Tiểu Nhân Ngư Lấy Nhầm Kịch Bản Đoàn Sủng

Chương 1: Kiếm tiền

Nguyễn Sơ Cửu cầm trên tay tờ giấy thanh toán mà y tá vừa đưa cho cậu, vẻ mặt buồn bã rời khỏi bệnh viện.

Ai, trong nhà chỉ còn một khoản tiền tiết kiệm cuối cùng, vậy những viện phí tiếp theo thì làm sao giờ?

Nguyễn Sơ Cửu liền ngửa mặt lên trời mà thở dài, kẻ nghèo sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Mới vừa xuyên thư không lâu, Sơ Cửu nhìn vào khoản chi phí y tế khổng lồ trên lưng, quyết định tìm một công việc trước để ổn định.

Cậu ở nhà thông qua quang não tìm công việc, đập vào mắt cậu một loạt tin tức khiến cậu ngây người.

Nhưng cậu vừa mới tới thế giới này, mấy ngày nay mới biết được cách sử dụng quang não, nhìn thông tin tuyển dụng, cân nhắc lượng thông tin hiện tại của mình, rơi nước mắt bỏ cuộc.

Kiếm tiền quá khó khăn đi QAQ

Cậu tiếp tục lướt trên quang não và một quảng cáo tuyển dụng đặc biệt đã thu hút sự chú ý của cậu.

[Tinh Hà bắt đầu tuyển chọn đợt thực tập sinh mùa hè đầu tiên...]

Tinh Hà?

Nguyễn Sơ Cửu là một tiểu diễn viên tuyến 18 trong giới giải trí trước khi cậu xuyên sách, cậu có tài năng và kỹ năng diễn xuất tốt, nhưng chưa bao giờ nổi tiếng vì cậu là một con cá mặn và người quản lý của cậu cũng như vậy, hai con cá mặn cùng nhau ở trạng thái no hôm nay, ngày mai rồi tính.

Và rồi Nguyễn Sơ Cửu, người không có lựa chọn nào khác, đã dọn dẹp sơ lược hồ sơ của cậu và nộp nó.

Không lâu sau, cậu đã nhận được thư trả lời từ Tinh Hà, yêu cầu cậu đi phỏng vấn vào ngày mai.

_____________

Khi xe huyền phù đưa cậu đến gần nhà ga , Nguyễn Sơ Cửu thu hồi thiết bị và xuống xe, dọc đường mua một ít đồ ăn đơn giản cho cơm chiều.

Sau khi trở về nhà tắm rửa sạch sẽ, cậu nằm trên giường và kiểm tra thông tin của Tinh Hà.

Những năm gần đây, công ty giải trí mới này đã trở thành công ty lớn nhất trong ngành giải trí, gần như độc chiếm tất cả các nguồn tài nguyên của ngành giải trí.

Nguyễn Sơ Cửu trước khi xuyên sách đã đọc qua cuốn tiểu thuyết này, đó là một cuốn tiểu thuyết Mary Sue chưa hoàn thành của trang web Lục Giang , cậu thậm chí còn không biết rằng mình đã tìm thấy cuốn sách này ở đâu, sau khi đọc đến chương cuối cùng và phát hiện ra rằng cuốn tiểu thuyết vẫn chưa hoàn thành, cậu đã hối hận trong một thời gian dài, nhưng không lâu sau đó đã xảy ra một sự cố ngoài ý muốn, khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang ở trong thế giới của cuốn tiểu thuyết này.

Nguyễn Sơ Cửu lại thở dài, nhìn chằm chằm vào tên của người sáng lập kiêm chủ tịch của Tinh Hà.

Người sáng lập Tinh Hà, Đường Trì Thâm, là con trai cả của hai nhân vật chính trong truyện, và cũng là anh trai của cậu, cuốn tiểu thuyết kết thúc dang dở sau khi nhân vật chính chạy cùng đứa con nhỏ, nên giờ Nguyễn Sơ Cửu không biết cốt truyện sẽ phát triển như thế nào.

Vì cái gì người khác xuyên thư đều có bàn tay vàng, có hệ thống biết trước kịch bản, mà cậu lại phải khổ sở như vậy!

----------------------------------

Ngày hôm sau vẫn là một ngày đẹp trời, Nguyễn Sơ Cửu mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và sạch sẽ, do dự đứng trước lối vào chính của Công ty Giải trí Tinh Hà.

Vào thôi, tương lai đều trông chờ vào đây.

Nếu không vào thì chỉ có làm cu li thôi.

Nguyễn Sơ Cửu vỗ cái bụng mềm của mình không có bao nhiêu cơ bắp, cảm thấy dù có đi tìm việc làm cu li cũng không được nhận.

Cậu hít một hơi thật sâu, bước vào cổng công ty và giải thích với quầy lễ tân rằng hôm nay cậu đến đây để phỏng vấn.

"Tầng sáu rẽ trái, rẽ trái đến phòng thứ sáu bên phải." Quầy lễ tân hôm nay hẳn là tiếp rất nhiều người phỏng vấn, sau khi đưa cho Nguyễn Sở Cửu một cái biển số, liền thuần thục nói địa điểm phỏng vấn.

"Cảm ơn." Nguyễn Sơ Cửu nhẹ nhàng nói cảm ơn anh chàng lễ tân.

Lối đi trên tầng sáu ồn ào, rất nhiều người trẻ tuổi và tất cả đều ăn mặc bảnh bao, cũng có rất nhiều người đang thò đầu vào cửa phòng phỏng vấn để xem chuyện gì đang xảy ra bên trong.

Nguyễn Sơ Cửu tìm một góc ngồi nhỏ, cầm biển số của mình yên lặng chờ đợi.

"Huynh đệ, cậu cũng tới phỏng vấn sao?" Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ bả vai Nguyễn Sơ Cửu.

Nguyễn Sơ Cửu quay đầu sang một bên, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi với mái tóc cắt ngắn, đang cười ngây ngô mà nhìn cậu.

“Ân.” Nguyễn Sở Cửu cho anh chàng xem biển số của mình, “Cậu hẳn cũng tới phỏng vấn nhỉ?”

“Chậc, cha mẹ tôi bắt tôi đến, biển số của tôi cũng khá gần cậu nè.” Chàng trai cũng giơ biển số của mình ra cho Nguyễn Sở Cửu xem, “Tôi kêu Hà Chung Ngôn.”

"Nguyễn Sơ Cửu." Cậu cũng nói ra tên của mình, "Ba mẹ cậu bắt cậu tới sao? Cậu đây là không muốn làm công việc này à?"

"Hazz, tôi h TT chẳng ra gì và thích chơi game hơn, nhưng bố mẹ tôi nghĩ rằng điều đó thật vô nghĩa." Hà Chung Ngôn gãi đầu, "Nên giờ họ ném tôi vào ngành giải trí, vì nghĩ rằng ngành giải trí có yêu cầu về giáo dục thấp."

Hai người ở trong góc trò chuyện, người chờ ở hành lang đi tới đi lui đổi mấy đợt, cuối cùng đến lượt của Hà Chung Ngôn.

“Vậy tôi đi trước.” Hà Chung Ngôn vẫy tay và bước vào phòng phỏng vấn.

Nguyễn Sơ Cửu không biết giới giải trí bây giờ như thế nào, cậu không biết phải làm gì, và càng trở nên khẩn trương khi sắp tới lượt cậu.

Trước khi Hà Chung Ngôn đi ra, Nguyễn Sơ Cửu liền nghe thấy biển số của mình được gọi vào bên trong.

Cậu lấy hết can đảm bước vào phòng.

Là con trai út của thụ chính trong nguyên tác, ba của cậu vỗn là một mỹ nhân ngư, nên hiển nhiên vẻ ngoài của Nguyễn Sơ Cửu tự nhiên rất tốt, mái tóc xanh mềm mại và đôi mắt lam trong trẻo, vài người phỏng vấn nhìn thấy cậu đều muốn vươn tay nhéo mặt cậu.

""Người này không tệ, qua đi."

"Tôi còn chưa xem tài năng của cậu đấy đâu."

"Với giá trị nhan sắc này, nếu đặt cậu ấy trong vòng này, cũng có thể thu hút rất nhiều fans."

"Người trước qua rồi, hiện tại trong vòng loại hình này tương đối ít, nếu như đánh tập trung vào loại hình chàng trai ấm áp, dễ thương hẳn là tốt."

"Được rồi, cho đạt cả hai."

Năm phút sau, Nguyễn Sơ Cửu bước ra khỏi phòng phỏng vấn cùng với Hà Chung Ngôn cùng khuôn mặt đỏ bừng như bị ai đó véo.

"Chuyện này kết thúc rồi sao?" Hà Chung Ngôn quay đầu nhìn Nguyễn Sơ Cửu, trong mắt anh đầy khó hiểu, "Thật khác với những gì tôi nghĩ."

Nguyễn Sơ Cửu cũng rất bối rối, nhưng cậu toàn bị các giám khảo xung quanh niết mặt suốt.

Cậu xoa má, và đặt trái tim vừa nãy còn hơi lơ lửng của mình xuống phía dưới.

Có vẻ như tình trạng hiện tại của ngành công nghiệp giải trí cũng tương tự như thế giới của cậu.

Hà Chung Ngôn nói: "Đã tối rồi, có muốn ăn tối cùng nhau không?"

“Không được rồi.” Nguyễn Sở Cửu lắc đầu, “Tôi còn phải trở về chăm sóc ba, ông ấy thân thể có chút tốt.”

"Không sao, để lại thông tin liên lạc nhé? Anh đây có thể dẫn cậu đi chơi game." Hà Chung Ngôn cười toe toét

"Phương diện khác anh có thể không giỏi, nhưng chơi game tuyệt đối là đỉnh cao."

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Hà Chung Ngôn, hai người chia tay, Nguyễn Sơ Cửu đến bệnh viện thăm ba của mình.