tóc, sờ mái tóc đến tai của mình.

“Nếu động đậy nữa thì nhóc xuống dưới đi.” Tại Dã uy hϊếp.

Dư Thiên không muốn tự đi, nghiêng đầu dựa vào vai cậu.

Mới có mấy ngày ngắn ngủn mà Tại Dã đã phát hiện tư thế ôm trẻ con của mình đã trở nên cực kỳ thành thạo.

Cậu gọi xe, ôm Dư Thiên đến nhà trẻ gần nhất để được tư vấn. Trước khi đến Tại Dã đã dùng điện thoại tìm hiểu một ít tư liệu, nhưng đến khi thực sự đến nơi này nhìn xem thì cậu không khỏi nhíu mày.

Chỗ này có được không? Diện tích không lớn nhưng có rất nhiều trẻ con, rõ ràng ở đây thiếu giáo viên, không lo được quá nhiều việc, cơ sở vật chất không đầy đủ lắm, Tại Dã còn nhìn thấy hai đứa nhỏ đánh nhau để cướp đồ chơi, cào mặt đối phương, mặc dù rất nhanh đã bị giáo viên ngăn lại.

Tại Dã nhìn đứa nhóc lười động đậy trong ngực mình. Cô bé lười như vậy, nói chuyện cũng không rõ, nếu bị người khác bắt nạt, chắc chắn sẽ chỉ biết khóc, nếu để cô bé ở chỗ như vậy… Tại Dã mới nghĩ đến đã nhíu mày.

Còn chưa xử lý được giấy tờ nhưng Tại Dã đã mang Dư Thiên đến ba nhà trẻ xem qua trước.

Hai nơi khác cũng khá ổn nhưng luôn có chỗ khiến Tại Dã không hài lòng.

Cậu mua nước và thuốc lá trong cửa hàng, ngồi xổm dưới bóng cây ven đường, cau mày nói: “Sao nhóc lại rắc rối vậy hả?”

Cậu nghiện thuốc không nặng lắm nhưng vì mấy ngày nay cực kỳ bận rộn nên trong lòng cậu rất bực bội, vì thế mới châm điếu thuốc hút hai hơi thật mạnh.

Mùi khói thuốc làm Dư Thiên nhăn mặt, cô bé kêu lên: “Thối! Thối! Thối! Thối thối thối!”

Hai mắt Tại Dã nhìn về phương xa, không để ý đến cô bé.

Đột nhiên đầu Dư Thiên đυ.ng vào vai cậu, một tay Tại Dã cầm thuốc lá, một tay đè trán cô bé.

Cô bé cắn vai cậu giống như con lợn rừng, Tại Dã không biết nên nói gì, vội vàng dập thuốc lá, ném vào thùng rác bên cạnh.

“Được rồi được rồi.”

Sao trẻ con lại phiền toái vậy chứ?

Phiền toái lớn hơn nữa đang chờ cậu phía sau.

Cậu đưa Dư Thiên về nhà, đi qua cửa thì thả cô bé xuống.

Dư Thiên ngửa đầu: “Uống sữa chua!”

Tại Dã “Chỉ được uống một lọ.”

Nói xong một lớn một nhỏ đi vào phòng khách, đột nhiên Tại Dã đối diện với hai người ngồi trên sô pha.

Tại Dã “!!!”

Để không bị cậu phát hiện, hai vị này không đặt giày ở cửa mà chỉ im lặng mai phục ở đây. Tại Dã nhíu mày, nhanh chóng cúi người bế Dư Thiên lên, quay đầu muốn tông cửa xông ra.

Bang!

Một chiếc dép lê lướt qua đầu cậu, nện trên tủ giày ở cửa, thành công ngăn cản hành vi chạy trốn của Tại Dã.

“Tiểu Dã, con lại đây.” Trong tay người mẹ lâu rồi cậu chưa gặp còn cầm một chiếc dép lê khác, mở miệng nói.

Sau lưng bà ấy còn có một người đàn ông trung niên mặc tây trang, hình như vừa rời khỏi hội nghị nào đó, không nghi ngờ gì nữa, đây là ba cậu.

Sau khi ly hôn, ba và mẹ cậu, quý ngài Tại Diên và phu nhân Ôn Linh đã không gặp nhau nhiều năm.

Lúc ly hôn họ cắn xé nhau túi bụi, cạch mặt nhau, cả hai đều bày tỏ rằng cả đời này sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, không ngờ nhiều năm không gặp, lý do lần này bọn họ có thể bình thản cùng ngồi trong một căn phòng lại là vì đứa con trai vừa trưởng thành của mình có một cô con gái.

Trên sô pha, một nam một nữ mang biểu cảm nghiêm trọng ngồi cạnh nhau, đối diện là Tại Dã và đứa trẻ, trên bàn trà đặt ba bản báo cáo kết quả xét nghiệm giống nhau.

Quý ngài Tại Diên và phu nhân Ôn Linh nhìn đứa trẻ một lúc lâu, cuối cùng cũng dời ánh mắt phức tạp sang Tại Dã.

Quý ngài Tại Diên lên tiếng trước: “Là do ba không dạy dỗ tử tế nên con mới 18 tuổi mà đã có đứa con gái hai tuổi rồi.”

Tại Dã nghe thấy ông ta nói chuyện thì theo thói quen cảm thấy phản cảm, mặt không biểu cảm cãi lại: “Do di truyền.”

Ba chữ cực kỳ trào phúng.

Vì vậy nên Tại Diên không thích ở chung một chỗ với Tại Dã, mỗi lần ông ta nói chuyện với đứa con trai này đều bị cậu làm tức giận đến nỗi máu dồn lên não, không nghe được chút lời hay nào từ miệng cậu.

“Con nói cái gì? Ba dạy con là vừa tuổi vị thành niên đã ngủ với bạn gái sao, còn làm người ta mang thai?”

“Lời nói và việc làm của ba đều rất gương mẫu, sao lại bảo là không dạy, thượng bất chính hạ tắc loạn*.”

*Thành ngữ, ý bảo nếu người bên trên có suy nghĩ, hành vi không tốt thì người dưới cũng sẽ làm theo.

Hai câu làm quý ông Tại Diên tung hoành nhiều năm trên thương trường tức giận đến mức thở hổn hển. Suýt chút nữa ông ta đã cầm cây chổi bên cạnh lên đánh con trai một trận, chỉ là ngại cháu gái nhỏ đang ngồi bên cạnh nhìn mình, cố nén sự tức giận.

Lúc này, phu nhân Ôn Linh cũng mở miệng, giọng điệu của bà ấy không kịch liệt như Tại Diên, ngược lại mang theo sự đau khổ: “Là do mấy năm nay mẹ ít quan tâm đến con. Tiểu Dã, mẹ luôn cho rằng con là một đứa trẻ tốt, chỉ là sao con lại làm ra chuyện thiếu trách nhiệm như vậy?”

Lúc này thiếu niên có thể gân cổ lên tranh cãi với Tại Diên lại không rên tiếng nào, dùng sự im lặng đối diện với ánh mắt thất vọng của mẹ.

“Mẹ đứa nhỏ này là ai? Nếu đứa bé đã sinh ra rồi, vậy làm bù hôn lễ trước đi?” Ôn Linh không quở trách nhiều, đưa ra vấn đề cần thiết lúc này.

Mặt Tại Dã không biểu cảm: “Con không biết mẹ cô bé là ai.”

Ôn Linh, Tại Diên: “?”

“Không biết là có ý gì? Con không biết mình ngủ với ai à?” Giọng Tại Diên cao lên.

Dù sao cũng nói hết rồi, Tại Dã dứt khoát bổ sung cho xong: “Con không biết gì cả, nếu con nói con cảm thấy mình vẫn là xử nam, hai người có tin không?”

“Nói cái gì vậy, con là xử nam thì con gái con chui từ đâu ra?” Tại Diên lớn tiếng.

“Hừ, tôi không biết cô bé sinh ra kiểu gì, cũng không biết mẹ cô bé là ai, càng không biết mấy năm nay cô bé ở đâu, mấy ngày hôm trước tôi nhặt được cô bé ở Cục Cảnh Sát, lúc ấy tôi còn tưởng đây là con gái riêng của ba nữa.”

Nói xong câu này còn thấy chưa đủ, Tại Dã nói với Ôn Linh: “Con trưởng thành rồi, thời gian con sống một mình còn dài hơn thời gian mẹ dạy dỗ con, con có trở thành một kẻ rác rưởi cũng không liên quan đến mẹ, mẹ vẫn nên quay về giáo dục đứa con trai thứ hai cho tốt đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ con.”

Tại Diên nổi bão: “Con nói cái gì? Cái đồ súc sinh này!”

Ông ta cầm chổi nhựa ném Tại Dã.

Ôn Linh cũng tức giận, ánh mắt thay đổi, cởi dép lê trên chân: “Con nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

Tại Dã một hơi châm ngòi hai quả pháo, cậu né tránh cây chổi ba ném tới, một tay ấn lên thành sô pha nhảy qua, cũng nhanh chóng vớt luôn Dư Thiên đang mang vẻ mặt vô tội mờ mịt, ôm cô bé chạy trốn.

“Con còn muốn chạy à, nhãi ranh con giỏi thì đừng chạy!” Tại Diên vừa thấy cậu chạy đi, nhặt cây chổi lên đuổi theo theo bản năng.

Ôn Linh cũng sốt ruột đuổi theo, kêu to: “Con thả đứa bé xuống, đừng dọa cô bé! Tại Dã!”

Ở bên ngoài cặp chồng trước vợ trước tuổi trung niên này cũng là người có thể diện, lúc này một người cầm chổi, một người xách dép lê đuổi theo phía sau Tại Dã, còn không đuổi kịp. Dù sao người phía trước cũng là một nam sinh cấp ba 18 tuổi căng tràn sức sống..

Tại Dã chạy thẳng đến phòng ngủ, khóa trái, nhốt hai người bên ngoài.

Không để ý tới tiếng gõ cửa và mắng chửi bên ngoài, Tại Dã đặt Dư Thiên lên giường, giũ chăn ra bọc đứa trẻ lại, lại lấy tai nghe ra đeo lên cho cô bé, đôi tay và tai nghe cùng bịt tai cô bé.

Dư Thiên nhìn cậu một lát, chậm rãi cúi đầu.

Tại Dã: “Làm gì vậy? Mệt à?”

Cậu phải đưa một bàn tay ra giữ chặt để tránh cô bé ngả nghiêng, Dư Thiên giữ nguyên tư thế này, đặt cằm trong lòng bàn tay cậu, nghiêng đầu, ngủ mất tiêu.

Tại Dã: “…”

Như vậy cũng ngủ được, ra ngoài chơi một ngày thôi, mệt đến vậy à?

Nhưng cũng thật kỳ quái, lòng bàn tay nặng trĩu, đứa trẻ mềm mụp dựa vào người cậu, nhịp tim đập của cô bé giống con thỏ con, cực kỳ có cảm giác tồn tại, âm thanh phá cửa bên ngoài cũng không gây sự chú ý như trước.

Dần dần bên ngoài không còn động tĩnh, Tại Dã nhét đứa bé ngủ say vào chăn, mở cửa ra ngoài.

Nhìn qua ba mẹ cậu đã bình tĩnh lại, yên lặng ngồi trên sô pha, thấp giọng nói gì đó với nhau. Nhìn thấy Tại Dã xuất hiện, hai người mới dừng lại.

“Nếu chuyện đã xảy ra thì bọn ta nói gì cũng không có tác dụng, nhưng có đứa nhỏ này, con phải làm sao bây giờ?” Giọng điệu của Tại Diên rất uy nghiêm.

“Con mới 18 tuổi, còn đang đi học, sao có thể chăm sóc một đứa trẻ nhỏ như vậy?” Giọng Ôn Linh mang theo sự lo lắng.

Tại Dã: “Con không châm chọc, chỉ là trần thuật lại sự thật. Lúc con vị thành niên hai người không để ý đến con, bây giờ con đã trưởng thành, càng không cần ba mẹ xen vào, con sẽ tự chăm sóc con gái con.”

“Nói khoác mà không biết ngượng, con biết trông trẻ à?” Tại Diên hừ một tiếng.

Tại Dã nhớ đến chuyện nửa đêm mình dậy giặt áo thun dính nướ© ŧıểυ của đứa trẻ kia, nhớ đến việc mình gội đầu buộc tóc cho Dư Thiên, cho cô bé ăn, ôm cô bé đi khảo sát nhà trẻ cả ngày,... Không hiểu sao bỗng nhiên lại đứng thẳng lưng: “Hơn ba là được.”