Thời Lê ngồi vào xe taxi, cô chuẩn bị đến khách sạn qua đêm với người ta.
Cô vừa quan sát khung cảnh ngoài cửa sổ xe vừa dùng tay thì vân vê lọn tóc trên vai mình.
Lát sau, Thẩm Hiến Nghi ngồi bên cạnh bất ngờ hỏi cô: "Cậu có mang theo căn cước không?"
Thời Lê sững sờ quay mặt lại, cô lắc đầu rồi nói: "Không có... nhưng mà tôi biết có một số khách sạn nhỏ không cần đăng ký, cho nên việc tôi không mang căn cước không ảnh hưởng gì cả."
Trái cổ của chàng trai chuyển động lên xuống, ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu lên sườn mặt của cậu khiến khuôn mặt Thẩm Hiến Nghi bừng sáng, cậu lặng lẽ nhìn xuống chiếc quần đồng phục của mình.
Mặc dù Thẩm Hiến Nghi là con trai nhưng trên người cậu lại mang theo hơi thở ôn hoà như làn nước.
Nói thật, ngoại trừ lúc cởi sạch quần áo làʍ t̠ìиɦ với nhau, bình thường cô không biết nên cư xử thế nào khi ở bên cạnh Thẩm Hiến Nghi.
Vì vậy cô không nhìn cậu nữa mà tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lát sau Thời Lê mới lên tiếng: "Dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ mưa nên buổi sáng lúc ra khỏi nhà tôi đã mang ô theo, vậy mà bây giờ trời lại nắng chói chang như vậy, đúng là kỳ lạ, rốt cuộc trận mưa đó đã kéo đến nơi nào rồi?"
Không nghe được người bên cạnh đáp lời, Thời Lê lặng lẽ dời mắt nhìn phía chàng trai đang ngồi im lặng.
Nếu cậu không thích nói chuyện thì cô sẽ không ép cậu phải trả lời, bọn họ chẳng qua chỉ là bạn tình của nhau thôi nên không cần phải nói chuyện với nhau quá nhiều.
Trong suốt thời thơ ấu, ấn tượng khắc sâu nhất trong đầu Thời Lê là hình ảnh những cô gái điếm tô son môi đỏ tươi, trên người đầy mùi son phấn. Sau khi tươi cười tiễn khách rời đi, vừa đóng cửa lại thì bọn họ đã trợn mắt mắng chửi.
Tất cả bọn họ đều giống nhau, họ biết rõ bản thân nên bày ra bộ mặt nào trước mặt một người đàn ông.
Hồi nhỏ, thỉnh thoảng Thời Lê lại hỏi bọn họ tại sao lại có những anh chàng trẻ tuổi vô cùng đẹp trai lại ngủ với những người phụ nữ vừa già vừa xấu lại còn béo ú.
Mỗi lần nghe thấy câu hỏi này, bọn họ đều cười ầm lên. Họ bảo vì những bà già đấy giàu có, chỉ cần có tiền thì có là bà lão cũng có thể ngủ với trai đẹp.
Thời Lê nói tiếp: "Nhưng mà mấy ông già ngủ với các cô lại chẳng giàu có gì cả."
Lúc ấy, các cô đều không trả lời mà chỉ bảo mẹ của Thời Lê dẫn cô đi chỗ khác chơi.
Trước khi xuống xe, Thời Lê cầm tiền trả tiền xe, thấy vậy Thẩm Hiến Nghi ngồi bên cạnh vừa lấy điện thoại ra lại cất vào.
Hai người cùng đi bộ về phía khách sạn nhỏ, Thời Lê nhìn toà nhà đổ nát phía trước rồi bình tĩnh như nói: "Đường đi ở đây hơi lòng vòng, cậu phải theo sát tôi nha."
Trên đường đi, Thẩm Hiến Nghi vẫn luôn tự hỏi bản thân, thậm chí Thời Lê còn nhìn ra được cậu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói, chỉ lo theo sát cô tiến về phía trước.
Đến trước cửa khách sạn nhỏ sáu mươi đồng một đêm, Thời Lê bảo Thẩm Hiến Nghi đứng bên ngoài chờ cô. Vài phút sau, cô đeo cặp sách đi từ cầu thang nhỏ hẹp bên hông khách sạn xuống dưới lầu, gọi thiếu niên đang im lặng đứng chờ đi lên lầu.
Thời Lê tìm được một hộp áo mưa chưa khui từ ngăn tủ trong phòng, cô ném nó lên giường rồi kéo rèm cửa sổ lại.
Diện tícho căn phòng này không tới mười mét vuông, trong phòng chỉ có một chiếc giường, một bộ bàn ghế đặt cạnh bức tường, hai chiếc tủ đầu giường và một cái tủ quần áo nhỏ, bên trong tủ có sẵn móc treo.
Thời Lê đoán vị thiếu gia trước mặt chưa bao giờ ở trong một căn phòng trang trí sơ sài như thế này, từ cách cậu quan sát tất cả ngõ ngách ẩm mốc trong phòng chứng tỏ Thẩm Hiến Nghi đang tò mò, muốn xem xét kỹ càng.
Bởi vì lát nữa cậu phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong căn phòng này.
Thời Lê dùng dây thun búi tóc lên cao, cô vẫy tay nói với cậu: "Tôi đi tắm trước, lát nữa cậu cũng phải tắm rửa sạch sẽ nha."
Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Hiến Nghi nhưng lúc Thời Lê dám chắc lúc cậu nhìn thấy cô cởi sạch quần áo đi tắm, Thẩm Hiến Nghi đã bị sốc.
Thời Lê không sử dụng khăn tắm của khách sạn, cô cầm chân váy đồng phục và áo ngực bước ra ngoài, lúc này trên người Thời Lê chỉ mặc chiếc áo sơ mi ướt nhẹp.
Lúc cô định bảo Thẩm Hiến Nghi có thể đi tắm được rồi thì nhìn thấy rèm cửa trong phòng bị kéo ra, cửa sổ cũng mở toang giống như đang thông gió.
Còn Thẩm Hiến Nghi thì đang ngồi giải bài tập trên chiếc bàn duy nhất trong phòng.
Thời Lê hoang mang, cô bước lại gần nhìn xem cậu đang làm gì, thì ra Thẩm Hiến Nghi đang giải bài tập vật lý.
Thời Lê quay sang nhìn cậu và hỏi: "Cậu đang làm bài tập à?"
Ngón tay cầm bút của cậu hơi khựng lại, cậu lặng lẽ nghiêng đầu cách xa cô vài centimet.
Bấy giờ Thời Lê mới phát hiện lỗ tai cậu ửng đỏ, vì ngày thường cô không chú ý nên hiện tại Thời Lê không dám chắc có phải bẩm sinh lỗ tai của Thẩm Hiến Nghi đã đỏ hồng như vậy hay không.
Dưới ánh chiều tà, gương mặt thiếu niên hơi tối xuống, tất cả cảm xúc trong đáy mắt cậu đều bị sợi tóc rơi trước trán che khuất.
"Thời Lê, có phải thời gian gần đây cậu đã chịu đựng cú sốc gì hay không?"
Lúc nói ra câu này, đầu óc cậu vẫn rất tỉnh táo, giọng nói của Thẩm Hiến Nghi tạo cho người nghe cảm giác hơi lạnh lẽo, giống như sương lạnh ban đêm.
"Không có." Thời Lê tùy tiện ném chiếc váy đang cầm trong tay lên đùi cậu: "Trước khi lên giường cậu muốn tâm sự với tôi à? Chẳng lẽ làm như vậy sẽ vui vẻ hơn sao?"
"Không phải." Dường như trong lòng Thẩm Hiến Nghi có tâm sự, nhưng cuối cùng cậu lại không nói ra.
Thời Lê cảm thấy thích thú trước giọng điệu ủ rũ của Thẩm Hiến Nghi, thế là cô ném chiếc áo ngực kiểu Pháp màu đen lên bài tập của cậu.
Thẩm Hiến Nghi định lấy nó ra nhưng cậu chợt ý thức được bản thân không thể tùy tiện chạm vào đồ lót của Thời Lê được, lúc này cậu hơi bối rối, không biết phải hành xử thế nào.
"Thẩm Hiến Nghi, cậu đừng lo lắng, tôi không phải người thích dây dưa, hơn nưa tôi cũng không cần chịu trách nhiệm." Thời Lê chạm vào trái cổ của cậu, cô nhắm mắt, áp trán mình lên lỗ tai Thẩm Hiến Nghi mới phát hiện lỗ tai cậu đang nóng bừng.
"Sau này nếu chạm mặt trong trường học, chúng ta vẫn có thể giải vờ không quên biết lẫn nhau như lúc trước, cậu cũng có thể tiếp tục tịch thu thuốc lá của tôi."