Kẹo Mạch Nha

Chương 8

Đám người vừa mới vây xem trò vui cũng đã tản đi, An Vu không nhận ra mà vẫn đứng đó xem, cô đeo cặp sách, trên tay phải còn cầm bánh rán đem về cho mẹ.

Bên trong không còn đánh nhau nữa, chỉ còn một nam sinh đang mắng người, có điều đã bị người ta giữ chặt lại rồi.

Cô thở ra một hơi, cũng không biết vì sao mà cô lại xuất hiện ở đây, khi xảy ra xung đột cãi nhau thì người khác đều có thể chạy đi rất nhanh, anh ngồi trên xe lăn không được tiện sẽ rất dễ bị ảnh hưởng.

An Vu đang chuẩn bị rời đi thì bị Giang Sóc nhìn tới.

Tầm mắt thiếu niên nhắm chuẩn khiến cô không kịp đề phòng.

An Vu khẽ khựng lại, nhìn trộm bị phát hiện rồi, cô có chút không biết phải làm gì bèn vội vàng xoay ngoài rời đi.

Cô gái chạy trốn cũng thật nhanh.

Khóe miệng Giang Sóc cong lên để lộ ra một nụ cười thờ ơ.

Nhìn thấy anh bắt nạt người khác có phải thấy rất đáng sợ hay không.

Người tàn tật cũng chưa chắc là người tốt đâu.

Chu Nghị trốn đi từ cửa sau, Tiền Đạc Hâm phủi phủi tay, cậu ta quay người thấy Giang Sóc không biết từ khi nào mà đã rời khỏi quán đồ nướng.

Xe lăn dừng ở ngoài cửa, Giang Sóc trầm ngâm nhìn về phía con hẻm.

Tiền Đạc Hâm hoài nghi, quán nướng ở ngay góc phố, nhưng con hẻm mà anh nhìn vào là dẫn đến hẻm của cư dân.

"Nhìn gì vậy?"

Xe lăn tự động quay về một hướng khác, Giang Sóc không trả lời cậu ta.

Tiền Đạc Hâm ở phía sau cũng đi theo bước lên trước.

"Tôi thả Châu Nghị rồi, vừa mới chạy trốn xong, ai sai tên nhóc ấy đến vậy, mà A Sóc, sao cậu lại thành người tàn tật thế?"

An Vu men theo hẻm nhỏ về nhà, phòng của Tống Khang Thắng khá bé, tòa nhà cao lớn phía sau che gần hết ánh nắng, chỉ còn chừa lại một ngọn đèn đường ở góc phố.

Cửa tầng một khóa rồi, phòng của Thư Thu Vân đang bật đèn.

Phòng của cô ở tầng hai, phải theo thang bộ này đi lên, An Vu có hơi sợ tối, cô giẫm từng bước vừa vụng về vừa cận thận đi lên trên.

An Vu vừa đi được nửa đường thì phía sau truyền tới âm thanh của cánh cửa sắt, sau đó thì tia sáng chiếu rọi lên bậc thềm.

Cô nheo nheo mắt mình, bèn quay người thì đúng lúc nhìn thấy Lục Thanh Hoài đẩy chiếc xe điện đi ra.

"Anh Thanh Hoài." An Vu gọi anh ấy.

Lúc đầu An Vu không biết nên xưng hô với anh ấy như thế nào, Lục Thanh Hoài lớn hơn cô bốn tuổi, gọi thẳng tên thì có hơi đột ngột mà gọi anh thì có hơi ngại.

Lục Thanh Hoài thấy cô ấm ớ, anh ấy cười nói: "Nha đầu này, cứ nhớ trọng già yêu trẻ mà gọi người khác là được, cứ gọi anh Thanh Hoài nhé."

Lúc đầu An Vu không gọi được, sau này gọi nhiều thành quen, cũng không thấy ngượng nghịu nữa.

"Vừa tan học hả?" Lục Thanh Hoài ngồi trên chiếc xe điện, tay phải thờ ơ cầm điện thoại.

Đèn trước xe sáng trưng chiếu rọi đường An Vu lên lầu.

"Dạ." An Vu quay người chạy xuống lầu.

Cô đứng trước mặt Lục Thanh Hoài, Lục Thanh Hoài rất cao, mỗi lần An Vu nhìn anh ấy đều phải ngước mắt lên, vì vậy cổ cũng vô cùng đau.

Giờ anh ấy ngồi trên xe máy điện, đôi chân dài buông lỏng rũ xuống, chiều cao cũng giảm đi khá nhiều nên An Vu có thể nhìn rõ mặt của anh ấy.

Lục Thanh Hoài mặc chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc anh ấy cắt ngắn hơn trước một chút, dưới lông mày lộ ra một đôi mắt càng trở nên thanh tú. An Vu luôn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ấy, đồng tử của Lục Thanh Hoài rất sâu, lúc nhìn người khác vừa chuyên chú vừa ấm áp.

Anh ấy nhẹ nhàng cười, cặp sách trên người An Vu cũng nhẹ hẳn đi, một tay Lục Thanh Hoài nhấc cặp của cô lên.

"Nặng vậy sao, còn đem sách về nhà học nữa hả?"

Lục Thanh Hoài cúi người, khoảng cách giữa hai người kéo lại vô cùng gần.

Hình như anh ấy vừa mới tắm, trên người có mùi sữa tắm rất thanh mát.