Thiên Tai Tận Thế: Tôi Cày Ruộng Ở Tận Thế

Chương 3

Nước mắt vừa mới đọng lại trong mắt Dương Mộc lập tức rút đi, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống băng ghế nhỏ.

Dương Mộc cuộn người ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, nhìn mọi người cười nói vui vẻ trong quán cơm, cảm thấy vô cùng thư thái.

Không bao lâu sau, Dương Phượng Liên đi vào phòng bếp bưng một bát cơm chiên đi ra: “Này, ăn xong thì qua giúp mẹ tính sổ.”

Dương Mộc nhận lấy cơm chiên, bên trong có một cái đùi gà lớn và một quả trứng chiên. Cơm được xào với trứng và lạp xưởng, đùi gà cũng là chân gà hấp muối anh thích ăn.

Dương Mộc đi đường cả ngày nên hiện giờ rất đói. Cậu co người trên băng ghế nhỏ, bưng bát cơm chiên ăn từng ngụm lớn.

Trong khi ăn thức ăn ngon, Dương Mộc cảm thấy có người đứng trước mặt mình. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là người mà bản thân mình ngày đêm nghĩ đến.

-

Dương Mộc đang gặm đùi gà thì ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt sâu xa đang nhìn cậu không chớp mắt.

Dương Mộc: "..."

Dương Mộc nhả cái đùi gà ra rồi nói lúng ta lúng túng: "Anh, lâu rồi không gặp ạ."

Người đàn ông đó tên là Thạch Lỗi - người anh khác cha khác mẹ của cậu, đồng thời cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Dương Mộc rời khỏi thành phố S và đến Bắc Kinh.

Thạch Lỗi dùng ngón tay khớp xương rõ ràng chỉ vào cằm của cậu, thản nhiên nói: "Cằm em dính cơm kìa."

Dương Mộc hốt hoảng lau cằm đi. Quê quá đi mất, cho cậu trùng sinh lần nữa đi được không trời!

Dương Mộc ngồi rúc người trên băng ghế nhỏ như con chim cút vậy.

Thạch Lỗi thấy cậu khó xử vậy thì trong đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên ý cười: "Cứ ăn từ từ, có chuyện gì thì về nhà hẵng nói."

Vào mười giờ hơn buổi tối, có một người đàn ông trung niên đang lục tìm thứ gì đó trong phòng khách.

Bóng dáng bận rộn đó làm cho mũi Dương Mộc cay xe, cậu gọi to người đàn ông đó: "Cha Thạch ơi không phải vội đâu ạ, con không đói."

Người đàn ông trung niên đó chính là cha dượng của Dương Mộc - Thạch Kiến Quân. Thạch Kiến Quân đã từng nói với Dương Mộc rằng ông sẽ trở thành “tảng đá lớn” của cậu, sẽ che mưa chắn gió cho cậu. Cho nên từ nhỏ, cậu đã gọi ông là cha Thạch rồi.

Thạch Kiến Quân tin rằng cách gọi này là một sự công nhận đối với ông, thế nên lần nào Dương Mộc gọi như vậy là ông thích thú vô cùng.

Nghe thấy Dương Mộc gọi mình thì Thạch Kiến Quân nở nụ cười với cậu, sự vui sướиɠ tràn ngập cả ánh mắt.

"Không sao đâu, hai năm nay anh trai con toàn đi công tác ở mấy vùng khác, mua được nhiều món ngon lắm."

Ông ôm một đống đồ ăn vặt ra rồi bày chúng ra cho Dương Mộc: "Đây đều là những món đặc sản mang về lúc đi công tác đấy, Mộc Mộc ăn thử đi con."

Hốc mắt Dương Mộc hơi đỏ lên, cậu đang định nói thì Dương Phượng Liên đã lên tiếng cắt ngang luôn tình cha con đậm sâu đó.

"Được rồi, nói nghe xem nào! Hơn một năm nay con đã đi đâu hả?"

Dương Phượng Liên vừa nghĩ đến là tức: "Nếu không phải tháng nào cũng thấy con chuyển tiền tới thì chắc mẹ phải báo cảnh sát nói con mất tích quá!"

Dương Mộc hít vào một hơi thật sâu, cậu nắm chặt tay lại rồi nói với hai người họ một cách nghiêm túc: "Cha mẹ, anh ơi, mọi người có tin là con trùng sinh không?"

"Trùng sinh? Là sao?" Thạch Kiến Quân ngỡ ngàng nhìn Dương Mộc.

Người ham mê tiểu thuyết như Dương Phượng Liên lập tức hiểu ra, bà giải thích: "Nói đơn giản thì là sống lại lần nữa đó."

Thạch Lỗi nhíu mày, híp mắt nhìn về phía cậu: "Mộc Mộc, em hỏi điều này làm gì?"

"Em trùng sinh rồi, trùng sinh từ ba năm sau về."

Trông ngoài mặt thì Dương Mộc rất bình tĩnh nhưng thật ra thì nhịp tim đã đập nhanh lắm rồi, lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi. Cậu không chắc người nhà có tin mình hay không nữa.

"Con biết mọi người sẽ không tin, nhưng mà đây là chuyện mà con đã trải qua ba năm ở tương lai, mọi người xem đi." Dương Mộc xếp từng bản ghi chép một mà mình đã sắp xếp lại trong vòng tháng này lên bàn.