Sau khi nổi trận lôi đình xong, Thời Lê không thể ngủ được nữa, cô nghĩ tiết bốn phải tìm việc gì đó để làm, chứ cứ tiếp tục như này cũng không phải là cách.
Cô cầm bút nhìn chằm chằm vào bài thi của cô giáo tiếng Anh phát cho mà ngẩn người, rõ ràng từng chữ cái một cô đều biết, mà ghép lại với nhau thì cô lại không thể hiểu được.
Thời Lê chống bút lên trán, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết âm u, giống như sắp mưa, nhưng từ hôm qua đến giờ, một hạt mưa cũng chưa thấy có.
An Mạt là một thiên kim tiểu thư nhà giàu có, tiền nhiều vô số kể, sở dĩ cô và An Mạt quen biết nhau là vì anh trai của hai người là bạn học cấp ba với nhau, cũng là bạn bè thân thiết của nhau.
Anh trai của An Mạt và Thời Tưởng luôn tranh hạng nhất ở trường với nhau, nhưng mỗi lần đều là Thời Tưởng thắng.
Bình thường lúc đi chơi, thỉnh thoảng hai cô em gái cũng sẽ gặp nhau.
An Mạt thích Thời Tưởng, là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy cảm thấy anh vừa cao ráo vừa đẹp trai lại còn dịu dàng, rất ga lăng, mấu chốt là mỗi lần Thời Tưởng đều có thể thong dong bình tĩnh thắng anh trai cô ấy, đây chính là hình mẫu lý tưởng của cô ấy.
Lúc đó Thời Lê đã nổi giận, cô có tính chiếm hữu cao, sau này cũng thế, hai người vừa gặp nhau đã liền xù lông.
Lúc mới đến trường trung học này, Thời Lê suýt nữa thì bị một tên con nhà giàu rất thích cô ăn hϊếp, chuẩn bị diễu võ dương oai.
Lúc ấy An Mạt vừa hay tới tìm cô thăm dò chuyện của Thời Tưởng, nhìn thấy tên con trai kia chỉ cảm thấy hắn ta nói năng rất tục tĩu, không thể chịu nổi lập tức lấy ghế đập sưng đầu hắn ta, sau việc đó cô ấy còn phải bồi thường cho hắn ta.
Tuy đối với con nhà giàu mà nói chuyện này không đáng nhắc tới, nhưng lúc đó Thời Lê cảm thấy cô gái này vẫn rất kỳ quặc, mặc dù không thể nhường anh trai cô cho người khác, nhưng cô muốn cạnh tranh công bằng với An Mạt, bình thường sẽ luôn nói tin tức của anh cho cô ấy, hơn nữa còn trung thực.
Nhưng lần này cô giấu An Mạt, cô không nói cho An Mạt biết chuyện mỗi đêm Thời Tưởng đều làʍ t̠ìиɦ với bạn gái, bởi vì sợ cô ấy nghe xong sẽ đau lòng.
Qua giờ cơm trưa, lập tức đến giờ nghỉ trưa, phiền muộn đó trong lòng Thời Lê không thể phát tiết, không thể nói nên lời, cũng không có bất kỳ dấu hiệu tiêu tan nào.
Nhìn đề thi trước mắt, Thời Lê đột nhiên cầm lấy, đứng dậy đi qua hành lang.
Suốt đường đi cô không nhìn bất kỳ ai, nhưng lại liên tục có người quay lại nhìn cô.
Đi thẳng đến lớp 0, các học bá bên trong còn đang thảo luận về bài tập về nhà, bất chợt có người nhìn thấy cô, giống như tạo ra phản ứng dây chuyền, ngay cả người nghiêm túc đang giải đề cũng không nhịn được mà nhìn cô thêm vài lần.
Mà trên thực tế nguồn tin tức của đa số mọi người trong đây rất lạc hậu, thậm chí không có cách nào để móc nối gương mặt xinh đẹp này của cô với một Thời Lê danh tiếng rất xấu kia.
Người duy nhất trong lớp vẫn luôn yên tĩnh là Thẩm Hiến Nghi, Thời Lê cầm bài thi đi về phía cậu, cậu đang luyện đề, bên cạnh bàn đặt một khối rubik màu sắc rực rỡ cảm giác rất phức tạp.
Thời Lê đặt bài thi lên bàn của cậu: "Thẩm Hiến Nghi, làm bài tập về nhà cho tôi.”
Cậu không nói gì, cất bài thi của cô vào trong ngăn bàn của mình, tiếp tục giải đề bản thân còn chưa làm xong.
Cô dựa vào bàn của cậu nghịch khối rubik của cậu, lúc này vẫn có thể dừng lại ở chỗ cậu là do cảm giác mới lạ, tất cả xuất phát từ việc từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy khối rubik biếи ŧɦái như vậy.
Bình thường là 3*3, cô đếm qua của cậu, là 15*15.
Tập trung xoay một lúc, cô không hiểu cách chơi lắm, lại đặt xuống.
"Tiết sau đến tìm cậu lấy bài thi nhé."
Nói xong cô đi luôn, một chút dấu vết cũng không để lại, ngoại trừ một tờ giấy trắng và một khối rubik lại bị xoay lộn xộn.