Tiểu Nhân Ngư Lấy Nhầm Kịch Bản Đoàn Sủng

chương 24

Khi Sơ Cửu tỉnh lại, cậu nhìn thấy bản thân đang ở trong một căn phòng chỉ có hai màu đen trắng hoàn toàn xa lạ. Căn phòng với tường trắng, sàn trắng, ga trải giường màu đen và mặt bàn màu đen. Toàn bộ căn phòng chỉ có hai màu đen trắng, thỉnh thoảng có điểm nhấn màu xám nhạt. Căn phòng này nhìn chung khá lạnh lẽo, đơn giản.

Cậu từ trên giường ngồi dậy, hơi khựng lại khi đối mặt với khung cảnh xa lạ này.

Đây là đâu.

Cánh cửa phòng mở ra, một con robot đẩy xe bước vào và dừng lại bên cạnh giường.

Sơ Cửu ngồi ở trên giường nhìn xung quanh, phát hiện trong xe đẩy chất đầy đồ vệ sinh cá nhân.

Cậu vẫn còn mơ hồ nhớ đên đêm qua say rượu và được một người lạ mang đi.

Ngoài đồ vệ sinh cá nhân, còn có một bộ quần áo sạch chưa cắt mác trong xe đẩy.

Sơ Cửu tắm rửa thay quần áo, sau khi rời khỏi phòng, cậu mới nhận ra đây là khu biệt thự ở lưng chừng núi.

Trong biệt thự không có người, cửa không khóa, Sơ Cửu đi loanh quanh một lúc mới quay trở lại phòng khách, nơi có mấy người máy đang làm việc nhà.

Quang não của cậu chứa đầy tin nhắn, trong đó nhiều nhất là tin nhắn của Cố Nghiên Xuyên và hai trợ lý của cậu.

Cố Nghiên Xuyên: [Cậu đi vệ sinh đã nửa tiếng rồi, cậu đi đâu rồi?]

Cố Nghiên Xuyên: [ Cậu ở nhà vệ sinh à? ]

Cố Nghiên Xuyên: [? ? ? Cậu ở đâu]

Cố Nghiên Xuyên: [Tôi không thấy cậu trong WC, cậu đã đi đâu vậy? ]

Trong khoảng thời gian tiếp cậu không nhận được tin tức nữa, mãi đến một giờ sau hắn mới gửi mấy tin nhắn cho Sơ Cửu.

Cố Nghiên Xuyên: [ Anh đã nói với trợ lý của cậu rồi, hãy nghỉ ngơi thật tốt]

Vậy người đưa cậu đi là người quen của Cố Nghiên Xuyên?

Sơ Cửu trầm ngâm thu hồi quang não, đúng lúc này, một con robot đột nhiên chạy về phía cửa.

Cửa mở ra, Sơ Cửu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc quân phục bước vào.

Sơ Cửu khẩn trương không biết để tay vào đâu, lấy hết dũng khí mờ lời chào hỏi: “Xin chào.”

"Ừ." Phó Văn Khâm đường nét hơi lạnh lùng, hắn cởi găng tay xuống, bước qua người máy, ngồi xuống một chiếc ghế sofa khác.

Sơ Cửu ngượng ngùng nhón chân, nhỏ giọng nói: “Cám ơn ngài đã chăm sóc tôi.”

"Không có gì."

……

Bầu không khí dường như đã đóng băng lại, Sơ Cửu cụp mắt xuống, cân nhắc lời nói của anh: “Tôi sẽ trả tiền cho quần áo và đồ vệ sinh cá nhân cho ngài.”

Phó Văn Khâm ngẩng đầu lên với ánh mắt không chút nghi ngờ: "Không cần. Cậu đã thu dọn đồ đạc chưa? Tôi đưa cậu về."

"Ah?"

Sơ Cửu còn chưa hiểu rõ tình hình, cho đến khi robot đưa cho anh một chiếc bánh bao mềm vừa mới ra lò, sau đó anh lên xe, ôm chiếc bánh mì trên tay rồi được đưa về khách sạn.

Đến nơi, Sơ Cửu máy móc xuống xe, đi được hai bước, nghĩ tới điều gì đó đột nhiên quay người lại, cúi người tạ ơn: “Cảm ơn ngài đã đưa tôi trở về.”

Phó Văn Khâm nheo mắt lại.

Ngài?

Anh già đến vậy sao?

Nhìn thấy Sơ Cửu tựa hồ không hiểu rõ sự tình, Phó Văn Khâm rốt cuộc cũng nói: "Có người nhờ tôi đưa cậu đi, cậu nên cảm ơn hắn."

Nói xong, Phó Văn Khâm nhấn ga quay người rời đi, để lại Sơ Cửu đứng trước khách với một đống chấm hỏi trên đầu.

Sơ Cửu nhìn chiếc xe đã lao đi.

Có người giúp cậu ư? Ai? ? ?

Nhưng cậu không có thời gian suy nghĩ kỹ càng, buổi diễn hôm nay trong lịch trình vốn định là sáu giờ để lấy bối cảnh mặt trời mọc, nhưng bây giờ đã quá năm giờ.

Sơ Cửu nhanh chóng trở lại khách sạn, Hướng Trúc và Châu Mạt đã chuẩn bị sẵn đồ đạc cho cậu.

"Đừng hỏi nữa, đã quá muộn rồi, chúng ta đi gặp đoàn làm phim trước đi." Sơ Cửu chủ động giúp Hướng Trúc cầm chiếc ba lô nhỏ rồi chạy ra ngoài.

Châu Mạt lái xe nhanh nhất có thể để Sơ Cửu có thể đến kịp trường quay, may mắn thay, thợ trang điểm đã quen với phong cách trang điểm của Norison nên xử lý rất nhanh.

Cuối cùng, trước khi mặt trời mọc, Sơ Cửu đã chuẩn bị xong mọi thứ, đọc xong kịch bản, ngồi xổm bên cạnh Trương Du, nghe hắn giải thích vở kịch.

Cảnh này là sự chuyển biến trong tính cách của nhân vật Norison và là bước ngoặt lớn nhất của bộ phim “Aran Chiên Tranh”.

Nhưng Sơ Cửu lại không biết chuyện gì đang xảy ra, liên tục năm lần bị NG.

"Cắt." Giọng nói của Trương Du từ trong bộ đàm vang lên, Sơ Cửu ngừng diễn xuất, lập tức rời khỏi hiện trường.

"Tiểu Nguyễn, hôm nay ngươi sao vậy?" Trương Du xắn tay áo lên, nhịn xuống tức giận.