Tiền Đạc Hâm nhìn anh chằm chằm, sau khi suy nghĩ vài giây cậu ta bèn nói: "Chậc chậc, Sóc à, cậu có phải là đang gây sự chú ý* với người ta không đó?"
*孔雀开屏: Khổng tước xòe đuôi, ý chỉ con công đực cố ý xòe đuôi ra để phô diễn cũng như thu hút ánh nhìn với công cái. Có thể được hiểu là làm ra vẻ, tán tình, gây sự chú ý.
Giang Sóc lười biếng nâng mắt, khóe môi anh dâng lên một độ cong lạnh nhạt.
"Chân tôi phế chứ không phải bị biến dạng, hiểu chưa?"
Giang Sóc lăn xe lăn đến quầy ăn vặt, con đường rộng lớn người đi kẻ lại, anh nhàn nhạt nâng khóe môi lên.
Chạy nhanh như vậy, vừa mới đó đã không thấy bóng dáng đâu.
Tiền Đạc Hâm khẽ ngẩn ra, cậu ta từ phía sau đi theo lên.
"Không phải, ý của tôi là" khuỷu tay cậu ta chọc chọc vào anh, nói với ý tứ sâu xa: "Cậu thích."
Không thì sao lại bắt đầu tán tỉnh người ta một cách trơ trẽn, vô lý ngớ ngẩn như vậy được.
Giang Sóc không đáp trả cậu ta, đôi mắt lạnh lùng nhàn nhạt nhướng lên.
Xe lăn của anh là loại sản phẩm có thiết kế cao cấp, người ngồi trên xe lăn không cần phải làm gì, nó giống như phương tiện đi lại tự di chuyển vậy.
Tiền Đạc Hâm đi theo sau anh, thấy anh không muốn nói nên cũng không hỏi nữa.
"Đúng rồi Sóc này, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy, tôi gửi tin nhắn cho cậu cũng không thấy cậu trả lời lại."
Kể từ sau hôm tách ra ở trước cổng trường đó, đã mấy ngày Giang Sóc không đến trường, Tiền Đạc Hâm lo lắng về người bố chó điên kia của anh, chân Giang Sóc bị thương, nếu hai người còn lại cãi nhau thì không đảm bảo vết thương kia lại thành cái dạng nào nữa.
Giang Sóc lười biếng nâng mắt, anh khẽ cười rồi nói: "Có thể bận gì được chứ, chuyển nhà."
Tiền Đạc Hâm khẽ dừng lại chốc lát, đến khi phản ứng lại thì chửi một câu: "Mẹ nó, não bố cậu bình thường lại rồi hả, muốn đền bù cho cậu?"
Giang Sóc thờ ơ cười một tiếng: "Đúng vậy."
Giang Hồng Văn là một người khó đoán, khi ông ta tức giận thì không khác gì một kẻ điên. Kể từ hồi cấp hai Giang Sóc đã đánh nhau với ông ta, mỗi lần đánh càng đánh càng trở nên tàn nhẫn, đồ đạc trong nhà cũng không biết đã phải mua lại bao nhiêu lần.
Anh còn nhỏ nên sức không đọ lại được với ông ta, còn bây giờ chỉ cần một cú đấm của Giang Hồng Văn với anh là quá đủ rồi.
Lần này là do anh không chú ý, chỉ trong một chớp mắt lơ là bị ông ta đá một cú, anh lập tức ngã từ trên lầu xuống, một cái chân bị thương.
Bình tĩnh chẳng được mấy ngày cuối cùng Giang Hồng Văn lại ngồi không yên.
Hai người lại cãi nhau, lại đánh nhau, dù gì thì anh cũng là đứa con trai duy nhất của ông ta, nếu như thật sự bị tật rồi thì chắc ông ta sẽ phải ân hận cả đời.
Số lần hài người đánh nhau nhiều không đếm xuể, Giang Sóc nắm được tâm lý này của Giang Hồng Văn, vậy nên hôm đó Giang Hồng Văn đến đón anh, rồi sau đó cũng dứt khoát rời đi luôn.
Vừa nghe đến bù đắp, Tiền Đạc Hâm lập tức trở nên hăng hái.
Ba Giang Sóc điên cũng thật điên nhưng cũng là người thật sự có năng lực, một tay ông nắm giữ công ty bất động sản Hồng Thịnh Real Estate hiển hách nổi tiếng cả thành phố Đại An. Mấy năm trở lại đây, ngành bất động sản không ngừng phát triển mạnh mẽ, những người bình thường có thể kiếm được nhiều tiền từ việc mua trước nhà. Tuy nhiên hai bên tập đoàn nhà ba và mẹ của Giang Sóc gần như chiếm toàn bộ sản nghiệp bất động sản của Đại An.
Tiền bạc chất thành núi, gia thế nhà Giang Sóc không chỉ đơn giản là giàu có như trong tưởng tượng của mọi người.
Tiền Đạc Hâm vô cùng tò mò, Giang Sóc cong môi nói: "Dinh thự Quan Sơn Tiền Long."
"Đm." Tiền Đạc Hâm trực tiếp phát ra tiếng chửi: "Con mẹ nó, cái chân này bị thương cũng thật không uổng."
Dinh thự Quan Sơn Tiền Long là một ngôi nhà siêu sang đẳng cấp thế giới được đầu tư và xây dựng bởi công ty bất động sản Hồng Thịnh Real Estate, một công trình vĩ đại đã giúp công ty Hồng Thịnh chuyển mình và đưa công ty từ bờ vực sống trở lại. Có diện tích 50.000 mét vuông, tổng cộng chỉ có 20 biệt thự, mỗi biệt thự trị giá hơn 100 triệu nhân dân tệ. Cho dù với giá cao ngất trời nhưng cũng vẫn khó tìm được một tòa nhà như vậy, nó gần như đã trở thành biểu tượng địa vị thân phận của những người giàu có hàng đầu.