Đầu cầu đá phía bắc trấn.
Liễu Ngư cơ hồ hoài nghi chính mình vừa nghe nhầm rồi, “Ngươi nói hắn đi đâu?”
“Liễu gia thôn, hình như là muốn vào núi, giờ Thìn gã sai vặt nhà hắn đánh xe la đi.”
Liễu Ngư xem lại con đường sau lưng, như thế nào cũng không nghĩ tới, Lục tam lang thế nhưng đi Liễu gia thôn, trong mắt nàng nhiều thêm một tầng ánh sao sáng rọi, suy đoán cơ hội có lẽ đã tới rồi.
Nếu có thể lợi dụng thích đáng, nàng thực mau là có thể rời khỏi Liễu gia, đi lệch khỏi quỹ đạo vận mệnh bất kham kiếp trước.
Trong mắt Liễu Ngư hiện lên ý cười, lộ ra vài phần nhẹ nhàng cùng nóng bỏng ẩn sâu, trả cho hai anh em thù lao liền hướng về Liễu gia thôn.
Nam hài nhi tiếp nhận đồng tiền hôm nay vào tay, phá lệ nặng hơn chút, đếm đếm, có hai mươi cái, so với bình thường nhiều gấp đôi, khóe môi tiểu hài tử tràn ra một chút tươi cười, hắn liền biết hắn đoán được không sai.
Liễu gia thôn nhiều núi, đường vào núi lộ ước chừng có bảy tám lối, muốn tìm được Lục tam lang là từ lối nào vào núi lại cũng không khó, gã sai vặt của hắn kêu là Bát Bảo cùng xe la chính là chỉ có thể đi đến hướng con đường rộng nhất.
Liễu Ngư đi đến con đường mọi người hay vào núi mà bắt buộc phải đi qua, xa xa mà liền phát hiện tung tích xe la, trên xe ngồi đúng là gã sai vặt Bát Bảo của Lục tam lang, bên cạnh còn vây quanh mấy cái hài tử trong thôn xem náo nhiệt.
Liễu Ngư đại khái có thể đoán được Lục tam lang là từ đâu đi vào núi. Nàng không muốn tự nhiên đâm ngang, cũng không lộn trở lại Liễu gia, theo đường nhỏ đi vào núi.
Núi phụ cận Liễu gia thôn, cơ hồ mỗi con đường, đều từng vô số lần mà lưu lại dấu chân của Liễu Ngư, từ khi 6 tuổi đến mười lăm tuổi.
Cách biệt một đời, gần như đã hai năm trôi qua, nàng lại lần nữa bước vào con đường dẫn vào núi này, từng tấc đất dưới chân càng đi, càng như tiến mỗi một tấc trí nhớ của nàng.
Phảng phất giống một thổ địa đã từng vô số lần đặt chân vào khu vực này. Nên như thế nào tại trong núi tìm một người, như thế nào tìm một cái địa điểm khi hắn trở về nhất định phải đi qua, chế tạo một cơ hội ngẫu nhiên gặp được. Chưa bao giờ, tư duy của nàng lại rõ ràng như vậy.
Tấc tấc tính kế, từng bước chú ý, rốt cuộc ở khi tà dương đã nửa tàn, nàng chờ được cái thiếu niên có thể xoay chuyển vận mệnh của nàng kia.
Mà Lục Thừa Kiêu, trên đường rời núi, liền gặp gỡ được “thuốc giải” cho những bồi hồi khó chịu trong lòng hắn mấy ngày nay.
Lục Thừa Kiêu mang theo tràn đầy một sọt cây cỏ không biết tên, nhìn về phía nữ tử nửa ngồi ở tảng đá cạnh hồ nước, nàng cũng đang hướng về bên này nhìn tới, trên mặt hoang mang, nhìn thấy hắn mặt chuyển thành vui mừng.
“Là ngươi!” Trong thanh âm của nàng đều lộ ra vui sướиɠ.
Lục Thừa Kiêu rõ ràng cảm nhận được chính mình đang vui sướиɠ cùng rung động, hắn cảm thấy duyên phận kỳ diệu đến không thể tưởng tượng được, ở một cái thời gian cùng địa điểm cơ hồ không có khả năng sẽ gặp được như vậy, bọn họ không ngờ lại gặp gỡ một lần.
Lục Thừa Kiêu chạy bộ tới gần hồ nước, ở cách nàng ba bước liền ngừng lại, “Cô nương như thế nào ở chỗ này?”
Lời này vừa xuất khẩu liền nhận ra, nàng hiện tại có chút hơi chật vật, vài sợi tóc bên má rơi rụng, chỗ làn váy dính một chút cọng cỏ, lúc này thấy hắn đi đến phụ cận, nàng cũng chưa đứng dậy, vẫn là nửa ngồi ở trên tảng đá, tay hơi hơi chống lên mặt đá, chân trái chạm đất, chân phải lại co lên, mặt giày bên ngoài dính bùn núi.
Ý thức được ánh mắt Lục Thừa Kiêu đánh giá, Liễu Ngư cúi đầu, thấy giày chưa bị làn váy che khuất, trên mặt nóng lên, theo bản năng liền đem chân co rụt lại, vừa động, cả người liền đau đến run lên, không nhịn nhẹ hít khí lạnh.
Trong lòng Lục Thừa Kiêu căng thẳng, “Ngươi bị thương sao?”
Liễu Ngư có chút thẹn thùng, “Mới vừa rồi ở trên đường nhỏ bên kia bị một con rắng từ bụi cỏ bò qua làm kinh sợ, hoảng loạn liền bị trẹo chân.”
Thanh âm thực nhẹ, giống gió xuân Giang Nam, nhu hòa mềm ấm.