Kẹo Mạch Nha

Chương 45

Tiền Đạc Hâm vẫn ngồi xổm trên sàn, mắt cậu ta mở lớn, nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn ngay trước mặt.

Tầm mắt thuận thế nhìn lên trên bèn thấy An Vu ôm chồng vở bài tập đang bước vào lớp.

Trong phòng học quá loạn, An Vu dừng trước lớp học lớp 11A8, đợi đến khi âm thanh ồn náo bớt đi thì cô mới bước vào.

Nhưng cô vừa mới bước tới ngưỡng cửa thì có một quả bóng đạp vào bảng đen rồi bay về phía cô.

Đập vào trên đầu cô một cái "bộp".

Bời vì là bóng giấy, hơn nữa đập vào bảng đen rồi nên lực có giảm đi, vậy nên không phải rất đau.

Nhưng An Vu bị dọa cho phát khϊếp.

Cô ôm lấy định đầu, nhẹ kêu một tiếng.

Trong chốc lát không phản ứng kịp, ánh mắt cô ngơ ngác.

Cả phòng học bỗng yên tĩnh, mọi người đều đang nhìn về phía cô.

Tiền Đạc Hâm khẽ sững người trong ba giây mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới, cô gái ôm đỉnh đầu phát ngốc, cậu ta trong nhất thời tay chân luống cuống không biết phải làm gì.

"Cái đó, cậu không sao chứ?"

An Vu khẽ xoa đỉnh đầu, buông tay xuống lắc lắc đầu.

"Không sao."

Cũng không phải quá đau.

Ánh mắt xung quanh quá mức nóng bỏng, An Vu có chút bất an, cô ôm chồng vở nhẹ giọng nói: "Tôi đến đưa vở bài tập Tiếng Anh."

"À à."

Tiền Đạc Hâm nhích lại gần cô, nhìn vào mắt cô, có chút ngại ngùng luống cuống khẽ xoa gáy.

Oa, cô gái này có độc.

Giang Sóc, cái tên lớn mạch này, suýt chút nữa đập trúng con gái nhà người ta rồi.

Cậu ta khẽ ngẩn người, không biết từ lúc nào Giang Sóc đã tiến lên bục giảng.

An Vu đi ngang qua cậu ta, cô đặt vở bài tập trên bàn, vừa mới xoay người, đường ra khỏi cửa bị một chiếc xe lăn màu xám đen chặn lại.

Cô khẽ cau mày, rũ mắt.

Thiếu niên ngồi trên xe lăn, nửa người trên dựa vào lưng ghế xe lăn, đầu anh nghiêng qua, anh mặc một chiếc áo phông màu đen, ánh mắt xuyên qua mái tóc đen hơi loạn. Cánh tay anh lười nhác gác lên tay vịn, chân dài giẫm lên kệ để chân, xe lăn xoay lại đối mặt với cô.

Anh khẽ nâng mí, môi mím thành một đường thẳng, ánh mắt thằng thừng dừng trên người cô.

Đồng tử đen hun hút, cảm giác tồn tại mạnh mẽ khiến trái tim An Vu run lên.

Cô thu hồi ánh mắt lại, tay nhỏ bấm vào mép váy.

"Cậu."

"Đập trúng chỗ nào?"

Hai người gần như đồng thời lên tiếng, An Vu nâng đôi mắt rũ xuống của mình lên, ngơ ngác "Hả?" một tiếng.

Sắc mặt anh không quá tốt, giọng nói cũng rất hung dữ: "Bóng đập trúng chỗ nào?"

Lại lặp một lại lần nữa.

Thấy cô không trả lời, Giang Sóc không nhịn được nữa, người anh nghiêng về phía trước muốn đυ.ng vào cô.

An Vu ý thức được gì đó, trong lòng khẽ hoảng lên, vội vàng lùi về sau một bước.

Tay Giang Sóc dừng giữa không trung, mày anh lại khẽ cau lại.

An Vu cắn môi dưới, nhẹ nhàng nói: "Không sao, rất nhẹ, không đau mà."

Vừa sợ anh không tin, cô bèn vén tóc mái trước trán ra, giống như muốn để anh xem.

"Cậu xem, không có bị thương."

Giang Sóc thấy động tác này của cô quá mức đáng yêu, anh nghiêng mặt sang, khẽ cong môi: "Ừm."

An Vu bỏ tay xuống vuốt lại tóc mái, giọng cô run run hỏi anh: "Tôi có thể đi được chưa?"

Giang Sóc không di chuyển, thân người lười biếng dựa ra phía sau, cười hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Tiền Đạc Hâm chớp chớp mắt, cậu ta cũng phản ứng lại, nói leo theo: "Đúng nhỉ, Trình Bạch Hủy đâu, cậu ta lại xin nghỉ nữa rồi hả?"

Giang Sóc không dễ gì mới quay lại, Trình Bạch Hủy không thể không biết chuyện này được, Tiền Đạc Hâm vừa lúc nãy còn đang đoán cậu ta sẽ đem hơi ấm nào tới, kết quả vậy mà lại là là cô nhóc này.

"Không phải." An Vu lắc đầu nói: "Cậu ấy không làm đại biểu môn nữa."

Tiền Đạc Hâm kinh ngạc: "A? Cậu ta bị cắt chức rồi?"

"Không phải."

An Vu giải thích: "Là chính cậu ấy không muốn làm nữa."

...

Tiền Đạc Hâm ngơ ngác trong chốc lát, chính Trình Bạch Hủy không muốn làm nữa.