Kẹo Mạch Nha

Chương 32

Lục Thanh Hoài không có ở đây, sau đó cô nhìn thấy có một cánh cửa ở bên cạnh tủ sách và có một chiếc giường lấp ló ở trong đó.

Hình như phòng sách ở phòng khách mà không phải ở phòng ngủ, có điều An Vu không dám bước vào.

Điện thoại của Lục Thanh Hoài rung lên, anh ấy lười nhát từ phòng ngủ đi ra. Tầm mắt anh ấy nhìn đến An Vu, cô đứng ngoài cửa, ôm lấy sách trong lòng, vô cùng thận trọng.

"Anh Thanh Hoài."

Anh ấy khẽ nâng cằm: "Đứng ngoài này làm gì, vào đây đi."

An Vu cúi đầu, cô từ bên ngoài đi vào.

Tầm mắt anh ấy nhìn vào điện thoại, trên màn hình như một chiến trận. Còn chưa đợi An Vu lên tiếng thì nghe thấy một trận cười truyền tới.

"Hô hô ha ha, anh Thanh Hoài, có bạn gái khi nào vậy."

"Chịu không nổi luôn, Lục Thanh Hoài anh được quá nhở, đưa con gái nhà người ta đến nhà luôn rồi, mẹ nó thật chứ."

"Anh ấy chỗ nào được chứ, thật sự sớm vậy mà đã dậy chơi game rồi, đây rõ ràng là không được."

"Ha ha ha."

Con trai nói chuyện nói nhiều không điều khiển được miệng mình, những trò đùa toàn là mấy lời bậy bạ đen tối, cười đến điên cuồng.

Lục Thanh Hoài suỵt một tiếng chặn đứng bọn họ: "Nói bậy gì đấy, em gái nhà bên thôi."

"Con mẹ nó, em gái à, Lục Thanh Hoài anh không phải là người."

"Vu Hồ, không phải cô bé mà tôi từng gặp qua đấy chứ."

"Tiền Đạc Hâm có gặp qua."

"Gặp qua rồi, chính là cỏ nhỏ mềm."

"Cái gì mà cỏ nhỏ mềm?"

"Anh hỏi A Sóc ấy."

Lục Thanh Hoài tắt tiếng đi.

An Vu ôm sách đứng nơi cách Lục Thanh Hoài mấy bước chân, giọng nói của những người lúc nãy rất lộn xộn, cô có nghe được một ít, lỗ tai khẽ cụp xuống nóng đỏ cả lên.

Lục Thanh Hoài đang chơi game, hình như cô đến không đúng lúc.

"Bọn nó miệng thúi, đùa giỡn vậy thôi."

Lục Thanh Hoài an ủi cô, không muốn cô để ở trong lòng.

Anh ấy chỉ cái bàn phía sau sô pha, ý nói An Vu có thể ngồi vào đó.

An Vu gật gật đầu, cô kéo ghế ra ngồi xuống.

Màn hình điện thoại anh vẫn đang quay ngang, anh ấy dùng ngón tay chọc nhẹ vài cái, trên giao diện có vài lưỡi kiếm, giống như đánh đánh trận.

Cô ngồi đợi một lát, Lục Thanh Hoài tắt điện thoại đi rồi đứng dậy đi đến bên cạnh cô.

Anh ấy cúi người lật tới những câu mà An Vu làm sai, lông mày nhướng lên: "Những câu này không biết sao?"

An Vu gật đầu nói: "Dạ, em có tự học một ít, những câu này trong bài thi em đều làm sai."

"Được." Lục Thanh Hoài cúi đầu gõ vài cái.

An Vu không hiểu, cô khẽ ngẩn ra.

Lục Thanh Hoài cười ra tiếng nói: "Bút."

An Vu vội vàng đưa bút cho anh ấy, tai cô rủ xuống lặng lẽ đỏ lên.

Lục Thanh Hoài chỉ là nhìn qua vài lần những câu này, sau đó anh ấy bèn lập công thức, tư duy giải đề của anh ấy vô cùng rõ ràng, thậm chí không cần tính tay cũng đã giải xong những câu phức tạp chỉ cần qua vài bước.

Sao khi anh ấy giải đề xong, hai ngón tay anh ấy ấn vào bản nháp dịch nó đến bên cạnh An Vu, anh ấy khom người đến gần cô, giọng nói khi giảng bài của anh ấy khàn khàn ấm áp, tốc độ luôn duy trì không nhanh cũng không chậm.

An Vu hơi cúi đầu, Lục Thanh Hoài đứng chống phía sau cô, cảm giác tồn tại rất mạnh, thậm chí An Vu còn có thể ngửi được mùi hương trên người anh ấy, rất sạch sẽ, giống như hương gỗ mộc vậy, như tấm chăn phơi trong nắng ấm.

Mặt An Vu vô cùng đỏ nhưng vẫn như cũ nghe phương pháp giải đề của anh ấy, Lục Thanh Hoài vừa giảng xong thì cô cũng đã hiểu luôn rồi.

Bài này khá khó, Lục Thanh Hoài nghĩ mình giảng không được quá rõ ràng nên định giảng lại một lần nữa, kết quả An Vu lại gật gật đầu hỏi anh câu tiếp theo.

Lục Thanh Hoài nhướng mày, cười hỏi: "Nghe hiểu rồi sao."

An Vu gật đầu, cô giống như có chút hoang mang không biết sao anh ấy lại hỏi như vậy.