Tiểu Nhân Ngư Lấy Nhầm Kịch Bản Đoàn Sủng

Chương 8

Kim Nhược Nhã - người vốn đang thảo luận với đạo diễn về lịch quay phim, khi cô quay đầu lại thì nghe được tiếng "xin lỗi" của Cố Nghiên Xuyên, khiến quang não trong tay cô suýt rơi xuống vì quá sốc.

Cô liếc nhìn Cố Nghiên Xuyên, rồi nhìn Sơ Cửu, vẻ mặt phức tạp.

Trợ lý không biết suy nghĩ phức tạp của Kim Nhược Nhã, thấy thời gian đã đến, liền gọi Sơ Cửu.

Nghe được tiếng goi cậu đứng lên, nói lời tạm biệt với Cố Nghiên Xuyên, sau đó cậu đi theo Văn Mạn.

Ngay khi Văn Mạn và Sơ Cửu rời đi, Kim Nhược Nhã kêu tất cả mọi người ra ngoài, ngồi xuống đối diện với Cô Nghiên Xuyên.

"Cậu đây là muốn làm cái gì? ."

Có Nghiên Xuyên liếc nhìn cô, lười biếng xoay ghế, mặc kệ tầm mắt của Kim Nhược Nhã: "Có gì sao?"

"Có chuyện gì sap? Cậu còn dám hỏi tôi có chuyện gì sao." Kim Nhược Nhã đập mạnh bàn, "Nói cho tôi b cậu cậu có vấn đề gì với cậu nhóc kia."

“Không có gì bất thường, chị đừng quan tâm chuyện của tôi.” Cố Nghiên Xuyên không kiên nhẫn nhắm mắt lại, “Tôi đi ngủ đây.”

"Ngủ cái rắm." Kim Nhược Nhã chửi thề, "Ngươi không có gì bất thường, vậy sao mắt ngươi cứ dán vào cơ thể của tiểu Lam hả!"

“KHÔNG CÓ.”

"Quỷ mới tin !!! "

Cố Nghiên Xuyên "Chậc"một tiếng: "Chị không thể nhỏ giọng được à , nếu không mai hotsearch là tôi cãi nhau với người đại diện đấy."

"Cố Nghiên Xuyên, tôi nói cho cậu biết, yêu đương cũng được, nhưng cậu phải thông báo với tôi." Kim Nhược Nhã khoanh tay, "Và cậu phải giấu chuyện đấy cẩn thận, nếu không fans của cậu sẽ làm những hành vi quá khích không kiểm soát được đâu."

“Chị nghĩ nhiều rồi.” Cố Diên Xuyên cười khúc khích, “Tôi chỉ cảm thấy nhóc đấy trông quen thuộc thôi.”

"Thật sao?" Kim Nhược Nhã không quá tin tưởng.

"Trở về tra tư liệu của nhóc ấy đi, ở công ty khôngu phải có sao?"

"Được." Biết Cố Nghiên Xuyên sẽ không lừa mình, Kim Nhược Nhã thở phào nhẹ nhõm, "Tôi sẽ về công ty, chiều nay trợ lý sẽ ở lại đoàn làm phim chăm sóc cậu."

"Đã biết."

---------------

Sơ Cửu đi đến trường quaú, thấy Trương Du đã mang nhân viên đứng chờ ở đó, cùng phó đạo diễn thương lượng chụp poster và quay chụp ảnh tuyên truyền.

Nhìn thấy Sơ Cửu đi vào, Trương Du vội vàng gọi cậu tới: "Tiểu Nguyễn, đến xem mấy bối cảnh này như thế nào."

Cậu kéo bộ quần áo nặng nề của mình đi đến bên cạnh Trương Du, sau khi xem những hình ảnh mô phỏng trên màn hình quang não, liếc mắt rồi nói: "tôi cảm thấy cái cuối cùng khá phù hợp với hình tượng nhân vật của Norison đấy đạo diễn."

Trương Du mỉm cười cảm kích: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ vậy. Được rồi, chúng ta sẽ chọn phương án cuối cùng.”

Vào tháng 6, nhiệt độ hàng ngày ở tinh cầu Kolan đã vượt quá 30 độ, cái nóng trong phim trường lại càng khó chịu hơn, dù có điều hòa ngoài trời thì cũng vẫn chẳng ăn thua.

Sau khi chụp xong ảnh tạo hình trong bộ trang phục nặng nề, chiếc áo sơ mi bên trong bộ trang phục của cậu đã ướt đẫm, chóp mũi cũng hơi ướt.

Cuối cùng, Trương Du vỗ tay và cho phép cậu trở lại phòng thay đồ nghỉ ngơi.

“Tạm thời chỉ vậy thôi.” Trương Du đứng sau màn xem lại ảnh, “Tiểu Nguyễn nghỉ ngơi một chút là có thể quay về, tối nay lịch quay sẽ được gửi cho người đại diện của cậu, ngày mai cậu có thể đến đoàn phim để làm việc.”

“Được, cảm ơn đạo diễn.” Mặc bộ trang phục nặng nề này, cậu cảm thấy có chút khó thở.

Cậu chào Trương Du một cách khó khăn và đi đến phòng thay đồ cùng với Văn Mạn.

Văn Mạn lo lắng đưa nước cho Sơ Cửu: “Trước thay quần áo đi, lau mồ hôi trên người nữa, nếu không cậu sẽ bị cảm lạnh đấy.”

“Đã hiểu, Văn ca.” Cậu mím đôi môi tái nhợt.

Tuy mới quen nhau được mấy ngày, nhưng cậu nhận ra Văn Mạn tuy bề ngoài là một người đàn ông mạnh mẽ nhưng trong lòng lại giống như một người mẹ, luôn cố gắng sắp xếp mọi việc nhỏ nhặt nhất có thể.

“Đừng uống nước lạnh nhiều, tôi đã chuẩn bị sẵn nước ấm cho cậu rồi.” Văn Mạn tiếp tục lảm nhảm.

“Còn nữa, tí đừng ra nơi đầu gió đứng đấy”

“HIỂU CHƯa ?!” Văn Mạn cao giọng.

"Đã biết, đã biết Văn ca.” Cậu vui vẻ trả lời.

Mặt trời nghiêng về tây, ánh hoàng hôn vàng cam phản chiếu lên khuôn mặt của cậu, mang đến sự ấm áp.

Văn Mạn cười nhéo tai Sơ Cửu, hai người đùa giỡn với nhau đến tận phòng thay đồ.

Trong phòng thay đồ không có người, Sơ Cửu nghỉ ngơi một lát, Văn Mạn nói chuyện với trợ lý rồi trở về khách sạn.

Nằm trên ghế sô pha, sau khi thay quần áo thoải mái, cậu liền gọi cho Hà Chúng Ngôn.

"Cuối cùng thì cậu cũng về khách sạn rồi." Hà Chung Ngôn đang nằm trên giường xem TV, ăn đồ ăn vặt, sau khi nhận được cuộc gọi, anh nhanh chóng cất đồ ăn vặt đi. "Nào, vào game thôi, hẹn gặp cậu trong game."

“Cậu vô trước đi, tôi còn chưa ăn nữa.” Cậu ngẩng đầu lên nhìn mái nhà, “Hôm nay nóng quá.”

"Cậu diễn thể loại cung đình hầu tước hả? Tôi nghe nói trang phục thể loại này khá nặng nề, còn nóng nữa chứ. Cũng may tôi diễn ở thời hiện đại." Hà Chung Ngôn trên mặt tràn đầy vui mừng.

Sơ Cửu: “Sự vui sướиɠ khi người khác của cậu quá rõ ràng rồi.”

Hà Chung Ngôn: “Vậy để tôi che dấu một chút nhé?”

Sở Cửu: "...Tái kiến bằng hữu, cậu sắp mất đi tôi rồi."

Nhanh chóng ăn xong bữa tối, cậu lấy thiết bị thực tế ảo từ trong vali ra, rồi bắt đầu trò chơi.

Khi nhân vật tinh linh nhỏ xuất hiện tại thành phố, có người vỗ nhẹ vào lưng cậu.

“Nó ở ngay đây thôi.” Hà Chung Ngôn bế Sơ Cửu lên, “Tinh linh thật sự quá nhỏ, tôi tưởng chỉ có con gái mới thèm chơi thôi.”

Sắc mặt cậu tối sầm: “Đây là do hệ thống chọn ngẫu nhiên thôi!.”

"Không sao đâu. Ở cấp 20 cậu sẽ có cơ hội chọn lại một nhân vật." Hà Chung Ngôn vỗ nhẹ vào đầu cậu, "Nhưng đó cũng là ngẫu nhiên. Trừ những người không thích ứng được với nhận vật mình chọn thì mới sử dụng cơ hội này, còn hầu hết mọi người đều sẽ bỏ qua."