Thật tốt, có lẽ chỉ mỗi mình tôi cảm thấy tôi chết đi thật sự rất tốt. Cái chết của tôi mọi người đều cảm động như vậy, thế mà Diệp Mặc Ngôn cậu ấy lại đang cười. Là cậu ấy cười trong nước mắt, gương mặt giàn dụa, gương mặt lúc còn sống tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Tôi bay đến gần cậu ấy để nhìn kỹ hơn, vậy mà lại nghe được mấy câu khiến con ma điên như tôi muốn ngu cả linh hồn.
- Tạ Hữu Hữu... mau sống dậy đi, tôi tỏ tình cậu..
- Hữu Hữu.. tôi muốn ôm cậu, là thật...
Đã nói tôi chưa từng bị lãng tai, nhưng mà bây giờ nghe cậu ấy nói mấy câu này tôi thật sự chịu không được rồi. Tôi đánh cậu ấy. Lúc trước không muốn đánh Mặc Ngôn vì tôi sợ tôi đau, bây giờ không cần sợ nữa.
Diệp Mặc Ngôn cứ cười mãi. Cười đến khi thân xác của tôi hoàn toàn biến thành tro. Tôi nhớ mình cũng là loại người cao to mà, bây giờ đốt đi tro cốt chỉ là một cái lọ nhỏ. Nhỏ đến nỗi anh trai tôi một bàn tay liền cầm trọn. Anh tôi cầm tro cốt tôi, Diệp Mặc Ngôn la hét chạy đến muốn giành lấy. Lại đánh nhau rồi. Anh tôi ghì chặt hũ tro trong áo, một mực không cho cậu ấy động vào tôi.
- Sau mày không đi chết đi thằng chó.
- Trả cho em.
- Mày hại chết em gái tao, mày không có quyền động vào nó.
Cậu ấy dừng lại rồi. Đang định đánh trả anh tôi thì dừng lại, khụy xuống nền gạch lạnh mà khóc. Bây giờ cậu ấy quỳ dưới chân anh tôi, ôm chân anh ấy, cầu xin anh ấy, xin anh ấy được ôm tôi lần cuối cùng. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy vứt hết tôn nghiêm như vậy. Một người lãnh đạm, luôn đứng ở nơi cao như cậu ấy chưa từng phải khụy gối trước ai. Bây giờ chỉ vì một nắm tro mà đánh đổi.
Diệp Mặc Ngôn cậu ấy sắp điên rồi.
Cậu ấy mấy ngày nay tâm trạng không ổn định, lại còn chưa ăn uống gì, bây giờ đã ngã xuống rồi, ngất xỉu được người khác đưa vào trong nghĩ. Tôi nhìn anh trai mình một cái rồi đi theo cậu ấy. Quỳ xuống như vậy chắc đâu phải vì tôi. Cậu ấy đâu có thích tôi bao nhiêu. Chắc là vì việc vừa rồi nên ngại mới nhất đi như vậy. Lúc tôi còn sống, cho dù là rơi vào nguy hiểm nhất cậu ấy cũng chưa từng khóc vì tôi huống chi bây giờ còn quỳ xuống trước mặt nhiều người như vậy.
Tôi chắc chắn phải theo xem, xem chừng nào cậu ấy mới tỉnh lại. Sau đó sẽ thay anh trai tôi đánh cậu ấy, thay Tạ Hữu Hữu đánh cậu ấy. Cậu ấy làm tôi thấy giận rồi, tôi chết đi cậu ấy mới biết thế nào là giả nhân giả nghĩa cho người khác xem. Tại sao chưa từng làm cho tôi xem?
Nhưng mà cậu ấy thật sự ngất lịm đi rồi, ngất đến chiều, đến khi cô gái nhỏ kia đến tìm cậu.
Lúc sáng cậu bỏ mặc tôi, tôi có chút không vui. Chỉ là bây giờ muốn đi tìm anh trai. Anh ấy khóc đến mắt sưng húp nhìn rất mắc cười. Mặt khóc đến có nếp nhăn rồi, mắt thì thâm đen. Tôi cười anh ấy.
- Huấn anh đừng khóc nữa, không thì em cười chết anh đấy.
- Tạ Huấn Huấn mau nghe lời em đi.
Đang bay quanh anh ấy, muốn chọc cho anh ấy vui lên. Chỉ là bỗng nhiên anh ấy ngước lên, đúng lúc nhìn trúng tôi. Thật sự giật mình, còn nghĩ anh ấy nhìn thấy tôi. Cũng chỉ là nhìn quanh tìm kiếm một chút, gọi tên tôi một chút, gương mặt lo lắng một chút.
- Hữu Hữu, Hữu Hữu em về nhà rồi đúng không?
- Hữu Hữu em có lạnh không, để anh trai ôm em được không?
Tôi thấy như vậy cũng chỉ biết cười, nhìn anh ấy rồi gật đầu. Tôi ôm anh ấy. Choàng tay ôm anh ấy rất chặt, thật ra tôi cũng rất lạnh. Được anh ấy ôm chặt hủ tro cốt của tôi lại có chút ấm. Anh em chúng tôi trước đây rất ít ôm nhau, thường xuyên có cũng chỉ là qua loa chọc ghẹo không thì đánh nhau. Bây giờ lại ôm tình cảm như vậy, lại thấy rất tốt.
Tôi bây giờ thật sự rất muốn sống. Là tôi đang nói thật, muốn sống lại để ôm Huấn Huấn, muốn dỗ anh ấy thôi khóc, muốn tự mình ôm anh ấy vào lòng. Cũng muốn nói, không phải Mặc Ngôn hại chết tôi. Chỉ là bây giờ cái gì cũng không thể. Nhưng tôi thật muốn yêu thương anh ấy.
Tạ Huấn Huấn, muốn nói cho anh ấy nghe tôi chính là thật sự rất thương anh ấy.