Thời Lê cho rằng hôm nay cậu bị liệt dương, nhưng lúc cúi đầu ánh mắt đảo qua hông cậu, chỗ đó của cậu đã dựng lên một cái lều từ bao giờ, trên đỉnh quần thậm chí còn có dấu hiệu hơi ẩm ướt, thấm một mảng màu đen loang ra xung quanh.
Không hiểu nổi, đã đến mức như vậy rồi, mà cậu còn không nói muốn thao cô nhỉ? Ngay cả điều kiện cũng không đưa ra với cô.
Cậu có bệnh sạch sẽ à? Hay là đàn ông con trai bây giờ đều giữ thân trong sạch như vậy?
Thỉnh thoảng có nhận được những tin nhắn có nội dung như "Em ngực khủng", "Hẹn hò với người cao 1 mét 85 và 18cm không", "Chú tốt bụng muốn chăm sóc cho cháu" trong danh sách bạn bè của mình, Thời Lệ cảm thấy loại chuyện này hình như không nhất thiết phải vậy.
Vì thế hai người dùng một loại tư thế mập mờ duy trì sự lúng túng này, không thể nói thành lời.
Thời Lê không có việc gì làm, bạn tình không chịu cởϊ qυầи áo, cô cũng không tiện giống như đàn ông, "Cậu bảo không muốn thật ra ý là muốn" như thế là cách cưỡng bức người khác
Trong khoảng thời gian này căn phòng hoàn toàn lâm vào yên tĩnh, Thời Lê cũng chỉ ngồi trên đùi Thẩm Hiến Nghi, nghĩ đến bộ dáng mình lát nữa vừa hôn môi vừa làʍ t̠ìиɦ với cậu ở trên giường..
Thành thật mà nói, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.
Cô hơi ảo tưởng tìиɧ ɖu͙© với Thẩm Hiến Ngh, phản ứng sinh lý tự nhiên, vì cơ thể cậu sạch sẽ, khuôn mặt còn đẹp trai, hơn nữa lúc chỉ có cậu và cô ở bên cạnh giường lớn trong khách sạn, cử chỉ hành vi nhỏ cũng không tục tĩu, thậm chí còn rất lịch sự với cô.
Cô nhìn cậu rất lâu, đột nhiên mở miệng nói với cậu: "Thẩm Hiến Nghi, thật ra, nếu nhìn kĩ cậu một chút, cậu rất đẹp, rất trắng, sạch sẽ, vừa đẹp trai vừa thanh tú.”
Cô đưa tay sờ sống mũi cậu, cậu cúi đầu, không biết cậu muốn tránh né hay là muốn để cô sờ.
"Cậu làm bạn trai của tôi nhé."
Cô muốn lừa cậu cởϊ qυầи áo, muốn cậu nhanh chóng không kiềm chế được mà làʍ t̠ìиɦ với cô, nhưng cậu im lặng rất lâu, chỉ nói một tiếng "Được".
Vẫn không chịu cởϊ qυầи áo.
-
Buổi tối Thẩm Hiến Nghi muốn về nhà, bị Thời Lê giữ lại.
Hay là nói cô phải thuê phòng này hơi đắt, cậu mới có thể đồng ý cởϊ qυầи áo làm với cô nhỉ? Chẳng phải đàn ông đều có thể thao phụ nữ ở bất kỳ chỗ nào à?
Thẩm Hiến chắc là kiểu người bị gia đình quản lý rất nghiêm khắc, vì lúc Thời Lê chơi game, điện thoại của cậu vẫn rung lên liên tục, mấy lần trước cậu còn nghe máy, cuối cùng trực tiếp tắt máy luôn.
Quả thật bọn họ đi thuê phòng, cậu làm bài tập về nhà, cô chơi game trên điện thoại, bữa tối sợ cậu không thể tùy tiện ăn linh tinh, mua hai bắp ngô ở dưới tầng, mỗi người ăn một bắp cho qua bữa hôm nay, cách đối đãi với cậu tương đối đơn giản qua loa.
Sau đó cậu đi tắm, vì thật sự không có việc gì làm, lần đầu tiên Thời Lê lên giường đi ngủ từ trước chín giờ tối.
Cho dù đắp chăn ngủ, hai người cũng không làm gì cả, ngay cả ban ngày cũng không nói chuyện, lúc ngủ cũng như hai người xa lạ
Thời Lê nửa tỉnh nửa mê, vẫn ngủ không sâu, quá nửa đêm cô nhạy cảm cảm giác được sức nặng và nhiệt độ, nhận thấy một cánh tay vòng qua thắt lưng mình ôm cô.
Cô không chắc Thẩm Hiến Nghi đã ngủ hay chưa, muốn nhẹ nhàng giãy ra, nhưng ai mà ngờ vừa mới động nhẹ, bàn tay kia lập tức ôm chặt thắt lưng cô, nhất quyết không cho phép cô động đậy.
Rõ ràng cậu đang rất tỉnh táo ôm cô ở phía sau, chưa ngủ.
Thời Lê giả vờ mình đang ngủ, phiền não đưa tay cầm lấy cánh tay cậu ra, cô xoay người qua lại, muốn cô lập một thế giới nhỏ chỉ thuộc về mình.
Nhưng một lát sau, người phía sau lại dựa vào, cậu đặt tay lên bụng cô, ngực dán sát vào lưng cô, cô nghe thấy nhịp thở của cậu, cây gậy thịt nóng bỏng cọ vào đùi cô rõ ràng vẫn còn cương cứng.
Đợi lúc lâu, cậu cũng không làm ra bất kỳ hành động khác ngoại trừ ôm cô.
Trong lòng Thời Lê hơi phản cảm, lại hơi không kiên nhẫn, cảm thấy cậu rất phiền.
Đột nhiên không biết ngày mai mình phải làm thế nào.