Ngày Anh Ấy Đến

Chương 6: Muốn về nhà

Anh trai ôm chặt lấy tro cốt tôi, bây giờ cái gì cũng không nói nữa, càng không nháo nữa. Anh ấy điềm đạm mà ôm tôi, còn tôi phải dè chừng mà ôm anh ấy, tôi không chạm được vào anh ấy. Bây giờ tôi mới thấy trân trọng khoảng thời gian trước đây. Cái gì cũng được yêu chiều, là anh trai tôi Tạ Huấn Huấn, là anh ấy làm cho tôi tất cả. Chỉ là thích trách khứ nhiều một chút, nhưng trong lòng lại chưa từng giận tôi.

Thật muốn đi về nhà.

Tôi chết rồi. Chọn một cái chết ngu ngốc nhất, vì Diệp Mặc Ngôn mà chết. Thật ra chỉ là rất nhớ cậu ấy, muốn ôm cậu ấy. Lâu như vậy không thể gặp được, trong lòng sinh ra thống ngưỡng. Diệp Mặc Ngôn trước đây cái gì cũng không muốn biết, bây giờ lại bị bắt buộc phải biết. Nhưng mà chỉ có tôi là nhận được trớ trêu trời ban, ở bên cậu ấy lâu như vậy cậu ấy một cảm giác khác lạ cũng không có đối với tôi.

Vậy mà đợi lúc tôi chết đi Diệp Mặc Ngôn cậu ta tỏ tình tôi. Tỏ tình con ma bị điên như tôi. Lúc đó tôi chỉ nhìn cậu ấy chưa thể trả lời. Bây giờ lại muốn đi tìm cậu ấy trả lời rõ ràng, phải rõ từng chữ một như vậy tôi sẽ không thấy đau cũng không hối hận.

Tôi đến tìm cậu ấy. Lúc còn sống lười nhác ít đi lại, suốt ngày chỉ nằm yên ở nhà. Bây giờ chết lại trở thành một con ma có lịch trình bận rộn. Thật buồn cười. Nhưng mà bay như vậy cũng không mệt, trở thành ma liền không mệt. Nếu Tạ Hữu Hữu tôi còn sống, rơi vào cảnh đi lại như vậy chắc chắn đã nằm ở nhà vừa khóc vừa than.

Thật nhanh, nhìn thấy cậu ấy rồi. Cậu ấy vậy mà đã về đến nhà rồi, đã vậy còn ngồi im trong nhà mặc kệ cô gái nhỏ bên ngoài khóc lóc thảm thương như thế nào. Sau lúc tôi còn sống cậu không làm như vậy? Diệp Mặc Ngôn cậu chính là cố tình làm tôi tức điên đúng không?

Nhưng mà cậu lại thành công mĩ mãn, tôi thích cậu nhiều như vậy mà. Không hiểu sao khi tôi chết, lúc nào đến tìm cậu cũng nhìn thấy cô gái nhỏ của cậu đang khóc gọi cậu. Cậu chính là cảm thấy áy náy với tôi một thời gian, sau này mọi chuyện qua rồi sẽ tiếp tục thích cô gái nhỏ của cậu. Tôi biết rõ tính cậu đến vậy, không thể nào đoán sai được.

Đứng trước mặt cậu ấy, cố tình đυ.ng chạm đồ vật để gây tiếng động. Chiếc cốc cậu thích bị tôi làm bể rồi này. Cứ tưởng sẽ phải phát điên lên chứ, nhưng tôi lại đoán sai rồi. Diệp Mặc Ngôn chỉ liếc nhìn một cái rồi nằm xuống sofa, mặc kệ tiếng động, mặc kệ tiếng khóc.

Đành phải nói với cậu sau vậy, dù gì cậu vẫn còn cả cuộc đời dài như vậy mà. Còn tôi chỉ có 49 ngày ở lại đây, bây giờ mất hai ngày rồi. Tôi đành phải ra ngoài giải quyết cô gái nhỏ của cậu trước. Tôi chết tôi còn không khóc, vậy mà cô ấy ngày nào cũng khóc, lại là không phải khóc cho tôi.

Tôi thật sự rất không thích cô gái nhỏ này của cậu. Nhưng mà cô ấy có thể nhìn thấy tôi này. Tôi đứng ở nơi xa nhìn Triệu Á Đông, cô ấy nhát gan như vậy lại dám tiến gần nhìn cho kỹ tôi. Cả người ướt sũng, đầu tóc rối, da lại còn nhạt. Đúng là không thể xinh đẹp bằng cô ấy. Còn chưa kịp khen cô gái nhỏ của cậu xinh đẹp mà cô ấy đã la toán lên, đập mạnh vào cửa gọi Diệp Mặc Ngôn.

Cũng may gần đây không nhiều nhà, nếu không cô gái nhỏ của cậu đã bị đánh rồi.

- A Ngôn anh mau cứu em với... A Ngôn... Diệp Mặc Ngôn...

- Huhuu... Diệp Mặc Ngôn mở cửa đi... Tạ Hữu Hữu cô ta đến rồi... Cô ta đến lấy mạng em A Ngôn...

Triệu Á Đông này thật sự là mồm miệng không trung thực. Chỉ là nhìn cô ấy một cái liền bị nói muốn lấy mạng cô ấy, tôi bây giờ chỉ là con ma điên, làm sao gϊếŧ người được chứ. Nhưng mà thật sự rất ngạc nhiên, Diệp Mặc Ngôn cậu cố thủ trong nhà rất lâu, bây giờ lại mở cửa rồi.

Vừa bước ra khỏi cửa vậy mà lại gọi tên tôi.

- Tạ Hữu Hữu...

- Tạ Hữu Hữu đâu rồi?

Cậu ấy bước ra nắm chặt vai Triệu Á Đông mà hỏi. Gương mặt rất gấp gáp, đã vậy còn chạy xung quanh tìm tôi. Cô gái nhỏ của cậu ở ngoài này gọi cậu lâu như vậy cậu lại không thèm mở cửa. Bây giờ vừa nghe thấy tên tôi lại gấp gáp chạy ra ngoài là ý gì chứ.

Có phải cậu chính là muốn để cho cô gái nhỏ của cậu biết cô ấy đối với cậu không còn quan trọng nữa đúng không, người chết như tôi lại toàn bộ chiếm được ưu thế đúng không?

Nhưng mà tôi không xuất hiện nữa.

Diệp Mặc Ngôn thích biển vậy thì để lúc tro cốt của tôi được trả xuống biển, lúc đó tôi sẽ đồng ý lời cậu ấy nói, đồng ý lời tỏ tình của cậu ấy. Nói với cậu ấy Tạ Hữu Hữu chết rồi nhưng vẫn thích Diệp Mặc Ngôn.