Tạo hóa hay không tạo hóa, Liễu Ngư không để ở trong lòng, chuyện nàng nhớ rõ nhất chính là khi huynh trưởng của vị Lục tam lang này cưới vợ, sính bạc là 99 lượng.
Liễu Ngư ngước mắt, nhìn liếc mắt bóng dáng người đã giục ngựa đi xa.
Hai cái đùi tự nhiên là không có khả năng đuổi theo ngựa, nàng cũng không nghĩ tới hiện tại liền đuổi theo. Lục tam lang kia nếu đúng như theo lời Lâm Cửu Nương nói, ngày thường ở thành Viên Châu đọc sách, lần này trở về trấn khẳng định là trực tiếp trở về nhà, nàng hiện tại không có cái cơ hội gì, Liễu Ngư lập tức đi phường thêu vừa bán dây đeo.
Nữ chưởng quầy thấy nàng đi rồi mà quay lại, còn sửng sốt, Liễu Ngư cười cười, nói: “Còn muốn mua vài thứ, không biết nơi này của chưởng quầy có bán vải thừa từ vải may quần áo không?”
Nguyên lai là vậy, nữ chưởng quầy cười, “Tất nhiên là có, không biết cô nương mua tới là làm cái gì, vải thừa cũng phân thành mấy loại, có loại để đóng đế giày, cũng có loại có thể làm một ít đồ vật nhỏ.”
Liễu Ngư nói: “Chọn mấy khối có thể làm túi tiền.”
Nữ chưởng quầy liền minh bạch, xoay người từ bên trong ôm ra một sọt vải lẻ tới, nói: “Đều ở tại đây, bán theo khối, xem nguyên liệu màu sắc cùng mức độ lớn nhỏ, rẻ thì một văn tiền hai ba khối, đắt hơn một chút thì vài văn, cô nương chính mình chọn đi.”
Liễu Ngư có mục tiêu, không quá tốn công liền chọn mười mấy khối nguyên liệu, nguyên liệu sắc màu đẹp đều là kích thức nhỏ, ghép lại cũng có thể làm mấy cái túi tiền mà thôi.
Nữ chưởng quầy nhìn nhìn, báo giá tám văn.
Liễu Ngư cũng không vội vã đưa tiền, mà là lại hỏi nữ chưởng quầy mua châm thêu, khung căng vải cùng các màu chỉ thêu.
Nữ chưởng quầy thật kinh ngạc, “Cô nương còn biết thêu thùa?”
Không trách được nàng kinh ngạc, thêu thùa là tay nghề có thể kiếm cơm, thông thường đều là mẫu truyền nữ ( mẹ truyền cho nữ nhi), bà truyền tức ( mẹ chồng truyền cho con dâu), hoặc là cô nương trong thành, các tiểu thư khuê các được cha mẹ ra tiền bạc mời một cái tú nương đến chỉ điểm.
Người nhà quê gia không có điều kiện mời sư phụ, cô nương nông gia phần lớn học được chính là dệt vải, mấy kỹ năng may áo đóng giày thực dụng hơn. Liền có người tâm tư linh hoạt, bện chút dây đeo cũng coi như là có tay nghề, mặc dù có người chính mình tự sờ soạng học thêu thùa, có thể lấy ra mang bán cũng cực nhỏ.
Liễu Ngư mười lăm tuổi tự nhiên là sẽ không biết, nhưng Liễu Ngư trọng sinh trở về thì biết.
Ở Lưu Tiên Các kia hơn 500 ngày đêm, việc học của nàng không ngày nào không đày ắp, công dung ngôn đức, toàn bộ đều muốn học, chỉ là công dung ngôn đức của nữ tử phong trần cùng nữ tử đàng hoàng muốn học tự nhiên không phải cùng một chuyện, muốn nói thì chỉ có duy nhất mặt “ công” có tương đồng, đó là học một đoạn thời gian chuyện thêu thùa.
Không vì cái gì khác, Hồng nương tử nói, nữ tử thanh lâu tựa như các nàng không cần dệt vải, may áo, chỉ cần có dung mạo có thủ đoạn, cẩm y ngọc thực, tấn ảnh y hương đều sẽ có người cung cấp nuôi dưỡng các nàng. Chỉ cân biết chút châm tuyến thêu túi tiền, lấy cái này làm công cụ lung lạc nam nhân, là tình thú, các nam nhân sẽ nguyện ý dùng vàng bạc đổi một phần thành tâm thành ý của các nàng.
Nàng không xem nhẹ những gì học được ở Lưu Tiên Các, thanh lâu thượng đẳng bồi dưỡng đối với các hạt giống tốt là phí tiền phí sức. Hồng nương tử hao tiền vốn đối với việc bồi dưỡng các nàng, trừ bỏ mục đích không thuần tịnh, tất cả những cái nàng học được đều là hữu ích, đọc sách biết chữ, ca vũ khúc nghệ, trang điểm…… Đây là những cái khi nàng ở Liễu gia tuyệt không có khả năng đυ.ng vào.
Lúc này đối diện với nữ chưởng quầy thiện ý hỏi chuyện, Liễu Ngư liền cười, nói :“Chỉ là học chút da lông mà thôi.”
Nữ chưởng quầy bất giác nghĩ nghĩ, cười nói: “Kia cũng là một món tay nghề, cô nương luyện nhiều chút, nếu làm được tinh xảo, cũng có thể đưa đến chỗ ta nơi này, so với thắt dây đeo càng dễ bán ra hơn.”
Liễu Ngư cười cảm tạ, đem theo đồ vật liền ra khỏi thêu phường.