Tuyết Tan, Xuân Lại Về

Chương 2: Thiếu nữ vượt khó

"Các bạn ơiii, các bạn có thích bóng bay hông nè?"

"Có em."

"Em muốn màu hồng chị thỏ ơi."

Đám trẻ con ríu rít quanh con thỏ bông cao lớn, trên tay nó cầm một cụm bóng bay đầy màu sắc rực rỡ. Đôi tay trắng muốt nhanh nhẹn trao tặng đồ chơi cho từng em nhỏ đến khi hết sạch bóng mới thôi.

Thỏ trắng rất dễ thương nên bọn trẻ vô cùng yêu thích, chúng cứ quấn lấy đòi cha mẹ chụp ảnh chung. Thỏ ta vui vẻ đồng ý, tạo hết dáng này đến dáng kia, tinh thần phục vụ quần chúng mười phần nỗ lực.

30 phút sau, dòng người đã thưa thớt, không ai để ý chú thỏ lật đật cởi bỏ chiếc mũ bông xù, bên trong là một thiếu nữ với nét đẹp rất trẻ trung, năng động.

Phương Hoa kiểm tra xung quanh, xác định an toàn mới dám ngồi xuống băng ghế gần đó. Cô lục tìm túi đồ nghề, lấy ra chiếc khăn tay và chai nước uống.

"Nóng chết mất!"

Cô lau mồ hôi ướt đầm trên trán, một bên ai oán tiết trời sao mà khó chịu quá. Đang vào độ cuối xuân, nhiệt độ cao bất thường bao phủ khắp vùng Bắc Kinh lại khiến các báo đài đua nhau lên án hiện tượng Nhà kính.

Thiếu nữ xui xẻo Phương Hoa nhận việc không biết lựa ngày, tâm huyết lao động đã bốc hơi quá nửa. Thứ duy nhất giữ cô kiên cường là tiền thưởng sau ngày hôm nay. Nó sẽ giúp chi trả nhiều thứ và đảm bảo lịch thử việc chính thức của cô không bị gián đoạn...

Gần đây, Phương Hoa nộp đơn vào một studio chuyên dựng bối cảnh phim. Trải nghiệm ở đó tuyệt đến mức bé Hoa Hoa ngây thơ đồng ý ba tháng thực tập không lương.

Cô vốn theo đuổi chuyên ngành nhiếp ảnh nội thất, lựa chọn nghề nghiệp hiện tại chưa hẳn là làm trái ngành. Suốt quãng thời gian tha hương đến Bắc Kinh, đã lâu rồi Phương Hoa mới tìm về ước mơ thửa ban xưa.

Sáng tạo nghệ thuật – cụm từ vô cùng xa xỉ đối với những kẻ có gia cảnh khó khăn như Phương Hoa. Không ít lần mẹ cô lôi đầu đứa con gái ra trách móc về khao khát của nó. Mẹ mong cô an phận, bà nói: Việc mơ mộng xa vời chỉ là cái cớ để con người ta lười biếng và trốn tránh sự thật.

Thậm chí, để "chữa trị" căn bệnh viển vông, mẹ định gả Phương Hoa cho một chủ xưởng góa vợ xóm dưới. Ngoại trừ của hồi môn hậu hĩnh được gửi đến tận nhà, cô chẳng biết gì về con người ông ta: hình dáng tròn hay méo, nhân cách tốt hay tệ hại... Tất cả đều mông lung, tựa như màn sương của bẫy rập.

Lo sợ trước tương lai bất định khiến thần kinh Phương Hoa hoảng loạn. Lần đầu tiên trong đời, cô trộm tiền cha mẹ, dọn đồ và bắt xe về Bắc Kinh ngay trong đêm.

Gia đình Phương Hoa, đặc biệt là mẹ, gần như phát điên trong nỗi thất vọng và nhục nhã ê chề. Họ quyết tâm từ mặt cô. Bốn năm ròng rã biệt tăm biệt tích, số điện thoại của cô chưa từng đổi khác nhưng không có bất kì cuộc gọi hay tin nhắn nào thuộc về cha mẹ.

Phận gái một mình nơi xứ người, nói cô không tủi thân hay đau khổ là nói dối. Nhưng may mắn làm sao, cô còn có em trai kém mình hai tuổi vẫn chịu khó liên lạc.

Cậu tên Phương Khải Lâm – quý tử ngàn vàng, không giống "bát nước đổ đi" Phương Hoa.

Giá trị của hai chị em chêch lệch ở giới tính. Vùng thôn quê bao giờ cũng trọng nam giới hơn cả. Khải Lâm lớn lên trong hoàn cảnh phân biệt đối xử nặng nề mà nhân sinh quan rất ngăn thẳng. Cậu trân trọng cô và sẵn lòng tha thứ cho hành động bỏ nhà bồng bột ấy...

Trái tim Khải Lâm rất dịu dàng. Tuy nhiên, cá tính độc đáo của cậu không cho phép mọi người cảm nhận theo cách bình thường...

Lịch chăm sóc chị gái luôn được cậu ghim lên đầu đoạn chat của hai chị em và đổi mới mỗi tháng, trong đó báo trước: Thời gian cùng cách thức liên lạc. Tuân theo kế hoạch, Khải Lâm sẽ chủ động gọi điện như robot được lập trình.

Nếu không có thay đổi, 7 giờ tối nay cũng là một giao hẹn.

Phương Hoa nhếch môi cười bất lực nhưng đầy vẻ yêu chiều khi nghĩ đến những kỷ niệm với cậu em trai. Sau đó cô đội chiếc mũ thỏ bông và tiếp tục việc làm dang dở.

...

Trải qua một ngày lao đồng vất vả, cô nàng Hoa Hoa tự thưởng cho bản thân một hộp sữa chua nhỏ cùng nửa củ khoai lang lót dạ. Miếng khoai thơm ngon vàng óng vừa kịp đưa tới miệng thì điện thoại bỗng reo lên những hồi chuông réo rắt.

Phương Hoa buồn thiu đặt đồ ăn xuống nghe điện.

"Hello. Bật camera lên nào!"

Mở đầu bằng câu điều lệnh, cái nết độc tài này chỉ có Khải Lâm mà thôi.

"Đợi chút."

Khuôn mặt điển trai trên màn hình tỏ vẻ đắc thắng khi sai bảo cô. Tuy nhiên chưa nhìn nhau được mấy giây, cậu đã nhăn nhó phàn nàn:

"Chị dùng app xịn quá nhỉ? Nọng cằm, thịt má bị bóp bay màu luôn."

"Xin lỗi nhaa! Vẻ đẹp em đang chiêm ngưỡng là thành quả giảm cân của chị đấy."

"..."

Khải Lâm yên lặng dụi mắt, miệng hết mở ra rồi đóng lại mà không biết phải nói sao cho phải.

"Chúc mừng chị đi Lâm. Chị đang trở nên xinh đẹp hơn."

Phương Hoa đưa tay e ấp dưới cằm, mắt mở to tròn lấp lánh kết hợp nét cười tươi tắn đáng yêu vô cùng.

Thấy chị gái vui vẻ chưng diện Khải Lâm cũng mềm lòng:

"Vâng, chúc mừng chị."

Sau đó bệnh nghề nghiệp nổi lên, cậu nhắc nhở Phương Hoa:

"Chế độ dinh dưỡng hàng tuần đâu? Đưa em kiểm tra."

"Gì cơ?"- Cô ngạc nhiên hỏi lại. Bởi đôi khi người bình thường chẳng thể theo kịp đường não của sinh viên trường y.

"Tính lượng calo hao tổn và lượng calo chứa trong thức ăn hàng ngày, sau đó điều chỉnh kế hoạch luyện tập và dinh dưỡng sao cho tổng hao tổn lớn hơn tổng số nạp vào cơ thể... Tóm gọn lại: chị đã ăn và làm những gì?"

"Ồ, chị tập theo hướng dẫn này."

Phương Hoa gửi ngay một đường link của hotgirl chuyên làm nội dung về rèn luyện thể hình và chăm sóc da.

"Hmm... tạm ổn."

Khải Lâm nghiêm túc xem một lượt rồi nhận xét.

"Nhưng nhiều món đắt đỏ quá... Chị có ăn đủ không vậy?"

"Hahaha."

Nghe điệu cười nhạt nhẽo ngượng ngùng của Phương Hoa liền biết câu trả lời không mấy khả quan. Cậu thở dài, trong lòng vừa thương vừa giận cô.

"Thôi được rồi. Lần này em sẽ là mỹ nam cao soái phú bao nuôi chị. Còn lâu dài về sau chị nhớ tìm cậu thiếu gia nào đó nhà giàu mà yêu."

"Em cứ đùa."

"Tương lai bất định, nhỡ đâu thực sự có bánh từ trên trời rơi xuống..."

Cậu ẩn ý nói một câu kết thúc chủ đề tình yêu. Cả hai trò chuyện thêm một lúc về chuyện học tập và cuộc sống thường ngày trước khi chào tạm biệt.

Đúng như lời hứa, Khải Lâm chia cho chị một nửa học bổng sau đó đe dọa cô không được trả lại.

Số tiền không quá lớn nhưng đủ để Phương Hoa chảy nước mắt vì cảm động. Vận mệnh hẩm hiu của cô vẫn tồn tại những điểm sáng thật đẹp và ý nghĩa, một ơn huệ nhỏ nhoi lúc cùng cực có thể trở thành động lực vĩ đại khôn xiết.

Cô kiên cường tiến lên.

Thời hạn ba tháng trôi qua nhanh chóng, cuối cùng Phương Hoa đã có thể đặt bút ký tên vào bản hợp đồng lao đồng.

Con đường nghệ thuật của thiếu nữ vùng mỏ than Sơn Tây chập chững bắt đầu.

Phương Hoa vui đến mức trong mơ cũng cười...

Khoan đã!

Trong mơ à?

Cô choàng tỉnh thức, đập vào mắt là khung cảnh nhà trọ thường ngày và chiếc đồng hồ hiển thị 7 giờ kém.

Ngày đầu tiên đi làm với tư cách nhân viên chính thức, Phương Hoa "chuyên cần" chạy đua với thời gian...

(Tbc)

_____

Ăn khoai lang có thể giảm cân, còn tùy vào lượng ăn là bao nhiêu nữa ♪("ε` )

Nhấn vote ủng hộ truyện nha các mỹ nhân!