Trước khi xuất giá, Tô Uẩn rất nhát gan, rất sợ tối. Tiểu viện nơi nàng ở lại vừa vặn ở chỗ hẻo lánh nhất Tô phủ. Ngõ hẻm kia cũng không có đèn l*иg, cả con đường tối om, chỉ có ánh trăng mờ ảo rực rỡ rơi xuống đường mòn trong con hẻm, do vậy mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường đi.
Mặc dù nghĩ là đang mơ nhưng một tiếng mèo kêu cũng có thể doạ Tô Uẩn sợ đến mặt mày tái nhợt.
Mang theo sự hoảng sợ trong đêm nay cùng với nỗi sợ hãi bóng tối, bốn bề tĩnh lặng âm u không một bóng người, nàng một đường chạy thẳng về tiểu viện.
Cho dù đã mấy năm chưa từng trở về tiểu viện nhưng nàng vẫn còn nhớ đường trở về.
Tô Uẩn được nuôi dưỡng trong viện của chủ mẫu cho đến năm mười tuổi. Bởi vì chuyện của mẫu thân, ở trong mắt người khác không vẻ vang gì cho nên nàng ở trong viện của chủ mẫu trôi qua không được tốt, tỷ muội đều bắt nạt nàng, người hầu cũng đối xử không tốt với nàng.
Nàng nghĩ đến tiểu nương nên cố tình để bản thân nhiễm phong hàn.
Chủ mẫu lo lắng bệnh của nàng sẽ lây cho nhi nữ cho nên kêu tiểu nương mang nàng đi dưỡng bệnh, lần dưỡng bệnh này dưỡng đến sáu năm.
Tiểu viện ngoại trừ tiểu nương chỉ có bà vυ' già lớn tuổi và một tỳ nữ nhỏ hơn Tô Uẩn một tuổi.
Bây giờ đã khuya, tiếng hô bắt kẻ gian ở viện phía trước truyền đến tiểu viện, nhìn thấy cửa sổ của căn phòng đối diện căn phòng tiểu nương sáng lên, Tô Uẩn vội vàng chạy vào phòng mình.
Đang muốn mở cửa thì cửa phòng đối diện mở ra, tỳ nữ Sơ Ý kinh ngạc hỏi: "Cô nương cũng dậy rồi?"
Tô Uẩn vừa mới mở cửa ra một chút, lại đóng cửa lại, xoay người nói: "Ta mới vừa nằm mơ thì tỉnh lại, lúc nãy dường như nghe thấy tiếng hô bắt trộm truyền đến liền ra ngoài xem một chút."
Sơ Ý đột nhiên "A" một tiếng, vội vàng chạy qua, nhỏ tiếng nói: "Cô nương, nút thắt của ngài cài nhầm rồi, mau trở về phòng, nô tỳ chỉnh lại cho ngài."
Không chỉ là cài sai mà đầu tóc cũng lộn xộn.
Lúc này, Hà ma ma hầu hạ tiểu nương của Tô Uẩn cũng từ phòng đối diện đi ra, buồn bực nói: "Phía trước sao lại có kẻ gian đột nhập?"
Tô Uẩn nghe tiếng nhìn lại, cách nhiều năm không gặp lại Hà ma ma nên nhất thời ngây người.
Hà ma ma là bà vυ' của tiểu nương Tô Uẩn, sau khi xảy ra lần biến cố này, nàng cũng chưa từng gặp lại.
Sau khi xuất giá, chủ mẫu Tô gia mượn cớ nói Hà ma ma phạm lỗi liền đem bán đi. Nàng sau lưng âm thầm sai người đi điều tra tung tích của Hà ma ma nhưng không thu hoạch được gì.
Hà ma ma cúi người với Tô Uẩn, nhìn nàng ngây ngốc, hoài nghi kêu một tiếng: "Cô nương?"
Tô Uẩn không đáp lại mà nhìn về phía căn phòng của tiểu nương, bỗng sững sờ, không biết đang nghĩ đến cái gì.
Trong phòng truyền ra âm thanh dịu dàng: "Hà ma ma, viện phía trước xảy ra chuyện gì?"
Đây là tiếng của Lưu thị, tiểu nương của Tô Uẩn.
Tô Uẩn nghe thấy tiếng của tiểu nương, mắt hạnh nhất thời đỏ lên, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Sau khi gả vào hầu phủ, ba lần về nhà, nàng cũng chưa gặp lại tiểu nương, chỉ nghe chủ mẫu nói tiểu nương nàng bệnh rồi và được đưa đến thôn trang dưỡng bệnh.
Làm sao bị bệnh được chứ, thực ra là bị giam lỏng.
Người hiểu rõ chuyện xảy ra giữa nàng và Cố Thời Hành đều nhận định là tiểu nương xúi giục nàng.
Sau này lúc gặp lại tiểu nương, tiểu nương đã không nhận ra nàng, đó mới chính là thực sự bị bệnh.
Không được chữa trị kịp thời, tâm bệnh càng nặng, cuối cùng lo lắng thành bệnh.
Hà ma ma trả lời: "Hình như là viện phía trước có kẻ gian."
Lưu thị nói: "Phía trước có kẻ gian, kẻ gian sẽ không chạy vào cái viện đổ nát của chúng ta đâu, chớ có quan tâm, đều trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Tô Uẩn nhìn chằm chằm vào căn phòng của tiểu nương, bước hai bước về phía trước nhưng sau đó nghĩ đến bản thân bây giờ rối loạn, trên người nhớp nháp liền dừng bước.
Nàng đè xuống sự chua xót và mong đợi, đè thấp giọng dặn dò Sơ Ý: "Đi múc một thau nước mang đến phòng ta."
Sơ Ý đáp lại, sau đó đi múc nước.
Hà ma ma bưng ngọn đèn dầu đến dưới hiên nhà, nhìn rõ dáng vẻ trước mắt của Tô Uẩn. Quần áo xốc xếch, đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt có chút đỏ bất thường, Hà ma ma ngẩn ra, vội vàng hỏi thăm: "Cô nương đây là sao thế?"
Tuy rằng Tô Uẩn vẫn luôn cảm thấy mình đang chìm trong mộng cảnh, nhưng sau khi trở về bị gió lạnh thổi vào thì tỉnh táo hơn nhiều, nàng luôn cảm thấy có chỗ không thích hợp, vả lại sự thẹn thùng cũng vô cùng mãnh liệt.
Sợ Hà ma ma nhìn ra manh mối gì đó, Tô Uẩn đáp: "Nằm mơ thấy ác mộng, cả người toát mồ hôi có hơi khó chịu, ta trở về phòng thay quần áo trước, Hà ma ma cũng sớm đi nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Tô Uẩn xoay người, khẽ di chuyển hai bước liền đẩy cửa khuê phòng của mình.
Trong phòng tối đen như mực, dựa vào ký ức nàng tìm được hộp quẹt, thắp sáng đèn dầu trên bàn.
Bốn năm không trở về, tuy rằng có chút xa lạ nhưng lại rất hoài niệm, trong lúc hoài niệm lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Đây tựa như không giống như đang nằm mơ?
Đang muốn suy nghĩ cẩn thận thì có tiếng gõ cửa, theo đó truyền đến âm thanh của Sơ Ý: "Cô nương, nước đã múc xong rồi."
Tô Uẩn đáp một tiếng đi vào, Sơ Ý đẩy cửa ra, bưng một thau nước vào phòng.
Sau khi đặt vào trong phòng, nàng ta xoay người, lúc muốn hỏi nàng có muốn ăn khuya hay không thì nhìn thấy trên cổ của chủ tử có vết đỏ, nói: "Con muỗi vào đêm hè thật đáng ghét, cô nương sau khi lau người xong, nô tỳ sẽ bôi chút thuốc cho cô nương."
Bôi thuốc...?
Tô Uẩn có chút mờ mịt.
Sơ Ý đáp: "Những con muỗi đó cắn vào cổ cô nương đầy những vết đỏ, một lát sẽ sưng lên."
Nói đến đây, Sơ Ý liền đi đến trước bàn trang điểm của Tô Uẩn. Trong khi đang tìm thuốc mỡ thì không hề chú ý đến chủ tử của nàng ta ở sau lưng vì nghe thấy lời của nàng ta mà mặt đỏ bừng, đỏ đến mức nhỏ máu.
Tô Uẩn lùi lại vài bước, cách ánh nến xa một chút, sau đó len lén thở ra hai hơi liền xoa dịu trái tim đang đập loạn xạ.
Sơ Ý tìm ra một hộp nhỏ đựng thuốc mỡ, Tô Uẩn nói: "Cũng chỉ cắn vài chỗ, tự ta làm là được, người đi về nghỉ ngơi đi."
Sơ Ý đem thuốc mỡ đặt lên trên bàn, hỏi: "Có muốn nô tỳ làm chút đồ ăn khuya không?"
Tô Uẩn lắc đầu, kêu nàng ta lui ra ngoài.
Đợi người đi ra ngoài rồi, trái tim căng thẳng mới thoáng buông lỏng, nhưng khuôn mặt vẫn như cũ nóng bừng.
Đi đến bên bàn trang điểm, nàng vốc nước lạnh vào mặt. Nước giếng lạnh như băng xua tan đi chút hơi nóng nhưng vẫn thấy ngượng ngùng như cũ.
Đem quần áo cởi ra mới phát hiện trên người đầy vết đỏ, giữa hai bên eo đều có dấu tay.
Giống như bị ức hϊếp thê thảm.
Nghĩ đến sự liều mạng hung bạo của Cố Thời Hành, Tô Uẩn cắn chặt cánh môi mới kìm nén được nước mắt trong hốc mắt nhưng đuôi mắt vẫn đỏ bừng như cũ.
Nhưng ngay sau đó nàng liền phát hiện một chuyện quan trọng, nàng không có mặc áσ ɭóŧ...
Áσ ɭóŧ ở đâu rồi?
Trong viện của trưởng tử Tô gia có kẻ gian. Lúc tên trộm bị truy đuổi liền trực tiếp đẩy cửa sương phòng xông vào trong.
Trong phòng không đèn, sau tấm màn che không nhìn thấy rõ có bao nhiêu người, nhưng người mặc đồ đen đeo mặt nạ đi vào trong phòng, nhìn thấy cửa sổ mở ra còn có chiếc ghế ở bên dưới cửa sổ liền biết chuyện không thành rồi.
Nhưng sau lưng có hộ viện Tô phủ truy đuổi, hắn ta không khỏi suy nghĩ lung tung, chỉ có thể đạp lên ghế nhảy qua cửa sổ.
Người trên giường nghe thấy âm thanh trong viện đã từ từ tỉnh giấc, lúc kẻ gian đi vào nhảy ra cửa sổ hắn cũng đã tỉnh được năm phút rồi.
Chốc lát sau liền có mấy người cầm đèn l*иg đi vào trong phòng, trong phòng sáng lên.
Hộ viện không rõ trong phòng có bao nhiêu người, cầm đèn l*иg đi về phía giường tìm kiếm.
Chỉ thấy có một nam tử với thân trên trần trụi, thân dưới đắp chăn mềm cùng với mái tóc đen xõa ra đang ngồi dậy và vén màn che ra.
Trong tầm mắt của nam tử, cho dù cách bài trí trong phòng hay là hộ viện bên ngoài giường đều khiến ánh mắt hắn hơi thay đổi.
Nhưng hắn cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Hộ viện nhìn thấy nam tử, khuôn mặt khẽ biến, chợt cúi đầu và chắp tay nói: "Tiểu nhân không biết thế tử đang nghỉ ngơi, nếu như có mạo phạm xin thế tử thứ tội!"
Cố Thời Hành nhàn nhạt quét mắt qua mấy người này, ánh mắt cũng quét qua căn phòng này, theo đó lạnh nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
Hộ viện nói: "Có kẻ gian đột nhập bị nô tài phát hiện ra, lúc chạy trốn thì xông vào phòng của thế tử, bọn nô tài đuổi theo vào đây, nhất thời không biết thế tử đang ở trong phòng này."
Cố Thời Hành không mặc quần áo, sắc mặt lại lãnh đạm nhưng hơi thở lạnh thấu xương trên người cũng có thể khiến mấy hộ viện không dám thở mạnh.
Sắc mặt Cố Thời Hành thanh lãnh, không chút biểu tình, nhàn nhạt lên tiếng: "Đã đuổi theo kẻ gian mà còn đứng đây làm cái gì, còn không mau đi truy bắt?"
Hộ viện nuốt nước miếng, cõi lòng cầu xin tha thứ nói: "Nô tài thất lễ rồi?"
Nói xong, toàn bộ lui ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa phòng lại, bốn phía truy tìm.
Bởi vì có kẻ gian, người trong viện đều bị đánh thức, bên ngoài viện truyền đến tiếng huyên náo. Trong viện cũng sáng như ban ngày, ánh sáng xuyên qua cửa sổ bằng lụa mỏng vào trong phòng.
Sau khi người đã đi ra ngoài, sắc mặt của Cố Thời Hành trầm xuống, xoa xoa cái trán.
Vén chăn ra liền nhìn thấy bản thân trần trụi, lại mơ hồ thấy sự hỗn độn ở trên giường. Sự hỗn độn này nhắc nhở nam nhân rằng vừa nãy không chỉ có mỗi mình hắn ở trên chiếc giường này.
Trầm mặc hồi lâu, trên mặt không có một sự hỗn loạn nào, sau đó ung dung bước xuống giường mặc quần áo.
Lúc mặc quần áo liền vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của trưởng tử Tô phủ Tô Trường Thanh: "Thời Hành, ta vào được không?"
Giường nhỏ hỗn loạn, trong phòng thậm chí có mùi tanh thoang thoảng, vừa nãy hỗn loạn, hộ viện không phát hiện nhưng nếu như Tô Trường Thanh đi vào thì sẽ phát hiện ra manh mối.
Cố Thời Hành đáp: "Chờ chút, quần áo hơi xốc xếch."
Tô Trường Thanh sửng sốt, theo đó buồn bực nói: "Không sao, hai ta còn để ý đến những chuyện này sao?"
Cố Thời Hành nhàn nhạt đáp: "Nếu huynh dám đi vào thì cứ thử đi."
Tô Trường Thanh nghe vậy, thấp giọng cười nhạo: "Lời này huynh nói ra khiến ta nghi ngờ hòa thượng thanh tâm quả dục như huynh đã kéo nô tì trong viện của ta vào trong phòng đùa giỡn đó."
Cố Thời Hành đã từng ở trong chùa, Tô Trường Thanh bình thường nói giỡn hắn là hòa thượng.
Cố Thời Hành mặc xong quần áo, không có đáp lại người bên ngoài.
Giường nhỏ lộn xộn, Cố Thời Hành quét mắt qua lần nữa. Ánh sáng nhàn nhạt mơ hồ có thể nhìn thấy có thứ màu sắc không hợp với màu của chăn mềm ở trên giường.
Chân mày Cố Thời Hành hơi cau lại, thăm dò vào trong màn che nửa che nửa hở, cầm lấy thứ màu sắc đó.
Lúc cầm trên tay mới biết là cái gì.
Là áσ ɭóŧ màu xanh nhạt.
Sau khi sửng sốt, cuối cùng hắn nhét áσ ɭóŧ vào bên trong vạt áo.
Trong phòng trừ mùi tanh thoang thoảng còn có một mùi hương lành lạnh rất nhạt.
Ngửi thấy mùi hương lành lạnh, con ngươi Cố Thời Hành khẽ chuyển, tựa như đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, Tô Trường Thanh ở ngoài phòng hỏi: "Sao lâu như thế vẫn chưa làm xong vậy."
Đang lúc muốn đẩy cửa vào thì cửa từ bên trong mở ra.
Cố Thời Hành đơn giản cột lại mái tóc, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Tô Trường Thanh.
Trầm ổn nội liễm nhưng lại tản ra vẻ uy nghiêm không giận mà uy.
Tô Trường Thanh sửng sốt, sau đó nói: "Sao nửa đêm không gặp mà huynh giống như biến thành người khác vậy?"
Cố Thời Hành thu lại một chút lạnh lùng sinh ra từ những năm hắn đảm nhận chức vụ thiếu khanh của Đại Lý Tự. Hắn liếc nhìn hắn ta khẽ giễu cợt: "Chắc là huynh uống rượu uống tới lú lẫn rồi."
Tô Trường Khanh có hơi nghi ngờ, tựa như hắn chỉ thay đổi trong chớp mắt nhưng bây giờ lại cảm thấy không hề thay đổi.
Người vẫn là người đó, Tô Trường Khanh cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nói: "Tối nay có kẻ gian đột nhập, sợ không an toàn, ta sai người trông coi phòng của huynh."
Cố Thời Hành "Ừm" một tiếng, suy nghĩ rồi hỏi: "Đã trộm cái gì rồi?"
Tô Trường Thanh lắc đầu: "Còn chưa tra rõ, chắc ngày mai mới biết."
Có hộ viện trong viện gọi Tô Trường Thanh, Tô Trường Thanh sau khi kêu Cố Thời Hành nghỉ ngơi thật tốt liền đi về phía hộ viện.
Đợi Tô Trường Thanh đi rồi, Cố Thời Hành kêu người hầu bên người tới: "Mặc Đài."
Người hầu Mặc Đài đi tới trước mặt, Cố Thời Hành thấp giọng phân phó: "Thu dọn giường trong phòng, chớ để cho người khác nhìn ra bất kỳ manh mối nào."
Trên mặt Mặc Đài không có biểu hiện nào mà đáp một tiếng "Vâng", nhưng trong lòng lại có chút buồn bực.
Chủ tử thần thần bí bí như vậy, chẳng lẽ ở trên giường nôn mửa, bởi vì sĩ diện cho nên không muốn để cho người khác biết?