Tiểu Nhân Ngư Lấy Nhầm Kịch Bản Đoàn Sủng

Chương 5.1: Ký hợp đồng

Sơ Cửu nghe xong tất cả mọi chuyện, ngẩn ra, búng tay một cái đáp: "Em muốn kịch bản này."

Văn Mạn: "Kịch bản tôi còn chưa cho cậu xem đâu, cậu liền cứ như vậy mà tin tưởng."

“Không phải.” Cậu ngại ngùng nói ra tình hình thực tế, “Chủ yếu là em đang thiếu tiền.”

"..." Văn Mạn trầm mặc một hồi, "Được, vậy ngày mai anh đón em đến công ty ký hợp đồng."

“Không cần không cần, em chính mình đi là được.”

Sơ Cửu lấy một chai nước từ tủ lạnh, đi đến ban công và lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm.

Những ngày nay cậu bất ngờ phát hiện ra loại nước này. Nó có vị giống hệt như Coca, nhưng không có hại như Coca. Vì vậy mà giờ đây nó đã trở thành món đồ uống yêu thích của cậu.

Sau khi nhấp một ngụm nước cậu cảm thụ nước có ga ở trong cổ họng, cậu thả lỏng dựa vào tường.

Văn Mạn đã gửi cả hợp đồng và kịch bản cho cậu, Sơ Cửu đọc kỹ hợp đồng và cuối cùng đem chú ý vào mức lương.

Tổng thời lượng các tập xuất hiện của nhân vật này là 68 phút, trong số gần một trăm tập phim truyền hình, ngay cả tổng thời lượng của sao tuyến nam mười tám cũng kém hơn, tuy nhiên mức lương là 100.000 tệ, tính theo lương của người mới vào nghề.

Sơ Cửu hai mắt trong nháy mắt liền sáng lên, sau khi quay xong, cậu sẽ thu được 100.000 tệ, đủ để cậu trả năm tháng nằm tiền viện phí cho baba.

Và với tiền lương hàng tháng là 2.000 tệ cậu có thể trang trải chi phí chi tiêu hàng ngày, nếu cậu cố kiên trì thì sẽ nhanh liền có thể vượt qua tình trạng khó khăn.

Sơ Cửu vui vẻ đếm tiền, uống một ngụm nước rồi ôm kịch bản đi ngủ.

...................................

"Ký đi."

Sau khi Văn Mạn và nhà sản xuất trong đoàn xác nhận hợp đồng, liền đẩy hợp đồng cho Sơ Cửu.

Sau khi Sơ Cửu kiểm tra một lần, cậu đặt bút sang một bên và ký tên của mình.

“Được.” Nhà sản xuất chia hợp đồng thành hai phần, giữ lại một phần cho mình, “Bộ phim này chúng tôi quay hơn hai tháng rồi, bởi vì phải đuổi kịp lịch nghỉ đông nên thời gian quay phim rất gấp rút, Chúng tôi hy vọng cậu có thể vào nhóm trong vòng năm ngày."

“Có thể.” Cậu gật đầu, “Kịch bản tôi cũng khá quen thuộc, ngày mai là liền có thể gia nhập đoàn đội.”

Nhà sản xuất dừng lại một chút hỏi: "Các cậu đã đọc qua kịch bản sao?"

"Kịch bản không có nhiều lời thoại, nên tối hôm qua tôi đã làm quen một chút." Sơ Cửu giải thích.

Văn Mạn không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Sơ Cửu, tối hôm qua khi anh gọi điện thoại cho Sơ Cửu cũng đã là hơn chín giờ tối, cậu ta vậy mà còn có thời gian đem tất cả kịch bản đều nghiên cứu qua một lần?

Nhà sản xuất ý vị thâm trường mà nhìn Sơ Cửu : "Được, vậy ngày mai cậu liền gia nhập đoàn làm phim."

Trên thực tế, ông vẫn không tin những gì cậu vừa nói, ông nghĩ rằng cậu chỉ muốn tạo ra một hình tượng thiên tài diễn xuất hay chỉ là một nhân vật làm việc chăm chỉ cho mình, mà ông không biết rằng Sơ Cửu đã thực sự đã ghi nhớ kịch bản.

Sau khi tiễn nhà sản xuất đi, Văn Mạn đưa Sơ Cửu đến một nhà hàng nhỏ gần đó để ăn mừng.

“Cậu thật sự xem xong rồi?” Văn Mạn hỏi cậu.

"Ân, xem xong rồi." Sơ Cửu vừa ăn vừa trả lời anh.

"Không tồi, không tồi, làm việc chăm chỉ sẽ có hữu dụng trong vòng giải trái này."

“Không phải.” Cậu nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng, “Nguyên nhân chủ yếu là em rất cần 100.000 tệ, sợ không chuyên nghiệp sẽ bị đổi diễn viên.”

Một trăm vạn tệ, dựa theo tiền lương hai nghìn tệ một tháng hiện tại của cậu, thì cậu phải mất bốn năm mới kiếm được số tiền kia!!!

Cuối cùng Văn Mạn cũng hiểu con người của Sơ Cửu, sợ chính mình nghẹn chết sau đó cũng không hỏi thêm bất cứ câu hỏi nào.

Sau bữa tối, Văn Mạn đưa Sơ Cửu về nhà, bảo cậu buổi tối nhớ thu dọn hành lý, ngày hôm sau trực tiếp đến phim trường.

----------------------------------