Bản Sắc (Làm Càn)

Chương 6: "Tuần trăng mật" - Ngủ chung

Hai người cuối cùng đã rời nhà đi du lịch, sau khi sắp xếp khách sạn xong, tay trong tay đi trên đường phố xa lạ.

Hàn Tử Phi thời đại học tham gia đủ loại hoạt động, cũng thường đi du lịch với bạn học, cho nên cô cũng không cảm thấy mới mẻ khi đi du lịch, nhưng vì lần này đi cùng Thẩm Mộ Thanh, cả người cô đều rơi vào trạng thái hưng phấn.

Nhìn chỗ này, nhìn chỗ kia, bước chân thư thái, giống như sắp bay lên.

Thẩm Mộ Thanh im lặng hơn cô rất nhiều, cô ấy cũng hiếu kì, dùng ánh mắt đánh giá thành phố hoàn toàn khác với quê nhà của mình, nơi đây cởi mở hơn, cũng rất tràn trề, có một loại sức sống tràn trề hướng về mặt trời.

Giống như đóa hoa phóng túng nở rộ ngay trước mặt cô ấy lúc này.

Không biết từ lúc nào cô ấy không nhìn những cảnh vật bên đường nữa, ánh mắt chỉ nhìn Hàn Tử Phi, khóe mắt cong lên. Con ngươi đen láy chỉ có duy nhất bóng lưng cô, rực rỡ phát sáng.

Một đôi tình nhân tay nắm tay vừa nói vừa cười lướt qua Hàn Tử Phi.

Ánh mắt Hàn Tử Phi sáng lên, lộ ra một tia ngưỡng mộ, quay đầu nhìn Thẩm Mộ Thanh, Thẩm Mộ Thanh đi phía sau cô nửa bước chân, giống như ngay từ đầu đã vậy. Đầu óc hưng phấn của Hàn Tử Phi dần dần bình tĩnh lại.

Cô dừng lại, đứng bất động đợi Thẩm Mộ Thanh đi tới.

Thẩm Mộ Thanh bắt gặp ánh mắt của cô, trong mắt lộ ra tia trốn tránh, cô ấy giả ngốc.

Giữa thanh thiên bạch nhật, hai người bọn họ... không thích hợp.

Cho dù là ở thành phố xa lạ, Thẩm Mộ Thanh cũng không thả lỏng, ban đầu đi sau Hàn Tử Phi nửa bước chân, Hàn Tử Phi cố ý dừng lại đợi cô, ánh mặt lộ ra vẻ không hài lòng, không phải bất mãn tức giận, mà là mang theo dáng vẻ giả vờ tức giận.

"Thẩm Mộ Thanh!" Hàn Tử Phi vừa tức vừa buồn, khẽ giậm chân, âm thanh mềm mại trong veo.

Thẩm Mộ Thanh quả nhiên mất đi sức đề kháng, ngoan ngoãn lên trước, sánh vai cùng đi với Hàn Tử Phi.

Hàn Tử Phi hài lòng, con ngươi chuyển động, ánh mắt nhìn tới tay Thẩm Mộ Thanh, ý định mười ngón tay đan lấy nhau như những cặp tình nhân khác.

Thẩm Mộ Thanh giãy giụa giây lát, cuối cùng cũng để cô nắm lấy.

***

Hàn Tử Phi và Thẩm Mộ Thanh ở homestay, bọn họ ra ngoài du lịch không thuê khách sạn, mà là thuê một phòng homestay, trong homestay không chỉ có hai người bọn họ, mà còn có những du khách khác, hiệu quả cách âm cũng không ra sao, liền có một cảnh lúng túng.

Bọn họ trở về từ chợ đêm, lần lượt tắm rửa xong.

Thẩm Mộ Thanh mặc bộ quần áo ngủ bảo thủ, áo cổ tròn, quần dài đến đầu gối.

Hàn Tử Phi mặc quần áo theo mốt thịnh hành hiện tại, một chiếc áo phông rộng dài, một chiếc quần ngắn tới không thể ngắn hơn, nhưng được áo phông che đi, đôi chân dài tỉ lệ vàng vô cùng chói mắt, trắng như kem trên bánh ga-tô.

Chuyến du lịch này là do một tay Hàn Tử Phi lo liệu, cô đang chuẩn bị trang phục để ngày mai đi leo núi, mái tóc vẫn còn chưa khô, đen óng như gỗ mun, tản ra trên đôi vai gầy gò nhưng thẳng tắp của người phụ nữ trẻ tuổi, chân tay bận bịu không dừng.

Thẩm Mộ Thanh ôm đầu gối, ngồi trên giường, ánh mắt chớp chớp nhìn bóng lưng kia. Bởi vì góc độ, Hàn Tử Phi không hoàn toàn quay lưng với cô ấy, mà là góc nghiêng, ngũ quan tinh xảo của cô được ánh đèn chiếu lên vô cùng dịu dàng, trước trán có một lọn tóc dài bướng bỉnh rơi xuống, cô rút một tay ra, ngón tay thon dài vén sợi tóc ra sau tai.

Con gái và phụ nữ, không chỉ đơn giản phân biệt qua sinh lí. Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Mộ Thanh cảm nhận rõ rệt thấy, người đứng trước mặt cô ấy là người phụ nữ trưởng thành, cho dù tuổi của cô còn nhỏ, nhưng cả người lộ ra khí chất chín chắn dịu dàng, khiến cho người ta vô cùng an tâm, vô thức sinh ra cảm giác ỷ lại.

Hàn Tử Phi đột nhiên quay đầu nhìn cô ấy, hai mắt tập trung, vì ánh mắt chăm chú rất lâu của người trong lòng, không giấu nổi sự vui thích trong mắt.

Thẩm Mộ Thanh nhìn chăm chú, không kịp phòng bị khi thấy ánh mắt mang theo ý cười khi Hàn Tử Phi nhìn tới, nhịp tim không khống chế được lạc đi một nhịp, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, vành tai lặng lẽ nhuộm lên màu đỏ.

"Thu dọn xong rồi." Hàn Tử Phi không vạch trần da mặt mỏng của người phụ nữ ấy, đi từ bên bàn tới.

Khoảng cách càng ngày càng gần, không khí lan tràn mùi sữa tắm thơm hương sữa trên người phụ nữ trẻ tuổi.

Trước mắt Thẩm Mộ Thanh xuất hiện một khoảng tối, sau đó là nụ hôn nóng bỏng trên môi, Hàn Tử Phi hôn cô ấy một cái như chuồn chuồn đạp nước, rồi đứng thẳng người, khóe mắt cong cong, nói: "Chúc ngủ ngon Thẩm Mộ Thanh."

"Ngủ ngon." Khóe môi Thẩm Mộ Thanh cũng cong lên theo đó.

"Quà đáp lễ của em đâu? Có đi có lại chứ cô giáo Thẩm." Hàn Tử Phi đứng trước giường cô ấy, không đi.

"Quà đáp lễ gì?"

"Này." Hàn Tử Phi không rụt rè chỉ chỉ lên môi mình như thể đương nhiên.

Trên cổ Thẩm Mộ Thanh trào lên một tầng nóng nực, cả mặt đều đỏ ửng.

Hàn Tử Phi cười thầm trong lòng, nhắm mắt lại, tư thế như chờ đợi một nụ hôn.

Cô nhắm mắt lại, Thẩm Mộ Thanh cũng tự nhiên hơn một chút, cô ấy quỳ thẳng người trên giường, nhìn đôi môi mọng màu đào nhạt tự nhiên của người phụ nữ trẻ tuổi, cắn môi dưới, chầm chậm nhích lại gần.

Hàn Tử Phi nhắm mắt, không nhìn thấy thứ gì, chỉ cảm nhận thấy hơi thở nóng ẩm đang phả trên môi.

Cô co ngón tay lại theo bản năng, l*иg ngực bị thiêu cháy, vô thức nhấp nháy môi, nửa đóng nửa mở, hô hấp quấn lấy nhau.

Hơi thở ấy sắp chạm đến đôi môi cô lại rời đi, cuối cùng, dịu dàng in lên gò má.

Hàn Tử Phi cười cười mở mắt: "Chị như thế không hợp lí chút nào, Thẩm..."

Lời của cô còn chưa ra hết, Thẩm Mộ Thanh giống như con đà điểu cuộn lấy chăn quay lưng với cô, vành tai trắng bóc được giấu dưới mái tóc đã đỏ gay.

Hàn Tử Phi đứng một lúc, người phụ nữ ấy từ đầu đến cuối vẫn giữ từ thế này không đổi, ồ, hình như khẩn trương, chân dài tay dài càng ngày càng bị cuộn nhỏ lại.

Bỏ đi, tha cho chị lần này, lần sau sẽ không may mắn thế đâu.

Hàn Tử Phi bật cười.

"Ngủ ngon." Bước chân cô lùi về phía sau, về giường mình, vén chăn lên, tắt đèn, nhắm mắt nằm xuống.

Lần đầu đi du lịch chung, đều dè dặt, Hàn Tử Phi đặt phòng tiêu chuẩn hai giường đơn, hai người tách ra ngủ.

***

Vừa tắt đèn, cách vách truyền đến một âm thanh kì quái, lúc cao lúc thấp.

Hàn Tử Phi vừa đôi mươi, tuổi hai mươi lại là lúc thế kỉ giao nhau, kinh nghiệm về phương diện này vẫn còn ít ỏi, cô không biết đang xảy ra chuyện gì, nghe mấy câu, nói: "Có phải người phụ nữ kia bị đánh hay không? Kêu thảm như thế, chúng ta có nên báo cảnh sát không ạ?"

Thẩm Mộ Thanh đã là vợ người, phương diện này nào có ngây ngô như Hàn Tử Phi, cô ấy nhắm mắt nói: "Không phải, mặc kệ bọn họ đi." Âm thanh thoang thoảng.

Hàn Tử Phi trước giờ đều nghe lời cô ấy, lập tức ngoan ngoãn nói: "Vâng."

Nhưng dù cô không hiểu, cũng có bản năng. Phòng cách vách không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí còn có hiện tượng càng diễn biến càng kịch liệt. Trong chăn giống như được nhóm lên một ngọn lửa, Hàn Tử Phi vén chăn lên, chân tay thò ra ngoài cho thoáng khí, nghiêng đầu hỏi Thẩm Mộ Thanh: "Chị nóng không?"

Lòng bàn tay của Thẩm Mộ Thanh đổ mồ hôi ướt đẫm, giả vờ ngủ không đáp.

"Em nóng quá." Hàn Tử Phi tự nói tự trả lời.

Khuôn mặt Hàn Tử Phi mù mờ, trán toát mồ hôi, biểu hiện sự khó chịu rất trực tiếp.

Thẩm Mộ Thanh lại thản nhiên vô cùng, nhưng tỉ mỉ quan sát biểu cảm, cô ấy cũng không phải dửng dưng, biểu hiện của cô ấy nín nhịn hơn, hô hấp cũng nặng nề hơn lúc trước, chỉ là đang kiềm chế, để bản thân gian nan đi vào giấc ngủ.

Ánh sáng tối tăm.

Hàn Tử Phi nóng đến đầu toát mồ hôi, mơ mơ màng màng vén chăn ngồi dậy, ngửa cổ uống cạn cốc nước đặt trên tủ đầu giường trước khi ngủ, sau đó đứng ở giữa giường hai người, sừng sững như cột gỗ.

Thẩm Mộ Thanh rõ ràng nghe được động tĩnh, vai làm động tác co lại. Cô ấy ổn định hô hấp của bản thân, chậm, lại dài.

Hàn Tử Phi động đậy.

Trái tim Thẩm Mộ Thanh nhảy lên, sau đó bên người lún xuống, một cục lửa áp lại gần, nhiệt độ cao đến dọa người.

Hàn Tử Phi ôm chặt lấy eo cô ấy từ phía sau.

"Thẩm Mộ Thanh." Hàn Tử Phi mở miệng, hơi thở nóng rực phả lên gáy người phụ nữ ấy, âm thanh khàn hơn bình thường, "Chị ngủ chưa?"

Thẩm Mộ Thanh vẫn không đáp.

"Em có chút khó chịu." Hàn Tử Phi đè lấy cô ấy, hôn lên tóc cô ấy, âm thanh nín nhịn lại hỏi, "Chị ngủ chưa?"

Thẩm Mộ Thanh không dám trả lời.

Hàn Tử Phi tìm kiếm tay Thẩm Mộ Thanh dưới chăn, tách kẽ tay ra, mười ngón tay đan lấy nhau. Hô hấp của Thẩm Mộ Thanh ngưng trệ, sợ tiếng tim kịch liệt làm lộ ra bản thân đang giả vờ ngủ, không nói không rằng dịch vào trong.

Hàn Tử Phi không phát hiện, chỉ là dựa theo bản năng dính sát lại với cô ấy hơn.

Cô không hỏi đối phương đã ngủ chưa nữa, đặt cằm lên chỗ da nhẵn nhụi bên tai cô ấy, thỉnh thoảng lại cọ cọ. Thẩm Mộ Thanh kiềm chế không để bản thân co quắp quá mức, nhưng Hàn Tử Phi cong khuỷu tay lên, chống trên người đối phương, cúi đầu, liên tục hôn lên gò má cô ấy.

L*иg ngực Thẩm Mộ Thanh phập phồng, da đầu cũng theo đó tê dại.

Hàn Tử Phi không nhân lúc cô ấy ngủ mà quá đáng tự tung tự tác, chỉ liên tục hôn lên mặt cô ấy, cuối cùng di chuyển đến vành tai trơn mịn, hé miệng, giống như muốn chạm vào, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Cô nghiêm chỉnh ôm lấy cô ấy, nín nhịn kiềm chế thở dốc, không có bất kì hành động vượt qua giới hạn nào.