Thời Lê không mang giày, đi chân trần, một bàn chân lành lạnh đặt lên mu bàn chân khác.
Hai tay cô cầm điện thoại, ánh mắt bình thản lướt một vài video không có gì thú vị, một lát sau, cô cong gối tựa người về phần tựa lưng ghế, ôm lấy thân thể giống như một con mèo nằm nghiêng trên ghế sô pha.
Váy đồng phục bị cắt ngắn theo trọng lực rơi xuống, lộ ra cặp đùi trắng nõn cùng với qυầи ɭóŧ trắng tinh bên dưới.
Thiếu niên ngồi ở ghế sô pha bên kia cuối cùng cũng chú ý tới hành động lúc này của cô, bởi vì quang cảnh dưới váy hoàn toàn đối diện với anh.
Anh duỗi tay bắt lấy mắt cá chân cô, đem chân cô dùng sức giật xuống, thuận tiện sửa sang lại váy của cô cho ổn thỏa, chặt chẽ phủ lên đồ lót dưới váy.
"Ngồi xuống, ở đây là tiệm cắt tóc, bên ngoài lúc nào cũng sẽ có người đi ngang qua, em đừng giơ chân linh tinh."
Mắt Thời Lê còn không ngẩng lên đến một cái, không thuận theo mà càng làm hai chân mình hoàn toàn áp sát lên đùi anh mình.
Hành vi như động vật nhỏ nhấc chân đi tiểu hung hăng đánh dấu địa bàn, tuyên cáo đùi người đàn ông này là đồ vật mà mình sở hữu, ngang ngược lại không giảng đạo lý.
"Thời Lê, rốt cuộc em có thể ngồi yên được không? Không thể thì em quay về phòng của mình đi."
"Hôm nay chân em không khỏe, nếu anh không thích thì chặt chân em đi, mẹ ơi, lấy cho Thời Tưởng con dao."
Thời Nhân đang làm tóc cho bạn gái mà Thời Tưởng mang về nhà lần này, nghe thấy hai người lại đang cãi nhau, giương mắt nhìn về phía trong gương, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ nổi loạn của con gái mình.
Từ trước đến nay bà ít khi bộc lộ thái độ, vẫn nụ cười dịu dàng ấy, lông mi hình lá liễu cụp xuống như hai vầng trăng khuyết.
"Con thấy Tiểu Lê có giống một con chó nhỏ hay không, khi còn bé luôn bám lấy anh của nó, lúc không muốn ai chạm vào nó, con bé sẽ oang oang kêu tên."
Lời này hiển nhiên là đang nói với bạn gái của Thời Tưởng, thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé bị trêu chọc cho cười "Khanh khách" không ngừng, cũng nhìn Thời Lê từ trong gương, nói "Em gái thật đáng yêu" .
Thời Lê cảm giác huyết áp của mình đang tăng theo cấp số nhân, cô rốt cục nhấc mí mắt lên, híp mắt lại nhìn Thời Tưởng đang ngồi ở một bên, phát hiện ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều dừng trên bóng lưng bạn gái.
Thời Lê cảm thấy nhàm chán, liền nhấc chân đứng lên, ngay cả giày cũng không mang, cầm điện thoại, đi chân trần trở về phòng của mình trên lầu.
-
Sau khi ngủ một giấc thật sâu, Thời Lê mơ hồ nghe được có người dưới lầu gọi cô ăn cơm.
Cô không muốn ăn, bởi vì lười dọn dẹp, bây giờ trên người cô không mặc áσ ɭóŧ, chỉ phủ lấy một chiếc áo T-shirt trộm được từ trong phòng Thời Tưởng.
Bầu trời ngoài cửa sổ u ám, cô bò xuống giường đi đến bên cửa sổ gọn gàng một cách không hợp lý ngồi xổm xuống, nhìn nhìn bên ngoài trời có mưa hay không.
Có con chim đứng trên dây điện, kêu vài tiếng rồi lại bay đi.
Cô nhìn thật lâu thật lâu, cho đến khi cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Ăn cơm, bưng lên cho em rồi."