Tô gia là gia đình giàu có nhất ở thành Nam Định.
Đáng tiếc, cho dù Tô lão gia tử có rất nhiều thê thϊếp ở hậu viện, nhưng ông ta chỉ có một nữ nhi, cuối cùng ông ta vẫn vậy cho tới khi đã ngoài bốn mươi.
Bây giờ Tô lão gia đã ngoài sáu mươi tuổi, có thể nói nửa thân chôn xuống mồ, tuổi còn trẻ đã khó có con, hiện giờ càng khó.
Trong phủ chỉ có một vị thiên kim, muốn có người kế thừa cơ nghiệp khổng lồ này của gia tộc, chỉ có một cách là kén rể cho Tô tiểu thư đúng không?
Tất cả những người trong thành, bao gồm cả bản thân Tô lão gia, đều nghĩ như vậy.
Vị thiên kim này nếu là một nữ nhân bình thường cũng không sao, muốn kén rể thì kén đi, chỉ cần để lại đủ chỗ dựa cho nữ nhi, sẽ giúp nàng duy trì cơ nghiệp của gia tộc Tô gia, sinh sống an ổn mà qua cả đời.
Chỉ tiếc, Tô tiểu thư Tô Nhược Lan là Omega cực kỳ hiếm thấy.
Nếu gia tộc có người thừa kế, nhất định có thể sinh nhiều thêm vài vị Omega, tuyệt đối là chuyện tốt.
Tại sao?
Mọi người đều biết, Omega năng lực sinh dục rất mạnh, chỉ có thể bị Alpha đánh dấu, sau khi bị đánh dấu, về cơ bản thể chất và tinh thần đều thuộc về Alpha, lại chướng mắt những nam nhân hoặc Alpha khác.
Khả năng sinh sản mạnh, lại có thể giữ trinh tiết cho phu quân, không dễ nɠɵạı ŧìиɧ với người khác, và quan trọng nhất, sẽ không bao giờ dây dưa với chính giọt máu của mình.
Một cô con dâu như vậy ai lại không muốn?
Nếu có thể sinh Omega, trong nhà có Alpha sẽ kéo tới như vịt, ngưỡng cửa sẽ bị người đến cầu hôn đạp vỡ.
Có Omega làm con dâu, ít nhất cũng không phải lo lắng chặt đứt huyết mạch như Tô gia.
Nhưng trong trường hợp không có người thừa kế, sẽ rất rắc rối nếu chỉ có một Omega.
Tuyển rể về làm đại đương gia?
Đến lúc đó, nữ nhi sẽ bị người nọ ăn đến gắt gao, cho hắn không thể, nhưng nhà mình không có cách nào giống nhà thường đối đãi người ở rể, mặc kệ đi.
Chỉ cần người nọ đánh dấu nữ nhi, đối phương có thể vô pháp tác oai tác oái trong phủ, thậm chí trở thành đương chủ tử, bởi vì ngoại trừ người này, nữ nhi cũng không bao giờ có thể gả cho người khác, chỉ có thể trói buộc người tại đây.
Nếu hắn kém hai mươi tuổi cũng không sao, cùng lắm thì bồi dưỡng cháu trai, sau đó trực tiếp đem gia nghiệp giao cho cháu trai, không được để cho Alpha nhúng tay vào.
Nhưng hắn đã ngoài 40, còn bao nhiêu năm nữa để sống.
Không thể chờ được cháu trai.
Chờ hắn vừa đi, còn ai có thể khắc chế được con rể này?
Do đó, các ứng cử viên con rể phải được lựa chọn cẩn thận.
Cuối cùng, cuộc tuyển chọn này, đã hai mươi năm trôi qua nhưng vẫn không ưng ai, làm nữ nhi vẫn ở tại khuê phòng.
Điều này thực sự khiến Tô lão gia lo lắng.
Phải nói rằng, dù việc Tô lão gia chọn con rể có khó khăn đến đâu,Tô tiểu thư Tô Nhược Lan tuy cũng có chút lo lắng, nhưng thân là thiên kim của phủ và được mệnh kế thừa cơ nghiệp của gia đình nên cuộc sống này cũng khá thoải mái.
Một ngày nọ, Tô Nhược Lan nhận được rất nhiều hạt giống tím lan kiều từ trong tay khuê mật Tần Vưu Liên.
Toàn thành đều biết Tô Nhược Lan là người thích hoa.
Ngoài ra còn có một hoa viên riêng.
Hoa viên không lớn nhưng đủ loại hoa quý hiếm, đều do nàng tự mình chọn lựa hoặc gieo trồng.
Nói đến việc trồng cây, nếu đơn giản chỉ là đủ loại hoa, một mình Tô tiểu thư cũng có thể làm được, nhưng việc di chuyển các chậu hoa cũng thực rất vất vả, nàng là một thiên kim thân kiều thể nhược, cần đến trợ thủ giúp đỡ.
Mà khu vườn này, đối với nàng mà nói, giống như huyết mạch, rất nhiều đồ quý giá sợ bị người khác đυ.ng vào, bình thường không cho người vào.
Nhiều nhất là mang theo một đại nha hoàn.
Nhưng các đại nha hoàn bên người chủ tử, ở trong phủ đều giống như một nửa chủ tử tồn tại, cũng không làm được bao nhiêu việc nặng.
Vì vậy, chỉ có thể tìm một người khác để làm công việc nặng nhọc.
Nhưng họ chỉ là hai người phụ nữ yếu ớt, không thể ở cùng một chỗ với đàn ông, điều này không chỉ hủy hoại thanh danh mà còn dễ dàng xảy ra chuyện hơn.
Ứng cử viên phù hợp nhất đương nhiên là một phụ nữ mạnh mẽ.
Nói chung, những người chịu trách nhiệm về công việc nặng nhọc là nô ɭệ.
Không, nô ɭệ làm việc cho Tô Nhược Lan đã bị đánh chết vì phạm tội, vì vậy nàng chỉ có thể đưa Ngọc Hương đến phòng nô ɭệ để chọn một người thích hợp.
Sau một hồi hỏi han, người quản gia nói rằng có một mầm nữ nô ɭệ rất khỏe.
Tô Nhược Lan định đến xem mầm có phù hợp không.
Tuy nhiên, ngay khi họ bước ra ngoài sân nơi mầm đang ở, cả hai đã nghe thấy giọng nói từ bên trong sân.
"Chát chát chát…" hình như là tiếng roi quất vào người.
"A, ah, a hu hu..." Đây là tiếng kêu thảm thiết của nữ tử.
"Đánh, đánh cho lão tử một cái, tiện nô đáng chết, dám trộm trâm cài mà ta định đưa cho Liên Nhi, xem lão tử có đánh chết ngươi không..." Nam tử trẻ tuổi hét lớn.
Loại cảnh tượng này thường xuyên xuất hiện trong phủ, Tô Nhược Lan đã quen thuộc từ lâu.
Nhưng thật ra Ngọc Hương ở bên cạnh tức đến dậm dậm chân, "Tiểu thư, lại là Lý Hữu Tài, đệ đệ Lý di nương thật là, dựa vào Tô gia chúng ta cũng không sao, hắn mỗi ngày đều đánh nô ɭệ, nếu đánh hỏng thì không thể làm việc, sẽ ảnh hưởng đến thu hoạch của phủ. Hơn nữa, người này rất tàn nhẫn, hầu như mỗi tháng đều có thể gϊếŧ hai nô ɭệ, Lý di nương mặc kệ..."