Mấy ngày nay, cô ta không có ở lớp học. Là An Vu thay cô ta nhận bài tập, tính cách của cô tốt nên không thúc giục khiến Chu Linh thả lỏng không ít.
Nhưng cô ấy đã quên, hôm nay Trình Bạch Hủy đã trở về.
An Vu thấy Chu Linh tâm tình không tốt. Cô suy nghĩ, lấy một cây kẹo mυ'ŧ từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô ấy.
Chu Linh lắc đầu không muốn nhận, xoay người rời đi.
Trình Bạch Hủy ôm chồng vở bài tập đi đến lớp A8. Cô ta đi qua hành lang, đến nhà vệ sinh gần đó. Cô ta quẹo vào trong trước, chải tóc gọn gàng trước gương, sau đó đứng thoa son môi màu nhạt.
Cô ta không mặc đồng phục học sinh, là một bộ đồ thời thượng nhỏ. Bộ đồ này đã được thiết kế phù hợp với thân hình của cô ta.
Trình Bạch Hủy đứng tạo dáng trước gương, phong cách Tây thật đẹp mắt. Cô ta hài lòng đi về phía lớp A8.
Tòa nhà giảng dạy này luôn ầm ĩ, Trình Bạch Hủy mặc trang phục màu đen rất là nổi bật. Hàng loạt nam sinh đứng ngoài lớp A8 nhìn chằm chằm cô ta.
Trình Bạch Hủy đã sớm thích ứng với những loại ánh mắt này, đắc ý nâng cằm.
Cô ta đi vào cửa trước, đặt chồng vở bài tập lên bục giảng. Sau đó chạy đi xem Giang Sóc.
Anh ngồi ở hàng ghế sau trong cùng, dựa vào cửa sổ và không có bạn cùng bàn.
Nhưng bây giờ, vị trí đó lại trống rỗng, căn bản không có người ngồi.
Trình Bạch Hủy nhíu mày, ở trong phòng học tìm kiếm bóng dáng anh. Kết quả là không tìm thấy người đâu.
Đúng lúc Tiền Đạc Hâm từ phía sau tiến vào, cô ta gọi cậu ta lại.
Tiền Đạc Hâm sửng sốt, thấy Trình Bạch Hủy đứng trên bục giảng. Lúc này, cậu ta chưa phản ứng kịp, cảm thấy ngoài ý muốn: "Hôm nay là cậu à."
Trình Bạch Hủy cười hỏi: "Không phải là tôi, còn có thể là ai?"
Tiền Đạc Hâm đĩnh đạc nói: "Không phải lớp các cậu mới có một học sinh mới chuyển đến sao?"
Nụ cười trên mặt Trình Bạch Hủy nhạt dần, ghen ghét hỏi: "Sao hả? Cô ta mới đến lớp tôi có mấy ngày mà cậu đã nhớ rất kỹ rồi."
"Vậy thì đúng rồi." Tiền Đạc Hâm nuốt một miếng nước: "Người đẹp như vậy, ai lại không nhớ rõ."
Trình Bạch Hủy vẫn cười như cũ: "Tiền Đạc Hâm, đôi mắt của cậu rất nhạy bén đó. Sao rồi, thích cô ta à?"
"Không không không. Vẫn là thôi đi." Tiền Đạc Hâm liên tục xua tay.
Cô gái kia quá nghe lời, không thể làm sự hứng thú trong người cậu ta dâng lên.
Lúc này, sắc mặt của Trình Bạch Hủy mới khá lên. Cô ta không muốn lại tiếp tục đề tài này, hỏi Tiền Đạc Hâm chủ đề chính: "Đúng rồi, Giang Sóc đâu?"
Tiền Đạc Hâm liền biết cô ta muốn tìm ai, cậu ta nói: "À, A Sóc xin nghỉ rồi."
"Cậu ấy xin nghỉ để làm gì?"
"Không biết. Chắc đi khám chân." Tiền Đạc Hâm tìm đại một lý do trả lời.
Thật ra, cậu ta thật sự cũng không biết. Mấy ngày nay Giang Sóc không có liên lạc với cậu ta.
Nói đến chân, Trình Bạch Hủy nhớ tới việc này.
Cô ta trở về nhờ bố của mình hỏi thăm. Gia đình của cô ta có giao lưu và buôn bán, thường hay lui tới làm ăn với bố của Giang Sóc, chuyện trong giới cũng biết rõ một vài việc.
Bố của Giang Sóc là một người làm ăn rất lợi hại. Cho dù ông ta từng lâm vào nguy hiểm, tất cả mọi người đều cho rằng công ty của ông ta đang đứng trên bờ vực phá sản, bị đào thải thì ông ta vẫn có thể làm cho người ta giật mình. Ông ta nắm lấy cơ hội, trở lại đỉnh cao cuộc đời, là một con người tàn nhẫn.
Chỉ là tính cách của bố anh không tốt, như sấm sét đâm trái đất tạo ra tia lửa với Giang Sóc. Gia đình mới loạn thành một nồi cháo.
Chân của Giang Sóc là do bố của anh làm bị thương.
Nghe nói Giang Sóc bị bố của anh trực tiếp đá từ trên lầu hai xuống, lăn đến bậc cuối cùng.
Trực tiếp đưa đến bệnh viện cấp cứu.
"Tiền Đạc Hâm."
Trình Bạch Hủy yên lặng, vẫn không nhịn được hỏi: "Chân của Giang Sóc thật sự bị què rồi sao?"