Bên Cạnh Bàn

Chương 29: Lễ Phật

Sau ngày hôm đó, Thời Lê được nghỉ hai ngày.

Lần đầu tiên cô có cảm giác rất không chân thực về việc mình đã làm.

Giống như bị trúng cổ độc, bây giờ nghĩ lại, Thời Lê không hiểu tại sao lúc đó mình lại có ham muốn tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt như vậy.

Nhưng ngay cả khi điều này xảy ra, cô vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình.

Tinh thần nội tại mạnh mẽ của Thời Lê lại phát huy tác dụng, khi có chuyện xảy ra, cô hiếm khi tìm ra nguyên nhân từ bản thân, cô sẽ cho là Thẩm Hiến Nghi quá dâʍ đãиɠ.

Cô nghĩ, mình vừa phạm phải một sai lầm mà nhiều bạn nữ cũng mắc phải, đó là tham lam cơ thể của một anh chàng đẹp trai.

Đúng rồi.

Vì thế đến ngày thứ ba, Thời Lê lại đến trường, nhưng đến khi vào lớp cô mới biết, Thẩm Hiến Nghi cũng không đi học trong suốt hai ngày cô không đến.

Thẩm Hiến Nghi cũng xin nghỉ phép, cho đến khi kỳ thi tháng kết thúc, cậu đều không xuất hiện trước mặt cô lấy một lần.

Khi có người hỏi bạn cùng bàn của cô đã đi đâu, Thời Lê chỉ nói "Tôi không biết" mà không hề thay đổi sắc mặt và nhịp tim, trong lòng không có chút áy náy nào đối với cậu.

Cô rất tôn trọng cậu, coi cậu như cô giáo Tiểu Trầm cậu lại không muốn, một hai phải bị cô ép vào tường, sắp bị cưỡиɠ ɧϊếp, sau đó cậu mới biết mình cần tỉnh táo hơn.

. . . Nhưng cho dù có suy nghĩ này kia thì cũng không cần phải tránh mặt cô, đúng không?

Thời Lê lại không hiểu, cô thực sự không hiểu Thẩm Hiến Nghi đang nghĩ gì, giống như một cây kim dưới đáy biển.

Lúc đầu, Thời Lê còn tưởng rằng Thẩm Hiến Nghi đột nhiên biến mất chỉ là để tránh mặt cô, nhưng khi toàn bộ bảng xếp hạng của kỳ thi này được đưa ra, Thời Lê đã không tìm thấy cái tên Thẩm Hiến Nghi ở vị trí thứ nhất trong lớp nữa.

Sau khi tìm kiếm hết một lượt, cô nhìn thấy tên cậu ở phía dưới cùng, với tổng số điểm là 0.

Cậu không có điểm nào cả.

Mãi đến khi Thời Lê nghĩ đến đây, cô mới tỉnh táo lại, cuối cùng cô cũng chịu đi hỏi thăm về Thẩm Hiến Nghi, sau đó mới biết được những ngày này cậu phải nhập viện, hình như không rõ nguyên nhân nào đó đột nhiên khiến cậu bị dị ứng nghiêm trọng.

Cô có chút lo lắng, gửi tin nhắn cho Thẩm Hiến Nghi.

- Cậu có khỏe không?

Một lúc sau, Thời Lê nhận được câu trả lời của cậu.

- Ừm.

Cô không biết phải trả lời lại thế nào, trò chuyện với Thẩm Hiến Nghi trên mạng xã hội thực sự rất mệt mỏi.

Cô không nhìn thấy mặt cậu, nói chuyện với cậu như thế này, cô luôn cảm thấy cậu không dễ hòa đồng lắm.

Thời Lê cũng không buồn hỏi thêm bất cứ câu hỏi nào, chẳng hạn như cậu đến trường khi nào, cậu bình phục ra sao và nguyên nhân khiến cậu bị dị ứng là gì.

Chắc không phải là do cô hôn cậu vào ngày trời mưa đấy chứ.

-

Thời tiết thứ bảy khá u ám, bầu trời xám xịt nhưng dự báo thời tiết cho thấy những ngày này sẽ không có mưa.

Hôm nay Thời Lê định cùng mẹ đi chùa bái Phật, cô đã rời giường trước sáu giờ, hai người vội vàng cùng nhau ra đón xe buýt sớm.

Xe đưa đón thông thường chỉ đưa người đến giữa núi, trên đường đi phải kiên nhẫn leo lên, thực ra cũng có thể lái ô tô riêng dọc đường, nhưng nhà Thời Lê không có ô tô, hơn nữa phí đỗ xe cũng rất đắt , Phật Tổ cũng muốn đổi một ít tiền nhang đèn với người khác.

Thời Lê và Thời Nhân đều có thể đi bộ, nơi này là danh lam thắng cảnh cấp 5A, núi non xanh biếc, phong cảnh dọc đường khá ấn tượng, đến cửa soát vé, bọn họ trước tiên mua bữa sáng ở một quán nhỏ gần đó. Sau đó bọn họ bước vào khu chùa chiền, nơi có diện tích vô cùng rộng lớn.

Cuối tuần có rất nhiều du khách đến cầu phúc, cầu nguyện, Thời Lê cầm vé vào cửa đổi lấy ba nén nhang, đứng gần chỗ lư hương chính giữa châm lửa, lần lượt lạy bốn phía thần và phật rồi cắm nhang vào bếp lò trung tâm.

Thời Lê không tin vào ma quỷ và thần thánh, nhưng mẹ cô luôn có một chút niềm tin vào nó, vào những ngày lễ tết, bà nhất định sẽ đốt vàng mã cho người bà đã khuất từ

lâu và tổ chức sinh nhật cho bà ấy hàng năm.

Lần này cô cũng nghe nói chùa miếu ở đây tổ chức đại pháp hội, sẽ tụng kinh sám hối và cúng bái mấy ngày liên tục để báo đáp ơn trên và cứu độ cầu siêu cho cha mẹ các thế hệ đã qua đời, thế nên bà đã đưa Thời Lê đến đây để cùng nhau bái Phật.

Mỗi lần như thế Thời Lê đều nghĩ rằng sau khi bà ngoại sinh mẹ ra, con gái sẽ được coi là người thừa kế nối dõi tông đường thực sự của gia đình, tổ tiên phải được con cháu trong nhà tưởng nhớ để tâm thì mới là tổ tiên, nếu không họ chỉ là một nắm đất dưới cỏ sau khi chết.

Mấy chỗ pháp điện phía dưới có nhiều người nhất, nhưng nếu tiếp tục đi lên trên, tiếng ồn ào của tạp âm sẽ dần dần ít lại.

Ngôi chùa cổ trong núi sâu khá cũ kỹ và yên tĩnh, trên mấy căn gác mái có thể nghe thấy âm thanh của Phật lượn lờ, khi đi đến đỉnh núi sẽ có một gian gọi là Phật đường, Thời Lê đột nhiên nhận thấy nơi này dường như bị phong ấn.

Bên trong vang lên tiếng tụng kinh, nhưng bên ngoài lại có rất nhiều nam nữ trung niên mặc lễ phục đang đứng, cũng có rất nhiều thanh niên, phần lớn mặt mày đều có chút từ bi, lúc nói chuyện với nhau giọng nói cũng ép tới mức rất thấp.

Thời Lê chỉ liếc nhìn lần thứ hai, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, khi cô đang định rời đi cùng Thời Nhân, bên cạnh cô truyền đến vài tiếng ho giả tạo quen thuộc.

Cô đi theo tiếng ho, nhìn sang một bên, phát hiện An Mạt mặc váy đen, dáng vẻ bối rối, lấy tay che miệng, nhưng ánh mắt lại không ngừng rơi vào trên người cô.

Bên cạnh cô ấy là anh trai cô, mặc dù anh cũng mặc bộ vest đen tương tự nhưng anh không thể kìm nén được sự thờ ơ của mình với mọi thứ.

Vốn dĩ anh đang nhìn nơi khác, nhưng vì hành vi bất thường của em gái nên anh cũng hướng ánh mắt về phía Thời Lê.

Chỉ liếc nhìn một cái, vẻ thờ ơ đó đã tiêu tan trong người anh, anh không nhìn nữa, cúi đầu nói vài câu với An Mạt, An Mạt như được ân xá, lập tức bước nhanh về phía Thời Lê.