Tiểu Nhân Ngư Lấy Nhầm Kịch Bản Đoàn Sủng

Chương 2.2

“Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Nguyễn Sơ Cửu ôm cái bụng đang kêu gào.

"Đợi tôi với, tôi cũng đi cùng." Hà Chung Ngôn đứng dậy và cùng Nguyễn Sơ Cửu đi ra ngoài, "Tôi đã nghe nói về nhà ăn của Tinh Hà rất nổi tiếng, đặc biệt là mì thịt bò ,nơi từng trở thành địa điểm check-in nổi tiếng trên Internet."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến nhà ăn.

Hà Chung Ngôn kéo cậu đi tìm cửa bán mì thịt bò, gọi hai bát mì xong liền đến địa điểm tương ứng chờ đợi.

"A, nơi đó thật nhiều người đi." Hà Chung Ngôn chỉ vào phía sau của Sơ Cửu và nói.

Cậu quay đầu lại và thấy rằng hầu hết những người trong nhà ăn đều chạy đến đó, trông rất náo nhiệt.

“Có phải là một chỗ bán đồ ăn mới có hương vị tốt không?” Cậu nhìn địa điểm đó mà hỏi, “Đó không phải là nơi chủ yếu bán đồ ăn vặt sao?”

Trong đám đông cách hai người họ vài chục mét, một chiếc máy quay từ từ quay ở một góc và bắt gặp khuôn mặt hoang mang của Hà Chung Ngôn và Sơ Cửu.

Hai người còn không phát hiện, chỉ để ý rằng mì thịt bò tươi được chuẩn bị sẵn đã đến, vì vậy họ ngay lập tức chuyển hướng sự chú ý và vui vẻ ăn mì.

Lão sư VJ giám sát ở phía bên kia của màn ảnh cũng không nói nên lời.

Nhưng Hà Chung Ngôn và Sơ Cửu, những người đang đắm chìm trong thức ăn, không biết rằng có một chương trình tạp kỹ trực tiếp ở đó, và Cố Nghiên Xuyên, người xuất hiện để quay phim vào lúc này-người được nhắc đến nhiều nhất trong làng giải trí ngành.

Tiết học buổi chiều là nghi thức, Hà Chung Ngôn và Sơ Cửu bị lão sư kéo đi luyện tư thế đứng trong phòng tập, họ không biết rằng một bài đăng có ảnh của hai người họ đột nhiên xuất hiện trên một diễn đàn buôn chuyện nổi tiếng về người nổi tiếng trong ngành giải trí.

Chủ đề của bài đăng là: Có ai nhìn thấy người qua đường vô tình được chụp ảnh trong buổi phát sóng trực tiếp "Xin chào, người đại diện" không, trông họ thật soái! ! !

Hơn nữa chủ topic cũng rất sảng khoái, không chần chừ mà đăng một bức ảnh chụp màn hình phát sóng trực tiếp trong tòa nhà chính, và nhóm diễn đàn ở dưới đang la hét.

Lầu 1: Đây hẳn là căng tin của Tinh Hà , tôi cũng để ý đến hai người này! ! ! Đặc biệt là người có mái tóc màu xanh lam, thật đáng yêu khi cậu ấy nhìn ngây người.

Lầu 2: Thấy +1... Hơn nữa thành công bị bọn họ lộng thèm, đành phải gọi đồ mang về tiếp tục xem truyền hình trực tiếp.

Lầu 3: Chỉ là không biết là nhân viên hay là người mới Tinh Hà, nếu là người mới, chẳng lẽ tương lai sẽ ra mắt sao?

Lầu 4: Đẹp trai như vậy không ra mắt thì thật đáng tiếc...

Lầu 5: Uh, cũng chỉ là như vậy... Ảnh mờ như vậy cũng nhìn ra là khuôn mặt đẹp, quỷ có thể nhìn trông ra như thế nào, mặc kệ đẹp như thế nào sẽ có thể đẹp trai như nhân vật chính phát sóng trực tiếp Cố Nghiên Xuyên sao

Lầu 6: Hoài nghi rằng tầng trên chưa cả nhìn bức ảnh kia mà đã trả lời vội vàng ... Cố Nghiên Xuyên và cậu bé tóc xanh này rõ ràng là không cùng phong cách, được chứ?

Lầu 7: Tôi nghi ngờ rằng lão sư VJ phía sau máy quay trực tiếp cũng đã chú ý đến hai cậu bé dễ thương này bởi máy quay đã dừng lại ở họ trong vài giây kìa..

Lầu 8: Chờ đến khi mì của họ được mang đến... thì hai cậu bé đáng yêu này quay đầu lại một cách phũ phàng và chỉ tập trung ăn mì của họ.

Lầu 9: Tôi muốn biết Weibo của họ QAQ , tôi có thể tìm Weibo của họ trên diễn đàn không?

Lầu 10: Tất cả đều là marketing mà thôi, không có gì ngạc nhiên cả.

.....

---------------------------

Ba ngày qua đi, bài đăng này cuối cùng đã gây ra gần một tầng ồn ào, nhưng vẫn không ai tìm thấy Weibo của Sơ Cửu.

Nguyễn Sơ Cửu, người hoàn toàn không biết điều đó, lúc này đang bị giáo viên đè xuống, đang luyện tập cho những cảnh quay trong tương lai của họ.

"Đau, đau quá, lão sư điểm nhẹ a."

"Cửu Cửu, giúp ta, eo của ta —— "

Tiếng kêu đau đớn của Hà Chung Ngôn vang lên bên tai, Sơ Cửu nhìn anh chàng mà đầy thương hại, nới lỏng eo của mình rồi bất ngờ ngã xuống thảm.

Cửa phòng luyện tập bị gõ vang, Nguyễn Sơ Cửu khóe mắt thoáng thấy hai lão sư đi tới cửa phòng luyện tập, sau đó là thì thào trò chuyện.

Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, Nguyễn Sơ Cửu chống tay ngồi dậy, quay đầu lại liền nhìn thấy một người mặc âu phục đứng cách cậu một mét.

“Xin chào, tôi người đại diện của các bạn, tôi tên là Văn Mạn.” Người đàn ông mặc quần yếm đen chỉnh lại chiếc kính gọng đen không hợp với khí chất của mình.

Sơ Cửu giơ cánh tay bị đau của mình lên và vẫy tay chào một cách yếu ớt.

"Xin chào."