Tiểu Nhân Ngư Lấy Nhầm Kịch Bản Đoàn Sủng

Chương 22

Sơ Cửu vừa quay xong liền quay lại phòng nghỉ, Hướng Trúc lập tức đưa khăn ướt trong tay ra lau mồ hôi cho cậu.

“Anh cũng nên nghỉ ngơi đi.” Sơ Cửu thuận miệng nói, nhận lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, “Châu Mạt đâu?”

“Anh ấy vừa bị chị Đa Lạp gọi đi, nói là đi giúp việc một chút.” Hướng Trúc đáp.

Đa Lạp là trợ lý của Cố Nghiên Xuyên, một trợ lý khác của anh ấy đã kết hôn một tháng trước và đang trong kỳ nghỉ cưới, Cố Nghiên Xuyên lại lười đi tìm trợ lý mới nên hiện tại chỉ có Đa Lạp đi theo anh ấy.

Sơ Cửu hỏi: “Sao thế?”

Hướng Trúc sau khi tiếp nhận khăn ướt của Sơ Cửu, liền đưa cho cậu một chiếc quạt điện nhỏ: “Cố ca hình như cũng ở đây. Fans của anh ấy hình như đang chặn lối vào của thành phố điện ảnh, muốn tìm xem đoàn làm phim nào là của Cố ca."

Cố Nghiên Xuyên cách đây không lâu đã đăng một bức ảnh chụp ở thành phố điện ảnh, trong khoảng thời gian này, fans của anh và một số tay săn ảnh thường xuyên đến thành phố điện ảnh, muốn chụp ảnh đoàn làm phim nơi Cố Nghiên Xuyên đang làm việc.

Sơ Cửu nghỉ ngơi một lát, thấy Hướng Trúc còn đang bận rộn, liền bảo cô vào phòng thay đồ nghỉ ngơi một lát: "Em về phòng thay đồ nghỉ ngơi một lát, đừng để bị cảm nắng. Tôi sẽ quay lại phòng thay đồ sau khi hoàn thành nốt phần diễn hôm nay.”

Hướng Trúc do dự một lát, sau đó bị Sơ Cửu đẩy vào phòng thay đồ: “Anh đã lớn rồi, có thể tự lo liệu được, cô đi nghỉ ngơi trước đi.”

Nhìn Hướng Trúc trở về phòng thay đồ, Sơ Cửu nhìn chung quanh, cố gắng tìm người quay phim đang quay video hậu trường nhưng không có kết quả.

Trương Du hiện tại rất bận, Sơ Cửu xấu hổ không dám hỏi anh nên cố gắng tìm người đã quay video hậu trường.

Kết quả là cậu đã đi một vòng nhưng không tìm thấy ai quay lại cảnh hậu trường, bất ngờ cậu bị người bên tổ đạo cụ gọi đến giúp đỡ.

"Nào, giúp tôi ấn cây gậy này, tôi không tìm thấy hòn đá để ép." Anh chàng bên tổ đạo cụ đưa cây gậy cho Sơ Cửu, nhờ cậu ấn giúp cây gậy.

Sơ Cửu nghe theo lời của anh chàng cầm lấy cây gậy, nhìn hắn cắt gậy thành từng đoạn nhỏ rồi lại nhặt lên một gậy dài khác...

Sơ Cửu không biết anh ta làm gì, nhưng sẽ theo động tác của hắn, kịp thời ấn cây gậy dài xuống để hắn dễ dàng cưa hơn.

Cuối cùng, cây gậy dài chạm đáy, cậu lộ ra vẻ mặt thoải mái, quay người lại, tình cờ đối diện với ống kính máy ảnh, người quay phim nhìn thấy Sơ Cửu như nhìn thấy ma, bất chợt nở một nụ cười thần bí.

Sơ Cửu:......

Người quay phim cười khúc khích nói: “Đạo diễn Trương bảo tôi đến quay một số cảnh hậu trường cho cậu.”

"Đã biết, đã biết." Sơ Cửu vội vàng xua tay.

Quay cảnh hậu trường không mất quá lâu, người quay phim và người dẫn chương trình bán thời gian hỏi Sơ Cửu một số câu hỏi về người mới và vai diễn của cậu, rồi mới để cậu quay lại phòng thay đồ.

Vừa bước vào phòng thay đồ, máy điều hòa trong phòng đã thổi vào người cậu.

Hướng Trúc nhìn thấy Sơ Cửu quay lại, lập tức đặt cốc nước trong tay xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Nguyễn Sơ Cửu, nhưng lại bị cậu gọi lại ngăn cản.

"Ta thay quần áo và tẩy trang xong sẽ quay lại. Hướng Trúc, ngươi thu dọn đồ đạc trước rồi chúng ta sẽ trực tiếp rời đi."

Hướng Trúc gật đầu: “Vâng.”

Sơ Cửu nóng lòng đi vào phòng thay đồ cởi trang phục, mặc áo ngắn tay thoải mái đi ra, thấy thợ trang điểm không có ở đó, cậu liền tự thân vận động tẩy lớp trang điểm trên mặt.

"Hướng Trúc, Châu Mạt còn chưa về sao?"

“Chưa, anh ấy vẫn đang ở chỗ Cố ca.” Hướng Trúc đã thu dọn đồ đạc, mang theo một đống túi trên người.

Sơ Cửu xấu hổ để một cô gái xách nhiều đồ như vậy, liền giúp Hướng Trúc xách một cái túi vải: “Cố ca, hắn có phải đang ở cửa phim trường không?”

"Không có, có một vài fans đang ở lối vào của thành phố điện ảnh." Đường Trúc cau mày nói, "Những người đó dường như là những fans cuồng. Có hai fan khá điên rồ. Vừa nẫy, khi em đang nói chuyện với Châu Mạt qua điện thoại liền biết bên kia đang thực loạn.”

Sơ Cửu nghe vậy: “Hay là chúng ta đi xem thử một chút đi.”

Thành phố điện ảnh rất lớn, đoàn làm phim của Sơ Cửu nằm ở phần trong cùng của thành phố, Hướng Trúc lái xe của công ty, phải mất một khoảng thời gian mới đến được cổng thành phố.

Trước khi xuống xe, Sơ Cửu nhìn thấy Cố Nghiên Xuyên qua cửa sổ xe đang bị một nhóm người vây quanh.

"Hướng Trúc, chúng ta đến bên cạnh Cố ca." Sơ Cửu nhìn vị trí, ra lệnh cho Hướng Trúc.

“Nhưng bên cạnh Cố ca đang có rất nhiều fan cuồng…” Hướng Trúc ngập ngừng.

“Đừng đến gần quá, cách chỗ anh ấy khoảng năm mét thôi.”

Hướng Trúc lái xe chậm rãi đến gần, Cố Nghiên Xuyên cách một tấm kính nhìn thấy Sơ Cửu ngồi trong xe.

Nhìn thấy đám fan cuồng và paparazzi vây quanh Cố Nghiên Xuyên không hề lùi bước, Hướng Trúc có chút khẩn trương: “Sơ Cửu, Cố ca sẽ lên xe chúng ta sao?”

"Anh ấy có thể làm được." Dù sao Cố Nghiên Xuyên ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn gặp fan cuồng như vậy, chỉ cần có người tiếp ứng, anh liền có thể thoát ra được.

Quả nhiên như Sơ Cửu dự liệu, Cố Nghiên Xuyên đối với fan cuồng nói vài câu, sau đó xoay người đi về phía xe. Sơ Cửu nhìn thấy tình hình liền vội mở cửa ghế sau ra.

Sau khi Cố Nghiên Xuyên và Châu Mạt cùng nhau bước vào, Sơ Cửu thờ ơ đóng cửa xe lại, hoàn toàn không để ý đến những người đang lũ lượt đi tới.

Cố Nghiên Xuyên lên xe, tháo chiếc kính râm trên mặt ra: “Hướng Trúc lái xe rời khỏi thành phố điện ảnh đi.”

Hướng Trúc vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, nghe vậy, cô đạp ga, khởi động xe rời khỏi thành phố điện ảnh.

Đi xa một quãng, Cố Nghiên Xuyên xác nhận những người kia không có đi theo mình mới thở phào nhẹ nhõm, lười biếng tựa lưng vào ghế xe.

Sơ Cửu cầm chai nước Vui Vẻ mà Hướng Trúc chuẩn bị cho cậu, cùng kiểu dáng với bộ đồ ngủ của cậu, uống nước một cách vui vẻ, thích thú.

“Sao nhóc lại thích uống nước như cá vậy?” Cố Nghiên Xuyên ngừng động tác tay, cố ý trêu chọc Sơ Cửu.

Nguyễn-Mỹ nhân ngư-Sơ Cửu liền bị sặc nước và bắt đầu ho trong khi che miệng.

"Ai ai, anh mới nói một câu mà đã sặc rồi."

Cố Nghiên Xuyên vội vàng lấy một tờ giấy từ tay Đa Lạp lau cho Sơ Cửu: “Con nít con nôi chưa lớn hay sao mà còn có thể bị sặc khi uống.”

“Ân.” Sơ Cửu cố gắng nói chuyện, ho khan một tiếng: “Ngươi không nói, ta liền sẽ không nghẹn.”

Cố Nghiên Xuyên lông mày có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Anh chỉ nói nhóc có chút giống cá nhỏ."

“…” Sơ Cửu biết mình sai nên ngậm miệng lại, không nói nữa.

Khi xe quay về bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, cậu cũng không thèm nói gì cả, im lặng đi thang máy về phòng.

Châu Mạt và Hướng Trúc cũng theo yêu cầu của Sơ Cửu mà trở về phòng.

Sau khi tắm rửa, sấy tóc và thay bộ đồ ngủ, Sơ Cửu nằm trên giường rồi đăng nhập vào game như thường lệ.

Ba người bạn trong danh sách của cậu đều đang ngoại tuyến, Sơ Cửu sau khi làm một số công việc đơn giản hàng ngày liền cảm thấy nhàm chán nên đi lang thang trong thành phố muốn mua một số vật liệu để nâng cấp vũ khí.