Vương thị thực mau trở về trong phòng Liễu Ngư, nhìn bên ngoài không có người, từ bên trong đóng lại cửa phòng, mới từ trong tay áo lấy ra một đống đồng tiền tới cho Liễu Ngư, nàng đè thấp thanh âm, “Đây là vốn riêng của ta, buổi tối khi ăn cơm ngươi trước mặt cha ngươi lại giao cho ta, đến lúc đó thuận miệng nhấc đến chuyện học thêu thùa, đã biết chưa?”
Đồng tiền nặng trĩu rơi vào tay, Liễu Ngư nhìn liếc mắt một cái, năm xuyến lẻ mười mấy văn, nước mắt trên mặt chưa khô, đã chuyển buồn thành vui, thân mật đem đầu rúc vào trên vai Vương thị, mềm mại nói: “Nương, người thật tốt, Ngư Nhi về sau nhất định sẽ hảo hảo hiếu thuận với người, chờ học giỏi thêu thùa, nhất định để cho ngài ở trước mặt cha có thể diện.”
Thanh âm nàng mềm mại, Vương thị nghe được, khóe môi nhịn không được cong lên, cong đến cuối cùng khuôn mặt hoàn toàn cười nở hoa, vỗ lưng Liễu Ngư, tựa như được an ủi: “Ngươi là đứa nhỏ ngoan, học giỏi thêu thùa cũng không chỉ là kiếm thể diện cho nương, ngươi cũng đã là đến tuổi tác làm mai, có tay nghề này, việc hôn nhân của ngươi đều có thể nói tốt hơn chút, Yến Nhi kia là đứa không có lương tâm, nương về sau liền chỉ trông chờ vào ngươi hiếu thuận.”
Ánh mắt Liễu Ngư hơi lóe lên, xác định được lúc này Vương thị còn hoàn toàn không biết tính toán của Liễu Khang Sanh.
Vương thị lúc này đối đãi với Liễu Ngư chính là ôn nhu, nói tới đây lại khó có được hỏi một câu: “Có đói bụng không, ta hôm nay chưng màn thầu, sắp bỏ ra khỏi nồi rồi.”
Liễu Ngư cúi đầu, nghịch đầu ngón tay, mới nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Ta không ăn, lại qua hai cái canh giờ liền đến lúc ăn cơm chiều, miễn để cho mấy cái tẩu tẩu thấy, quay đầu lại, lại cùng các ca ca tranh cãi, làm nương khó chịu.”
Vương thị nguyên bản cũng không muốn cho Liễu Ngư đi ra ngoài lấy màn thầu ăn, chỉ là trong lòng cao hứng nhất thời lanh mồm lanh miệng thôi, muốn nói có bao nhiêu thiệt tình, thực lòng kỳ thật cũng không có. Nhưng nghe Liễu Ngư vừa nói như vậy, Vương thị lại chỉ cảm thấy một cỗ bất bình xông thẳng lên đầu, nữ nhi trước đó nói được không sai, nàng làm bà bà còn muốn xem sắc mặt con dâu mà hành sự.
Lập tức lôi kéo Liễu Ngư, nói: “Ngươi hôm nay mới kiếm lời năm xuyến tiền trở về, bện dây đeo hai tháng, qua lại đi mười mấy dặm đường, một cái màn thầu như thế nào liền ăn không được, ta nhìn xem ai dám tranh cãi.”
Thanh âm này lập tức cất cao lên, cũng không biết từ đâu ra mạnh mẽ, lưng và thắt lưng cũng thẳng lên, cũng dám bưng lên tư thái bà bà tới, hiển nhiên thanh âm nâng lên chính là để cho ba cái con dâu bên ngoài nghe thấy.
Trong mắt Liễu Ngư hiện lên một mạt ý cười không dễ cảm thấy được, chỉ là trên mặt vẫn là làm ra biểu hiện bất đắc dĩ, thực không dám để Vương thị đắc tội với mấy người Ngũ thị, dưới chân không chịu động, lôi kéo Vương thị gọi một tiếng: “Nương.”
Thấy Vương thị nhìn qua, hướng Vương thị thẳng lắc đầu.
Vương thị thấy trưởng nữ tình nguyện bị đói cũng không chịu để chính mình khó chịu, ngẫm lại không chỉ một ngày hôm nay, là từ nhỏ bắt đầu hiểu chuyện liền đã như thế, bảy tám năm nay đều giống nhau, nhất thời phi thường chua xót, chỉ cảm thấy thật xin lỗi cái nữ nhi này quá nhiều.
Vương thị liền kéo Liễu Ngư đi ra bên ngoài, “Cùng nương đi ra ngoài, ngươi cũng là người Liễu gia, chính ngươi còn biết kiếm tiền, một cái màn thầu như thế nào liền ăn không được? Ăn, không chỉ hôm nay ăn, về sau trong nhà làm điểm tâm, Yến Nhi có thể ăn, ngươi cũng có thể ăn.”
Chính Vương thị cũng đã quên, lúc ban đầu, người đem Liễu Ngữ phân biệt cùng người Liễu gia khác chính là Vương thị.
Nhà bếp bên kia, mấy người Ngũ thị hiển nhiên cũng nghe tới động tĩnh rồi, trên tay cầm màn thầu xé ăn, đôi mắt lại nhắm thẳng cửa nhà chính nhìn, xem Vương thị quả thực lôi kéo Liễu Ngư ra ngoài, chị em dâu mấy người liếc nhau.
Tức phụ Lão tam Văn thị trước hết mở miệng, cười tiếp đón: “Đại muội muội hôm nay đã mệt mỏi đi, nương vừa vặn chưng màn thầu, đại muội muội cũng ăn một cái lót bụng đi.”
Lão nhị tức phụ Lâm thị đang đút cho tiểu nữ nhi trong lòng ngực, không nói chuyện.