Kẹo Mạch Nha

Chương 29

An Vu nhặt bút lên và viết một câu trên tường.

"Tôi nghĩ rằng tôi sẽ luôn luôn cô đơn."

Cô đặt bút xuống và đứng dậy. Lúc này, cô mới thấy một cái tên quen thuộc gần vị trí mà cô viết.

Giang Sóc.

Tên này xuất hiện nhiều lần trên tường. Hình như nó được nhiều người ưa thích.

Không giống với Trường Trung học Nam Kiều, cuối tuần Trường Trung học số 8 Đại An không có yêu cầu cứng nhắc là phải đi học, An Vu cuối cùng cũng được ngủ một giấc thật đã, khi tỉnh dậy thì cũng đã mười giờ sáng.

Cô rời giường đi vệ sinh cá nhân, lúc xuống lầu thì nhìn thấy Thư Thu Vân bê một cái ghế đến bên ngưỡng cửa ngồi cắt đậu.

"Vu Vu dậy rồi hả con, ăn chút cháo này."

"Dạ."

An Vu bưng bát cháo đến phòng khách, vừa đúng lúc Tống Khang Thắng từ trong phòng đi ra, ông ta không mặc áo, phần trên để trần cùng với chiếc bụng bia, ông ta vươn vai không chút kiêng nể.

An Vu nghiêng đầu qua, cô cúi đầu ăn cháo.

Cô đi học đi sớm về muộn, lúc dậy sớm thì Tống Khang Thắng vẫn ngủ chưa dậy, buổi tối về muộn thì đèn tầng một cũng đã tắt, hầu như tuần này An Vu chưa từng gặp Tống Khang Thắng lần nào.

Râu của ông ta lại dài ra rồi, đầu tóc loạn cả lên, trên người thì toàn là mùi thuốc rượu.

Tống Khang Thắng kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện với An Vu, An Vu nghe thấy một tiếng lạch cạch, khói thuốc phả tới, cô bị sặc mà khẽ ho thành tiếng.

"Thu Vân, hôm nay ăn gì?" Tống Khang Thắng gọi lớn một tiếng.

Không lâu sau thì Thư Thu Vân từ bên ngoài bước vào, bà khá bất ngờ mà nói: "Sao nay anh dậy sớm thế?"

Bình thường Tống Khang Thắng khoảng mười hai giờ mới dậy, hôm nay đúng thật cũng tính là dậy sớm.

"Ừm." Ông ta hút một hơi thuốc, nói: "Lát nữa hẹn ông Trương đánh mạt chược."

Thư Thu Vân nghe xong lời này khẽ sững lại: "Hôm nay cũng đi sao?"

"Đi chứ, đã hẹn với ông Trương rồi."

Thư Thu Vân nghe vậy cũng không nói gì nữa, bà đưa bát cháo vừa múc ra đưa tới cho Tống Khang Thắng.

Tống Khang Thắng lại cau mày, giọng điệu vô cùng khó chịu: "Sao hôm nay lại ăn cháo nữa thế?"

Tay đang ăn cháo của An Vu khẽ ngừng lại.

Nhà bọn họ trước đây, buổi sáng nào cũng đều ăn cháo.

"Ồ." Sắc mặt Thư Thu Vân có chút chịu đựng, nhẹ nhàng nói: "Em nấu cho Vu Vu ăn, còn tưởng rằng buổi trưa anh mới dậy."

Tống Khang Thắng lấy đôi đũa chọc chọc trên bàn, đẩy đĩa dưa muối ra xa một chút, nói: "Có thịt không, cái này khó ăn quá."

Thư Thu Vân đeo tạp dề lên nấu cho ông ta.

Mùi thuốc lá càng ngày càng nồng, Tống Khang Thắng hút lần liên tiếp hai điếu, An Vu không thể tiếp tục ngồi ăn được nữa.

Cô dọn bát lại rồi đi đến bồn rửa bát rửa sạch, sau đó quay người rời khỏi phòng bếp.

Cô vừa đi ra khỏi cửa thì nhìn thấy khói dầu từ phòng bếp bay ra, Thư Thu Vân vẫn còn đang bận rộn ở trong.

Tâm tình của An Vu không được tốt, cô cũng không lên lầu.

Tay cô cuộn lại đút vào trong túi rồi ra khỏi cửa đi ra ngoài.

Tiểu khu Cổ Lộng buổi sáng không quá náo nhiệt, An Vu men theo con hẻm nhỏ đi một vòng, khu vực này là phố cũ của Đại An, các thành phố mới được mở rộng liên kết với các nhà cao tầng, việc di dời và phá bỏ vẫn luôn chưa phá dở tới tiểu khu Cổ Lộng này.

Người dân ở đây đa số là người bản địa, có rất nhiều người già, họ đều nói tiếng địa phương của vùng Đại An, An Vu không nghe hiểu được bao nhiêu.

Thực ra sống ở nơi này cũng không quá tiện, cả ngỏ hẻm đều chen chúc ồn ào, môi trường cũng không tính là quá tốt.

Trong mộng của người sống lại ở đây đều khẩn cầu việc phá bỏ di dời, giống như một giây sau họ sẽ trở thành tỷ phú vậy. Nhưng mở rõ mắt ra mà nhìn thì họ vẫn phải tìm công việc để duy trì cuộc sống của mình.

An Vu nghe nói một tháng Tống Khang Thắng sẽ ra ngoài đi làm việc khoảng vài ngày, có tiền rồi thì tiêu vào việc đánh mạt chược trong mấy phòng cờ bài. Giống với những người sống trên con đường này, trải qua một cuộc sống nhàn rỗi nhưng cuối cùng vẫn không bị chết vì đói.